"Tuyên, anh nghe Kỳ nói em có hẹn riêng với Bảo Khang lớp em à? Sao tự nhiên ngoại lệ quá vậy? Trước giờ anh chưa từng thấy em đi chung với ai..."
Ngay sau khi nhận được những lời tọc mạch của Kỳ, sự tò mò khiến Dương ngập ngừng đôi chút trước khi gửi dòng tin đó cho em trai mình. Người nhận được tin nhắn của Dương đã cho xe tấp vào bãi, ngồi thừ người ra đó một lúc, biểu hiện này có khiến cho người bên cạnh cảm thấy lo lắng.
"Tuyên sao vậy?"
"Không sao!"
"Ừm... Mình biết là Tuyên ngại, nên có đặt phòng xông hơi cá nhân! Chỉ có lúc ngâm hồ nước nóng thì phải cởi áo, nhưng nếu Tuyên không muốn mình đi một mình cũng được!"
"..."
Bởi vì những tính toán đầy chu đáo này, anh liếc nhìn sang người bên cạnh, đầu chân mày có chút cau lại.
"Cậu biết nhiều về tôi đến vậy luôn sao?"
"À... Chuyện đó..."
Sao vậy nhỉ, hẳn là lúc này trong nội tâm của Khang đang cảm thấy rất khó chịu, vì cái thái độ đầy lạnh lùng của người kia khi xưng hô, hay là vì tất cả những tìm hiểu có mục đích của mình lại khiến người kia hỏi ra điều đó?
"Thì mình thích Tuyên mà... Mình đã cố gắng quan sát, với lại cũng có hỏi thăm anh Dương và mẹ của Tuyên nữa!"
"Mẹ của tôi?"
"..."
Lúc này Bảo Khang chỉ khe khẽ gật đầu, trong lòng cậu có chút khó hiểu, bởi vì so với lúc ở trước mặt của Tử Kỳ, ngữ điệu và cách thể hiện lời nói của Lam Tuyên không hề lạnh lùng đến mức độ này. Nhưng tại sao lại phải làm vậy? Bảo Khang thầm thắc mắc điều đó, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ giải thích với anh.
"Mình có tham gia nhóm quyền lợi cộng đồng của mẹ Tuyên, cũng hay nói chuyện với mẹ Tuyên lắm, đương nhiên không phải mình cố tình hỏi chuyện của Tuyên, chỉ là..."
"Vậy cậu quyết định tham gia nhóm vì muốn làm chuyện có ích cho cộng đồng hay là vì mục đích muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của tôi?"
"..."
Câu hỏi đầy khó chịu và cả ánh mắt quá nhiều lạnh lùng như vậy, chẳng trách người kia cảm thấy cổ họng có hơi đắng đắng vị khó nuốt, biểu cảm cũng đầy những rối bời, phút chốc không biết phải đáp lại thế nào, người đó đã tiếp tục đem muối xát vào nội tâm đối phương.
"Đã mất công tìm hiểu về tôi như vậy, rốt cuộc cậu có biết loại người mà tôi ghét nhất là gì hay không?"
"..."
"Tôi cực kì ghét những người mang danh nghĩa lợi ích cộng đồng ra để phục vụ mục đích cá nhân..."
"..."
"Giống như cách mà cậu đã làm..."
Cuộc hẹn ngày hôm nay, nói đúng hơn là người kia chủ động mà, vậy tại sao cả hai còn chưa bước xuống khỏi xe, mấy lời này đã dễ dàng khiến cho những hi vọng trong lòng Bảo Khang chợt thu bé lại như vậy? Để theo đuổi một người không phải dễ dàng, đã từ bỏ rất nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng vẫn luôn để cho ánh mắt trọn vẹn hướng về người đó, dù đôi lúc chưa từng có một dịp tốt để gần gũi nhau, nhưng chẳng phải là yêu đơn phương rất tốt hay sao, ngày hôm nay đã từng xem như là cơ hội tốt, vậy mà cũng đến lúc cảm thấy nên quay trở lại giây phút nhận tin nhắn đó thì hơn, sẽ không vội vàng đồng ý đến như vậy.
"Chắc là Tuyên nghĩ sai về mình mất rồi! Mình đã từng tham gia rất nhiều hoạt động công ích trước khi biết Tuyên, gia đình mình cũng có quỹ từ thiện nữa, chỉ là sau khi biết đến Tuyên, mình chuyển đến đi Lễ Chúa Nhật ở nhà thờ Domaine De Marie... Rồi gặp được mẹ, mẹ của Tuyên mời mình tham gia hội nhóm..."
"..."
