Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 22: Tiếu ngạo giang hồ công lược (bốn)



Hôm nay lại thấy nàng bị thương còn cản độc của Mộc Cao Phong giúp mình, cho dù hận Nhạc Bất Quần hơn nữa, nhưng lúc này thấy bộ dạng đau đớn của Bách Hợp, hắn hừ lạnh một tiếng, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ôm Bách Hợp vào bên hông, làm cho nàng không đến mức dùng sức nắm chặt mình mà động đến vết thương.

“Không ai bảo ngươi ra vẻ mạnh mẽ, nếu bị thương nên nói sớm, còn hết lần này tới lần khác chạy đi ngăn chặn độc, ta không cần họ Nhạc các ngươi giúp đỡ.”

Bách Hợp liếc mắt, nếu như lúc ấy nàng có thể khống chế thân thể này, thì nàng tuyệt đối sẽ không giúp Lâm Bình Chi , chết qua một lần rồi nàng nhất tiếc mệnh, huống chi nhiệm vụ lần này hoàn toàn không có đầu mối, nàng còn muốn giữ lại cái mệnh này để hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua nguy cơ của mình, làm gì lại lãng phí tánh mạng ở trên người Lâm Bình Chi.

Nhưng lúc này đau đớn là mình chịu, Bách Hợp không thể khiến mình đau đớn uổng công, vì vậy nghe được lời này của Lâm Bình Chi, vẫn lộ ra thần sắc tuyệt vọng thương tâm:

“Ta chỉ sợ đệ chịu khổ, đệ, nếu đệ trúng độc của hắn, nói không chừng mặt của đệ sẽ bị thương, nếu chỉ tổn thương mặt vẫn tốt, nếu ánh mắt mà xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là chuyện lớn cả đời sao?”

Lâm Bình Chi không có lên tiếng, trong lòng hắn cũng có cân nhắc, nếu không phải lúc ấy Bách Hợp thay mình cản lại, thì đôi mắt này của mình nói không chừng sẽ không giữ được, nhưng cho dù biết rõ như thế, hắn cũng không nói ra lời hữu ích , chỉ cười lạnh nói:

“Cha con Nhạc gia các ngươi đều muốn tính toán ta, mặt ngoài giả nhân giả nghĩa nói nghe thật hay, nhưng sau lưng lại dùng loại chiêu số này dẫn ta cắn câu, đôi mắt của ta mù thì như thế nào, chỉ cần có thể báo được đại thù thay cả nhà Lâm gia ta, dù mắt ta bị mù cũng cam nguyện, không cần cha con các ngươi tới giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt.” Lâm Bình Chi càng nói càng kích động, ánh mắt đỏ bừng ẩn chứa sát ý, Bách Hợp không biết mình đã nói câu nào chạm đến nghịch lân của hắn, lúc này thấy bộ dáng hắn trở mặt vô tình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

“Nhưng Bình đệ, miệng đệ nói ta và cha hợp kế hại đệ, nhưng ta rốt cuộc đã làm cái gì, để đệ hiểu lầm ta sâu như vậy?” Lúc này Bách Hợp hơi sợ, co lại thành một đoàn đáng thương ngó chừng Lâm Bình Chi, vị này bất kể là đối với mình hay đối với người khác đều hung ác giống nhau, lúc này nàng thật rất sợ mình nói một lời không hợp lý, Lâm Bình Chi liền rút kiếm đâm về phía trước.

“Giả vờ ngớ ngẩn sao? Cha ngươi mưu cầu Tịch Tà Kiếm Phổ nhà ta, cũng sớm bày ra đã lâu, sau khi biết ta đã hiểu rõ nội tình, còn muốn muốn giết người diệt khẩu, ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo” Lâm Bình Chi lạnh lùng nhìn Bách Hợp cười, thật ra thì trong lòng hắn đối với Bách Hợp cũng có chút phức tạp, lúc trước Bách Hợp không để ý tánh mạng ngăn chặn đao thay hắn, trong lòng hắn không phải là không có xúc động, chẳng qua nghĩ tới nhân mạng chết oan của Lâm gia, trong lòng lại càng thêm lạnh lẽo vài phần.

“Ta, cha ta muốn giết đệ?” lúc này Bách Hợp đã biết nội dung câu chuyện, tất nhiên cũng biết lúc này là thời khắc quan trọng khi tâm tình của Lâm Bình Chi biến chuyển, tình cảm hắn đối với Nhạc Linh San cực kỳ phức tạp, không thể nào hoàn toàn là hận, nếu không mới vừa rồi hắn cũng sẽ không rút trường kiếm cắt thịt trúng độc trên lưng giúp Bách Hợp, tuy nói thủ đoạn trực tiếp, nhưng ít ra lúc này trong lòng hắn còn không có sinh ra ý muốn lập tức giết chết Bách Hợp.

Hiện tại Bách Hợp bắt đầu cố gắng hồi tưởng nội dung câu chuyện, nàng thật giống như nhớ được Nhạc Linh San chết là do Lâm Bình Chi ra tay, nhưng vì sao phải động thủ, giết nàng ở đâu, thì hoàn toàn không có ấn tượng.

