Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 471



Chương 474

Lục Vân chu đáo nhấc bàn chân ngọc của Diệp Khuynh Thành lên và định xoa mắt cá chân cho cô. Thế nhưng không ngờ khi hắn vừa đưa tay ra, đột nhiên Diệp Khuynh Thành hét lên: “ A, em làm gì mà mạnh vậy. Em có biết chị đau lắm không?”

Cô vừa nói vừa nhéo tai Lục Vân.

“……”

Lục Vân suýt khóc vì đau.

Em mới chỉ chạm vào mắt cá chân của chị thôi mà đã kêu đau rồi.

Em nghi ngờ chị đang kiếm cớ trả thù em thì có!

Sau khi dạy cho Lục Vân một bài học, Diệp Khuynh Thành đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi chạy lon ton về phía phòng của Lục Vân, làm gì có dáng vẻ bị bong gân chân.

Được lắm!

Chị đúng là kiếm cớ trả thù em còn gì!

Lục Vân ôm tai ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một hồi, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp nhảy từ ngoài ban công vào, cười nói: “Này, tiểu Lục Vân, thấy tốc độ của bà đây đủ nhanh chưa? Lái xe từ Giang Thành tới đây còn chưa mất tới 2 tiếng. Lần này, chúng ta sẽ ở đây khoảng bao lâu?”

Người ngoài ban công là Liễu Yên Nhi.

Lục Vân nói không nên lời: “Mấy ngày sau em sẽ nói lại về vấn đề này. Mỗi lần chị tới đây cứ phải nhảy từ ban công vào thế sao? Đây là tầng 5 đấy, chị không sợ bị người ta hiểu lầm là trộm sao?”

“Haha, chị đã quen rồi. Khi còn là sát thủ, chị cũng thích trèo qua ban công…Không, tiểu Lục Vân, sao tai em đỏ thế?”

“Còn không phải là do…”

Lục Vân còn chưa nói hết, Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng đi ra, lạnh giọng nói: “Liễu Yên Nhi, không phải chị bắt em ở nhà suy nghĩ sao, em lại tới đây làm gì?”

Diệp Khuynh Thành đã thay một chiếc áo sơ mi nam, vốn dĩ đây là áo Thẩm Kim Hoa chuẩn bị cho Lục Vân nên sau khi cô mặc vào, vạt áo chỉ che tới đùi, bên dưới áo là đôi chân ngọc trắng nõn.

Trông vô cùng hấp dẫn.

Liễu Yên Nhi giật mình giống như mèo con sợ hãi. Cô ngồi trên ghế sô pha nhảy dựng lên, run rẩy nói: “Chị…Chị cả, sao chị lại tới đây?”

“Chị vẫn luôn ở đây.” Diệp Khuynh Thành nói.

Liễu Yên Nhi lập tức nhận ra đây là trò nghịch ngợm cố ý của Lục Vân. Hắn lừa cô giống như trò hề, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, nói: “Chị, em cứ tưởng chị không ở đây nên em đã lái xe từ Giang Thành tới đây để giám sát tiểu Lục Vân giúp chị, miễn cho hắn cùng qua lại với cải thảo Thẩm gia.”

“Hôm nay, Thẩm Tĩnh Nghi đã trở về Thẩm gia rồi. Cô ấy không ở đây.” Lục Vân giải thích.

Liễu Yên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Cần em phải chen vào sao!”

Lục Vân lớn tiếng nói: “Chị Khuynh Thành, em muốn báo cáo rằng chị Yên Nhi không trung thực. Em chỉ tùy tiện thăm dò chị ấy thôi mà chị ấy đã vội vàng chạy tới đây. Chị ấy chỉ muốn em hỗ trợ tu luyện mà thôi. Chị cũng biết hỗ trợ luyện có bao nhiêu di chứng mà?”

“Em im miệng!”

Lần này, người mở miệng không phải là Liễu Yên Nhi mà là Diệp Khuynh Thành. Cô nghiến răng nghiến lợi, hai má ửng hồng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ cùng tức giận, hiển nhiên là đang nhớ lại màn trước đó.