Bí Thư Trùng Sinh

Chương 652: Cùng chung vinh nhục



Không phải sao? Còn gì cần phải sợ? Đảng Hằng nhìn gương mặt trẻ tuổi và tràn đầy sức sống ở phía bên kia mà cảm thấy trong lòng không biết từ khi nào sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn cố gắng áp chế cảm giác của mình. Hắn trừng mắt nhìn người phía bên kia, đó là người làm cho Đổng Quốc Khánh kiêng kỵ mười phần, hắn cố gắng áp chế chính mình, chỉ sợ mình sẽ nổi giận.

Vương Tử Quân mở miệng làm cho bầu không khí trầm lắng trong phòng chợt có thêm vài phần sức sống. Đám người Chúc Vu Bình và vài vị thường ủy thân cận với Vương Tử Quân vốn tham gia hội nghị thường ủy lần này chỉ là có ý xem náo nhiệt, bây giờ cả đám mở vở ra, giả vờ chăm chú lắng nghe ý kiến của chủ tịch Vương Tử Quân.

Lúc này hai hàng chân mày của Đổng Quốc Khánh cũng khẽ nhíu lại, hắn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm kêu khổ. Thật sự sợ gì sẽ gặp đó, Đổng Quốc Khánh vốn thông qua hội nghị thường ủy lần này để cho Đảng Hằng gánh chịu tất cả, lại không ngờ Đảng Hằng có bộ dạng như vậy, hơn nữa Vương Tử Quân lại muốn lên tiếng.

Đối phương chẳng lẽ không chịu bỏ qua như vậy sao?

Đổng Quốc Khánh lúc này cực kỳ tức giận, cảm giác nổi nóng lên đến tận đỉnh đầu. Hắn tuy cực kỳ nổi giận nhưng cũng chỉ có thể áp chế chính mình, vì bây giờ hắn căn bản không có thủ đoạn gì có thể áp chế được Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng đang muốn hỏi ý kiến của anh, bây giờ là lúc thành phố chúng ta đang ở vào giai đoạn khó khăn, các đồng chí đang khổ sở xử lý vấn đề, dù thế nào cũng không thể tự tạo nên ấn tượng xấu được.

Lời nói của Đổng Quốc Khánh rõ ràng là có ý uy hiếp, thế nhưng Vương Tử Quân nghe thấy rất rõ ràng, đó chính là yêu cầu mình không nên làm phức tạp vấn đề, khinh người quá đáng, nếu không thì chẳng ai có được chỗ tốt.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bí thư Đổng chỉ thị như thác đổ, tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của lãnh đạo.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn đẩy văn kiện trước mặt mình lên rồi nhàn nhạt nói tiếp;

- Năm nay thành phố Đông Bộ chúng ta dưới sự dẫn dắt của bí thư Đổng mà có thành tích phát triển không nhỏ, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế và công tác tổ chức càng có nhiều đổi mới, lấy được nhiều thành tích làm cho người ta coi trọng.

Đổng Quốc Khánh nghe được những lời tâng bốc của Vương Tử Quân mà thiếu chút nữa giận đến mức miệng mũi sai lệch, nếu như là người khác đề cao và tán dương mình như vậy thì Đổng Quốc Khánh biết đâu sẽ tỏ ra cực kỳ vui sướng. Thế nhưng lúc này những lời nịnh nọt của Vương Tử Quân rơi vào trong tai lại làm cho hắn sinh ra cảm giác rất khó chịu, sinh ra hương vị khác thường.

Dưới sự dẫn dắn của mình? Hì hì, Vương Tử Quân anh nào có bao giờ dưới sự lãnh đạo của tôi? Nhưng những lời như vậy Đổng Quốc Khánh chỉ có thể đặt trong lòng, căn bản không thể nào nói ra khỏi miệng.

Đổng Quốc Khánh nổi giận thì Đảng Hằng lại có chút run rây, Vương Tử Quân lúc này đang mở miệng khẳng định công tác trong năm qua, thế nhưng hắn biết rõ ràng là như vậy thì tội của mình sẽ càng lớn. Nếu hắn gánh trách nhiệm lớn, như vậy tình huống rời khỏi thành phố Đông Bộ sẽ càng thêm ảm đạm.

Nhưng chính lúc này Đảng Hằng có thể nói được gì? Dù hắn thật sự không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể lắng nghe mà thôi.