Chỉ số thông minh thiếu hụt khiến cho Bách Hợp lệ rơi đầy mặt, rõ ràng nội dung câu chuyện đã từng đề cập tới , nhưng mới thời gian bao lâu nàng đã quên hơn phân nửa, kém thông minh quả nhiên thiệt hại rất nhiều, sau này nàng tình nguyện không có võ lực, cũng tuyệt đối không thể giảm bớt trí lực nữa.

“Ngươi cho rằng ngươi làm bộ như không biết, ta sẽ tin tưởng ngươi?” trên mặt Lâm Bình Chi lộ ra vẻ châm chọc, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong miệng lạnh lùng nói: “Trò ảo thuật của cha con các ngươi, chỉ nhằm muốn gạt ta ra mà thôi, làm tốt thì cha ngươi nhận được kiếm phổ gia truyền của nhà ta!”

“. . . . . .” Lúc này Lâm Bình Chi càng nói càng là kích động, Bách Hợp vừa thấy không tốt, con ngươi hắn cũng đỏ bừng rồi, trong lúc nhất thời gấp đến độ không biết nên như thế nào cho phải, đầu óc nàng thật giống như không đủ dùng, vẻ mặt đưa đám hô theo bản năng: “Ta đói bụng.”

Thốt lời này ra khỏi miệng, Lâm Bình Chi đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo oán hận cắn răng một cái, nhìn bộ dáng giống như là hận không thể cắn Bách Hợp vài miếng mới hả dạ, nhưng cuối cùng cái gì hắn cũng không có làm, chỉ đặt Bách Hợp nằm úp sấp ở trên mặt đất, còn mình lại đi ra ngoài lần nữa.

Rồi lúc trở về trên tay còn mang theo một con chim trĩ đã nhổ lông xong, hắn cầm cây trúc xỏ qua đặt ở trên đống lửa nướng, lúc trước tuy Bách Hợp hô đói, nhưng bị đả thương nặng như vậy, hôm nay còn gặp phải kích thích nghiêm trọng, cùng tên ác ôn giết vợ Lâm Bình Chi ở chung mang đến cho nàng áp lực tâm lý thật lớn, tâm thần lúc này đã sớm mệt, nơi nào còn nuốt trôi, thịt chim này mặc dù thịt non mềm, nhưng cũng không có quét dầu cũng không có rắc muối, mùi vị không ngon được, nàng cắn hai cái liền ăn không vô, Lâm Bình Chi cười lạnh liếc nhìn nàng một cái, tự mình ăn hết con chim.

Nửa đêm Bách Hợp cảm thấy có chút không xong , cả người nàng lạnh gay gắt, đống lửa ở gần đoán chừng sắp tắt, nàng co lại thành một đoàn, càng ngày càng cảm giác bóng ma tử vong cách mình gần hơn, đã có qua mấy lần kinh nghiệm tử vong, Bách Hợp gần như có thể ngửi thấy mùi vị lạnh như băng của cái chết, nhưng nàng không cam lòng, nàng không muốn nhiệm vụ không rõ ràng mà đã thất bại.

Đang hô hấp yếu ớt , trước mắt Bách Hợp thật giống như nhìn thấy nam nhân thần bí mặc cẩm bào đầu đội ngọc quan trong không gian, miệng nàng thần khẽ giật giật, nam nhân khẽ nhíu chân mày, lúc này mới bế nàng lên, Bách Hợp chỉ cảm thấy thân thể mình bay bỗng lên trời, sau một khắc đôi môi của nam nhân kia đã nhẹ nhàng dán lên môi nàng, một chất lỏng lạnh như băng mang theo mùi hương nhàn nhạt từ trong miệng hắn chảy ra, Bách Hợp theo bản năng liền nuốt xuống,ngay cả mùi vị còn không nếm được, bóng dáng trống rỗng mới vừa rồi của nam nhân kia đã lung lay hai cái, thật giống như trong suốt thêm hơn trước, lại nhìn Bách Hợp một cái , mới đảo mắt biến mất không thấy.

Chất lỏng lạnh như băng theo thực quản đi xuống, nhiệt độ cả người thật giống như lui đi một chút, Bách Hợp đầu óc sáng tỏ vài phần, lúc này mới thấy rõ chỗ mình ở vẫn trong ngôi miếu đổ nát, cũng không có người nam nhân trong tinh không kia, chẳng qua cảm giác mới vừa rồi thật sự quá thái chân thực, hơn nữa nàng khoẻ lại mà không giải thích được, cả người sốt cao lấy một loại tốc độ không bình thường hạ xuống, nàng khẳng định lúc trước mình phát sốt, ánh mắt Bách Hợp híp híp, đang suy đoán có phải nam nhân trong không gian đã giúp mình một lần hay không?

Mặc dù không biết tại sao hắn có giúp mình, nhưng Bách Hợp sẽ không suy nghĩ nữa.