Tùy Ngưỡng ra ngoài lúc bảy giờ, không biết đi đâu, Tạ Mân nghĩ có thể anh đi gặp người gọi điện tên Trác Bình kia. (Hắn nghĩ vậy là do chán quá thôi, không phải vì quan tâm đâu).
Trong mấy ngày ở trong thân thỏ, Tạ Mân đã xem hết những bộ phim hồi trước muốn xem nhưng chưa có thời gian xem rồi, bắt đầu chán những cảnh tượng hoành tráng với nhạc nền sôi động, hắn bèn mở một bộ phim tài liệu về thiên nhiên.
Đang xem cảnh hải cẩu lăn lộn trên băng thì Tùy Ngưỡng về nhà.
Sau khi vào nhà, Tùy Ngưỡng không vào phòng khách ngay mà đặt một chiếc túi nhỏ cạnh bình nước thủy tinh trên quầy rượu trước. Dù Tạ Mân thấp bé, nhưng gắng gượng quay đầu lại rồi cố hết sức rướn cao đầu thỏ lên thì vẫn đủ thấy động tác của Tùy Ngưỡng. Túi giấy kia màu trắng, trên đó có mấy chữ viết tay, không biết là thứ gì.
Tùy Ngưỡng đặt túi xuống rồi quay lại, Tạ Mân cũng lập tức quay đi, chăm chú nhìn ti vi, không để Tùy Ngưỡng phát hiện mình nhìn lén. Đương nhiên, hắn nhìn trộm cũng vì chán quá nên tiện thể xem thử thôi, sợ Tùy Ngưỡng hiểu lầm mình quan tâm đến anh nên mới phải che giấu như vậy.
Tùy Ngưỡng ngồi cạnh Tạ Mân, không nói gì mà bắt đầu xem cùng hắn, một người một thỏ cách nhau khoảng hai mươi centimet.
Tạ Mân cảm giác từ khi mình quay về cơ thể ban đầu rồi quay lại thân thỏ, Tùy Ngưỡng bỗng trở nên kỳ lạ, anh không đánh thức Tạ Mân vào buổi sáng nữa, không rảnh rỗi là gọi tên Tạ Mân nữa, cũng bớt những câu đùa nhạt nhẽo.
Nhưng Tạ Mân cũng không tiện hỏi chuyện này. Trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi này, Tạ Mân nghĩ quan hệ của mình và Tùy Ngưỡng phải đơn giản nhất có thể mới đúng. Dính dáng quá nhiều không tốt cho tâm lý khỏe mạnh của hắn.
Khi đoạn phim về hải cẩu kết thúc, Tạ Mân bỗng nhớ ra gì đó, gọi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng hơi cúi đầu, hỏi: “Sao thế?”.
“Cậu nói xem đại sư có tính được tại sao tôi đi rồi lại quay lại không?” Tạ Mân do dự hỏi: “Đến lúc nào tôi mới về hẳn được? Tôi có mấy chuyện muốn hỏi ông ấy, cậu hẹn ông ấy giúp tôi được không?”.
Tùy Ngưỡng nói “Được”, rồi bảo Tạ Mân nghĩ sẵn câu hỏi để anh hỏi thay.
“Nhưng hôm nay muộn rồi,” anh nói với Tạ Mân: “Ngày mai được không?”.
Thái độ của Tùy Ngưỡng cực kỳ “công việc”, rặt một vẻ muốn vạch rõ giới hạn.
Tạ Mân “ừ” một tiếng, nói “cảm ơn”, cũng muốn dịch xa một chút để ra vẻ trong sạch, nhưng hắn chưa bắt đầu cử động đã bị Tùy Ngưỡng xách lên, đặt vào lòng bàn tay.
“Thỏ con đứng cao nhìn xa.” Tùy Ngưỡng nói một câu “thần kinh” bằng giọng điệu vô cùng lịch sự.
“Cậu bị khùng à?” Tạ Mân mắng anh, nhưng cũng cười.
Kỳ lạ thay, bộ phim tài liệu kia không còn nhạt nhẽo nữa, hình ảnh bỗng sinh động hơn.
Tạ Mân vừa xem vừa ngồi trên tay Tùy Ngưỡng, thảo luận với Tùy Ngưỡng những câu muốn hỏi đại sư.