Chúc Vu Bình híp mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng cũng không phải chỉ nhìn bình thường, cây bút trong tay vẫn liên tục hoạt động. Tôn Quốc Lĩnh ngồi cách đó không xa thấy rõ bí thư Chúc đang ghi lên hàng loạt con số. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Xem ra Chúc Vu Bình sắp phát động thế tấn công theo Vương Tử Quân, Tôn Quốc Lĩnh tuy không thấy rõ Chúc Vu Bình ghi thêm những thứ gì, thế nhưng biết rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, vì vậy chợt cảm thấy một lát nữa mình cũng cần lên tiếng.

- Có được thành tích là nhờ sự cố gắng của tất cả mọi người, nhưng chuyện xảy ra vào hai ngày gần đây lại kéo hình tượng của thành phố Đông Bộ chúng ta xuống dốc. Nếu như chúng ta không xử lý tốt vấn đề này, chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thành phố Đông Bộ chúng ta.

Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, Đảng Hằng nghe lời nói của Vương Tử Quân, tuy hắn vẫn quật cường ngẩng đầu, thế nhưng cũng biết rõ sắp có cái mũ chụp xuống đầu mình.

Bây giờ là lúc gánh vác trách nhiệm, Vương Tử Quân đã đề cao thành tích trong năm qua, thế cho nên trách nhiệm của Đảng Hằng cần phải gánh vác sẽ càng thêm lớn.

Đổng Quốc Khánh cũng không mở miệng, những người khác cũng không dám nói lời nào, bọn họ đang chờ Vương Tử Quân nói tiếp. Cũng có người đang chuẩn bị từ ngữ để lên tiếng sau Vương Tử Quân, sẽ nói ra những lời rạch mặt với Đảng Hằng.

- Điều chúng ta cần làm bây giờ, tôi cho rằng chúng ta cần phải loại trừ ảnh hưởng của sự việc lần này.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua Đảng Hằng, lại nói tiếp:

- Mà không phải là xử lý người.

Vương Tử Quân nói ra bảy chữ cuối cùng, thế nhưng bảy chữ này lại làm cho trái tim người ta phải run lên, đặc biệt là Đảng Hằng. Sau khi hắn nghe được bảy chữ của Vương Tử Quân, hắn thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, khoảnh khắc này hắn thật sự không tin đó là thật.

Loại trừ ảnh hưởng mà không phải là xử lý người, tuy chỉ là một quan điểm thế nhưng lại làm cho Đảng Hằng cảm thấy lệ nóng dâng trào. Tuy tính mẫn cảm chính trị làm cho hắn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân căn bản cũng không phải là đơn giản như vậy, thế nhưng đối phương vào thời điểm này có thể lên tiếng giúp đỡ chính mình, điều này thật sự làm cho hắn sinh ra cảm động.

Đổng Quốc Khánh cũng cực kỳ khiếp sợ, hắn giật mình và không khỏi đưa mắt nhìn đám người chung quanh. Khi thấy vẻ mặt lắp bắp sợ hãi của mọi người, còn có vẻ mặt biến đổi bất định của Đảng Hằng, trong lòng hắn xem như hiểu rõ vấn đề.

Chính mình hiểu rõ thì như thế nào? Đổng Quốc Khánh lúc này cảm thấy trong lòng chua xót, hắn tuy hiểu ý đồ của Vương Tử Quân, thế nhưng dù hắn hiểu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tử Quân áp dụng mà thôi.

Đổng Quốc Khánh căn bản không thể nào cản lại được, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ khổ sở.

- Chủ tịch Vương có biện pháp loại trừ ảnh hưởng của sự việc lần này sao?

Đổng Quốc Khánh khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu của hắn có vẻ nặng nề lên vài phần.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt khiêu khích của Đổng Quốc Khánh, hắn bình tĩnh nói:

- Trưởng ban Trần lần này đến thành phố Đông Bộ chúng ta, tôi cho rằng trưởng ban Trần rất hứng thú với công tác thi tuyển cán bộ của thành phố chúng ta, đồng thời cũng rất quan tâm đến phương diện có người tố cáo chúng ta đang thao tác phía sau.

Vương Tử Quân nói, hắn cũng không quá khẳng định, thế nhưng đám người ngồi đây trầm ngâm giây lát rồi đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Bọn họ có thể ngồi trên vị trí hôm nay, bọn họ hiểu được ý nghĩ của Vương Tử Quân.

Trưởng ban Trần là lãnh đạo của ban tổ chức trung ương, đối với hắn thì phương pháp tuyển chọn cán bộ mới mẻ và chút thao tác bên trong sẽ căn bản không thể giống nhau.
— QUẢNG CÁO —