Lục Vân cũng không biết tình hình này, hắn đã về đến nhà, khi nhìn thấy tạo hình này của hắn thì mấy người chị mỹ nữ đều giật mình kêu lên.
Vương Băng Ngưng còn suýt nghĩ hắn là một tên trộm đầu trọc vào nhà ăn cắp, dao phay đã vung đến bên cổ Lục Vân thì mới phát hiện là em trai của họ trở về.
Lục Vân cũng không tiện giải thích lông mày và tóc của mình bị linh hỏa đốt rụi, muốn giải thích thì nhất định phải nói từ chuyện hắn bị Cốc Thanh Sơn giật dây tiến vào Đan Dương Tháp.
Rất phí nước bọt.
Cho nên Lục Vân oán giận nói: “Các chị không biết Tông Chủ Đan Dương Tông kia là lão già hói đầu tâm lý biến thái lại không có tố chất, nhất quyết cạo trọc đầu em mới bằng lòng để chị hai đi vào lĩnh ngộ tâm pháp.”
“Em có thể làm sao đây, đương nhiên là chịu nhục, ai bảo em yêu các chị như vậy, chỉ cần tốt cho các chị thì rơi mấy cọng tóc đã đáng là gì.”
“…”
Làm sao các chị tin được lý do hiếm thấy như thế, nhưng họ cũng không hỏi rõ mà không chút lưu tình trắng trợn chế giễu Lục Vân một hồi.
Vương Băng Ngưng cười đau bụng, cởi giày lăn lộn trên ghế sa lon.
Rất nhanh Diệp Khuynh Thành đã thu lại ý cười, cô sẽ không làm mất hình tượng như Vương Băng Ngưng, dù chế giễu Lục Vân cũng phải duy trì dáng vẻ tao nhã.
Ai bảo người ta là nữ thần cao ngạo chứ!
Diệp Khuynh Thành thu lại nụ cười mà hỏi: “Tại sao Lâm Thanh Đàn không cùng về với em?”
“Tâm pháp Thanh Đế rất khó lĩnh ngộ, tương đối tốn thời gian, cho nên chị hai bảo em trở về trước, chị ấy ở lại nơi đó rất an toàn, mọi người không cần lo lắng.”
Lục Vân không kể lại chuyện Lâm Thanh Đàn bị cắt ngang hai lần, không thì phải giải thích thật lâu, nhất là Vương Băng Ngưng, cô nhất định sẽ gặn hỏi như nả súng máy.
“Cái người lăn lộn trên ghế sa lon kia, đừng cười, không biết cổ áo mình đã mở rộng ra sao, còn mặc viền ren màu đen, có phải mấy cô gái bề ngoài nhìn càng nghiêm chỉnh thì trong lòng càng…”
Nếu như Vương Băng Ngưng không há miệng nói bậy bạ thì nhất định là dạng hot girl trong trẻo, cả khuôn mặt đầy collagen, đáng tiếc lại mọc ra cái miệng.
Lục Vân thực sự chịu không được tiếng cười nhạo của cô nên không nhịn được phản kích một câu, nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại.
Bởi vì hắn phát hiện gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đã lạnh xuống.
Nếu hỏi nhìn từ bên ngoài ai trong tất cả các chị đứng đắn nhất thì đương nhiên là chị Khuynh Thành cao ngạo, vừa rồi Lục Vân muốn nói càng đứng đắn càng sổ sàng, cũng không phải là…
“Ha ha, em lỡ miệng, lỡ miệng!”
Lục Vân vội vàng cười làm lành, chạy đến sau lưng Diệp Khuynh Thành bóp vai cho cô, nhưng trong lòng lại hừ lạnh: Em nói có sai đâu, chị là sổ sàng nhất đó, chỉ là làm ra vẻ nhất thôi.
Đương nhiên hắn không dám nói ra lời này, nếu không đầu chó khó giữ được.
Lục Vân xum xoe, vừa bóp vai vừa bóp chân, lúc này vẻ mặt Diệp Khuynh Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng Vương Băng Ngưng vẫn đang cười.