Đến khi gần kết thúc, có đàn chim nhiệt đới nào đó đang nhảy múa trong phim, cảnh tượng rực rỡ vô cùng, Tạ Mân hào hứng giậm chân thỏ xuống tay Tùy Ngưỡng theo điệu nhạc.
Tùy Ngưỡng nói hắn là thỏ ba lê, hắn lập tức không giậm nữa.
Hôm sau Tạ Mân cũng thức dậy tự nhiên, nhưng hắn vừa mở mắt đã phát hiện có thứ gì đó màu trắng che khuất mắt mình.
Hắn dùng hai chân trước nhấc nó lên, nhưng không nhấc được, sau đó đạp bằng chân sau cũng không đạp được, hắn đành phải nhảy dậy, loạng choạng cọ xuống giường, nhưng không làm sao cọ được thứ đó ra.
“Tạ Mân”.
Hắn nghe tiếng Tùy Ngưỡng vang lên trong phòng ngủ, phát ra từ loa của camera, giọng nói còn xen lẫn tiếng cười rõ rệt: “Xin lỗi, tôi viết giấy nhớ cho cậu, chắc là dính chặt quá rồi”.
“…”.
“Tôi viết là tôi đi làm, để điều khiển trên chăn, cậu có thể tự ấn”.
“Mặc dù bây giờ tôi chẳng thấy gì hết,” Tạ Mân nói: “Nhưng cảm ơn cậu đã quan tâm nhé”.
“Tôi xin lỗi,” Tùy Ngưỡng nói: “Không ngờ phần dính của nó lại chắc vậy”.
“Tôi sẽ về ngay,” anh nói tiếp: “Lần sau không dán nữa”.
“Có dán cũng đừng dán lên đầu tôi nữa,” Tạ Mân nằm bò ra trước, lắc lư cái đầu cọ xuống ga giường: “Dán lên đầu giống cương thi lắm”.
“Không đâu, cậu yên tâm, vẫn là thỏ con.” Tùy Ngưỡng giả vờ dỗ hắn, nhưng thật ra vẫn cứ cười mãi.
Cuối cùng miếng giấy cũng hơi lỏng ra, Tạ Mân giữ bằng một chân, giật nó xuống, đón nhận ánh sáng sau một hồi vất vả.
Hắn quay đầu nhìn lên camera trên góc phải, Tùy Ngưỡng khen hắn giỏi, nói mình ăn trưa xong sẽ về nhà, chiều làm việc tại nhà, còn nói với Tạ Mân là sáng nay đại sư gọi cho anh rồi, về nhà anh sẽ nói cụ thể.
Tạ Mân không muốn xem ti vi, hắn nhảy đến đầu giường, dùng tai bấm công tắc điện tử mở rèm phòng ngủ, sau đó nhảy lại ga giường, nằm phơi nắng.
Nhìn lại những ngày ở nhà Tùy Ngưỡng, vậy mà đã gần mười ngày rồi, không làm việc quá lâu khiến hắn cảm thấy trống rỗng.
Không biết nằm bao lâu, Tùy Ngưỡng mở cửa phòng ngủ, anh mặc vest, thong thả đi tới cạnh Tạ Mân.
Tạ Mân nằm giữa giường, Tùy Ngưỡng cúi xuống, một tay chống lên chăn, một tay chọc bụng thỏ của Tạ Mân.
“Làm gì đấy?” Tạ Mân khua chân trước, không đánh được Tùy Ngưỡng: “Đừng sờ lung tung”.
Tùy Ngưỡng bỗng bật cười, làm Tạ Mân nghĩ hình như Tùy Ngưỡng đang vui lắm, anh nói với Tạ Mân: “Không có gì, xem thỏ con có ngủ không thôi”.
Tạ Mân đã từ bỏ việc đấu tranh cách Tùy Ngưỡng xưng hô với mình rồi, vả lại Tùy Ngưỡng lại gần bỗng khiến hắn thấy lúng túng, hắn lăn một vòng rồi ngồi dậy, nói: “Không ngủ”.
“Đại sư nói sao?” Hắn ngẩng đầu hỏi.
Tùy Ngưỡng cầm hắn lên, ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn vào mắt hắn.
Tạ Mân cảm thấy tâm trạng của Tùy Ngưỡng thật sự rất tốt, đối mặt với một con thỏ mà cũng nghiêm túc được thế này.
“Tôi nói bạn tôi bỗng dưng tỉnh lại rồi lại hôn mê tiếp,” Tùy Ngưỡng nói với hắn: “Đại sư nói có lẽ là hồn cậu thử quay về, nhưng vì vẫn quá đau đớn nên đã quay lại”.
“Tần suất qua lại thế này không cao, chắc là trong khoảng thời gian tới thôi,” Tùy Ngưỡng nói: “Chỉ cần lần sau quay về có thể chịu được đau đớn thì sẽ không thay đổi nữa”.
“Vậy à?” Tạ Mân nhớ lại: “Nhưng lúc về tôi thấy đau lắm. Tôi nghi lần sau tôi vẫn không chịu được đâu”.
“Kiểu như xương cốt khắp người gãy hết ấy,” Tạ Mân miêu tả: “Không nhấc nổi ngón tay”.
Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân lại nói tiếp: “Tôi còn tưởng không bị thương nặng thật cơ”.
“Nhưng tôi cũng sắp không chịu nổi ở trong con thỏ này nữa rồi,” Tạ Mân thở dài: “Chán lắm”.
“Chán lắm à?”.
“Tất nhiên rồi, chẳng có việc gì để làm hết”.
Tay Tùy Ngưỡng che khuất một góc ánh sáng, nửa trên con thỏ phơi ngoài nắng, nửa dưới thì ở trong bóng râm.
Tạ Mân ngẩng đầu nhìn Tùy Ngưỡng, anh chẳng bộc lộ chút biểu cảm nào hết, áo vest được là phẳng phiu, sơ mi trắng muốt, cà vạt sọc xanh đen có vân chìm, trông cực kỳ bảnh bao, ra dáng một người thành đạt.
Hai người nhìn nhau một lát, anh hỏi Tạ Mân: “Cậu có muốn làm gì không? Tôi có thể làm cùng cậu”.
“Đúng lúc tôi cũng đang chán.” Anh nói với Tạ Mân.
“Thôi đi, không phải cậu bận lắm à?” Tạ Mân cười.
“Bận phát chán,” Tùy Ngưỡng nói: “Nên tôi muốn tìm chuyện khác để làm”.
“Tôi không có gì muốn làm hết,” Tạ Mân thành thật nói: “Tôi chỉ quen làm việc thôi, không quen nghỉ”.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, giơ tay chạm nhẹ lên mặt thỏ, bỗng nói: “Tôi đưa cậu đi dã ngoại nhé”.
“Gì cơ?” Tạ Mân bật cười: “Anh giai ơi, giờ đang là mùa đông đấy”.
“Viên Cảng không lạnh lắm, mùa đông cũng dã ngoại được,” Tùy Ngưỡng nói với hắn: “Có phải cậu chưa đến bao giờ không?”.
“Chưa,” không hiểu sao Tạ Mân không muốn nhìn Tùy Ngưỡng nữa, hắn cúi đầu nhìn chân mình, đôi vuốt nho nhỏ phơi nắng, miếng nhựa màu hồng sáng long lanh, ngoài hơi ngắn ra thì không có gì không tốt cả: “Có quá cảnh hai lần, nhưng chưa vào thành phố”.
“Không tính chuyện đến đây đầu tư à?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn: “Mấy năm trước doanh nhân ở Dư Hải thích chạy qua đây lắm, sao sếp Tạ không đến?”.
“Ha ha,” Tạ Mân cười khan: “Thôi”.
Có lẽ Tùy Ngưỡng không còn để bụng nữa nên mới hỏi vậy, nhưng Tạ Mân vẫn để ý. Tạ Mân hẹp hòi, thích so đo. Nếu không phải vô tình hắn bị ép phải ở bên Tùy Ngưỡng thì cứ thấy hai chữ Viên Cảng này, hắn trốn còn không kịp.
“Cậu muốn đến núi Tuần không?” Tùy Ngưỡng bỗng hỏi hắn: “Lúc mới đến Viên Cảng tôi rất hay tới đó”.
Tạ Mân không giỏi địa lý, không biết gì về Viên Cảng, cũng chưa nghe tên ngọn núi đó bao giờ. Nhưng hắn cũng không có gì để làm, xem phim cũng thấy phiền lòng, tâm trạng thì chẳng ra sao, bèn nói “Được”.
Tùy Ngưỡng nghe vậy lập tức đặt hắn xuống, thay một bộ đồ thể thao, nói họ sẽ lên đường luôn.
Nếu Tạ Mân biết Tùy Ngưỡng sẽ tìm một sợi dây gói quà đen buộc quanh bụng thỏ rồi treo hắn trước ngực, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý leo núi cùng Tùy Ngưỡng.
Hắn lắc lư trước ngực Tùy Ngưỡng, đuôi cọ lên vải áo hoodie thể thao màu xám, hai chân không dám đạp lung tung, chân trước thì ôm chặt lấy sợi dây buộc quanh hắn.
“Thế này cậu mới nhìn rõ được,” Tùy Ngưỡng không tức giận, anh đứng trước gương để Tạ Mân thấy rõ dáng vẻ của mình, ra vẻ quan tâm thỏ con cực kỳ giả dối: “Tôi đã nghĩ rất nhiều cách đấy”.
Chỉ soi gương thôi thì Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng đeo con thỏ nhựa này cũng không có gì kỳ quặc. Nhưng người bị treo lơ lửng lại là Tạ Mân, chuyện này thì hắn không thể chấp nhận được.
“Lên núi Tuần phải đi bộ một quãng,” Tùy Ngưỡng đeo Tạ Mân xuống tầng, chọn một chiếc xe thể thao, mở mui rồi nói: “Tôi không nỡ để cậu lỡ mất cảnh đẹp”.
Tạ Mân nhỏ bé vô cùng, lại sợ chửi anh bị anh nghe thấy, đành phải khuất phục im lặng.
Núi Tuần không phải một ngọn núi cao, Tùy Ngưỡng dẫn Tạ Mân đi hóng gió, anh thong thả lái xe đến bãi đỗ xe lưng chừng núi, đỗ xe xong thì leo lên dọc đường núi.
Có không ít người cũng đang leo núi, vài người thể lực yếu đã bắt đầu chống gậy rồi.
Cây cối trên núi xanh mướt, chắc không khí cũng trong lành lắm, dù Tạ Mân không hít được.
Đi thêm một quãng nữa lại càng thưa người hơn, khi họ lên đến đài quan sát trên đỉnh núi thì trời đã gần tối, xung quanh không một bóng người.
Đứng trên đài quan sát có thể nhìn thấy cả thành phố Viên Cảng. Đèn đường trong thành phố đã mở, những chiếc cầu vượt lấp lánh đèn xe đan xen chằng chịt, ánh chiều tà màu cam cùng bầu trời xám tối rộng rãi vô cùng.
Vốn Tạ Mân không muốn hỏi, nhưng hắn nghĩ mình với Tùy Ngưỡng cũng khác với mọi người, vẫn không nhịn được hỏi: “Đến một mình à?”.
“Ừ,” Tùy Ngưỡng nói, Tạ Mân không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe được giọng nói bình thản của Tùy Ngưỡng: “Lúc mới đến Viên Cảng, thỉnh thoảng lấy áp lực nặng nề quá, lúc đó tôi với mẹ và bà ở trong một nhà máy gần đây, rạng sáng không ngủ được thì ra đây leo núi”.
Tạ Mân không biết tiếp lời kiểu gì, dù sao hắn cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện khi Tùy Ngưỡng vừa đến Viên Cảng.
Với Tùy Ngưỡng thì đó là quá khứ, nhưng với hắn lại rất khó khăn. Hắn không thể nói những chuyện này một cách tự nhiên như Tùy Ngưỡng được. Chỉ khi cố ý bỏ qua nó, hắn mới có thể chật vật đeo tiếp lớp mặt nạ trưởng thành như thể những chuyện đó đã qua rồi, hắn đã bước tiếp từ lâu.
“Tôi nói chuyện này không có ý gì khác đâu,” không biết có phải nhận ra hắn im lặng không, Tùy Ngưỡng mới nói: “Sợ cậu chán, mà tôi lại thích chỗ này, thấy phong cảnh trên núi cũng đẹp nên mới dẫn cậu đến xem thôi”.
Người leo núi đã xuống cả rồi, không có ai khác lên đây nữa, hai người im lặng đứng giữa bóng tối, ngắm nhìn Viên Cảng về đêm.