"Với lại, mình cũng muốn Tuyên biết, mình không bởi vì thích Tuyên mà cố gắng xây dựng hình ảnh gì cả, con người mình trước giờ vẫn vậy. Mình cũng có tự trọng, cho nên dù thích Tuyên thì mình cũng chưa từng tiếp cận hay mở lời tán tỉnh, những việc mình làm chỉ là làm với người mình thích mà thôi, vì thích nên muốn bày tỏ sự quan tâm. Nhưng tuyệt đối không muốn làm phiền..."
"..."
"Ừm... Nói hơi nhiều nhỉ? Nếu Tuyên thấy không thoải mái sau những gì mình vừa bộc bạch thì chúng ta nên quay về cũng được! Mình chỉ muốn cả hai vui vẻ, nếu như bản thân mình thấy hơi nặng lòng một chút thì cũng không sao, nhưng mà mình không muốn những điều vừa rồi làm người mình thích khó chịu!"
"..."
Mấy ngón tay của anh đặt trên vô lăng tạo thành vài nhịp gõ gõ, mỗi lần Lam Tuyên chú tâm suy nghĩ đều sẽ hành động như vậy, điều này thì Bảo Khang thừa biết khi chủ động quan sát anh. Chỉ có điều cậu ấy không biết hiện tại đối phương đang nghĩ những gì.
"Để mình gọi hủy chỗ..."
"..."
Xem ra Bảo Khang vốn dĩ rất thẳng tính, mặc dù thích Lam Tuyên nhưng vẫn đề cao "cái tôi" của bản thân nhiều hơn là chịu khuất phục. Xuất thân là con nhà gia giáo và bề thế đến như vậy, đương nhiên sẽ không bao giờ để cho lòng tự trọng của mình chỉ vì cảm xúc mà bị đánh giá thấp đi. Kể cả khi người kia còn bận suy nghĩ, cậu đã lấy chiếc điện thoại ra chọn số gọi đi.
"Xin lỗi..."
Lam Tuyên ở bên cạnh lúc này bất ngờ chồm tới giật lấy chiếc điện thoại từ trên tay đối phương, hành động đó khiến cho Bảo Khang ngạc nhiên ngoái nhìn. Đợi đến khi cuộc gọi kia được tắt đi, cậu ấy mới mỉm cười lặp lại lần nữa.
"Mình không muốn khiến Tuyên khó xử, nếu không thích thì đừng nên làm..."
"Vào trong đi!"
"..."
Con người này cá tính quả là kì cục, rõ ràng tự mình nói những lời khiến cho người khác tổn thương, nhưng sau đó vẫn kiên quyết bước xuống xe rồi vòng lại mở cửa ra chờ đợi. Nếu như không thoải mái cho cả hai bên, vậy chẳng phải hủy chuyến đi này là đúng đắn sao? Cuối cùng vẫn không chịu từ bỏ, chỉ thích làm theo ý của mình. Quan điểm tuy có hơi cứng nhắc một chút, nhưng thôi thì bởi vì bề ngoài điển trai, nội tâm lại ấm áp, cố chịu thiệt một chút chắc cũng không sao.
"Xin chào PP, lâu quá không ghé... Quào! Hôm nay không đi với hội mà lại đi với ai đây? Đẹp trai quá vậy, nè... Đừng có nói là..."
Nhìn dáng vẻ của cô nàng nhân viên kia xem ra đã quen biết Bảo Khang từ trước rồi, hoặc cũng có thể bởi vì cái thẻ VIP quyền lực mới tạo ra sự thân thiết thế này, nhưng lúc đó Bảo Khang chỉ quan tâm đến việc phân minh mối quan hệ giữa mình và anh.
"Bạn cùng lớp thôi!"
"Bạn cùng lớp thôi... Mà lại đặt phòng riêng?"
"Vì bạn của P không thích đông người!"
Lúc đó anh thật sự muốn hỏi "PP" có phải là biệt danh của Bảo Khang hay không, nhưng vì tính cách trầm lắng đó, dẫu có tò mò đi chăng nữa cũng không bao giờ mở lời nói ra.
"À... PP là tên ở nhà của mình, mình cũng thích nó cho nên lớn lên vẫn giữ để giao tiếp với bạn bè!"
"..."
Người kia lại như đi đúng vào trọng điểm tò mò của anh, đôi lúc anh cũng cảm thấy hình như Bảo Khang đang đọc được suy nghĩ của mình cũng nên. Đến cả việc thay đồ, người đó cũng cẩn thận cất tư trang vào locker, sau đó đem bộ đồ thun chất dày hơn so với bộ đồ được phát tại dịch vụ hướng về phía anh.
"Do mình là khách VIP nên được phép mang đồ cá nhân theo, đồ bộ ở đây vải cũng không mỏng đâu, nhưng mình nghĩ Tuyên sẽ thích an toàn hơn nên có chuẩn bị riêng cho Tuyên!"
"..."
Đúng là cầm trên tay chất vải của đồ Bảo Khang đưa cho sẽ cảm thấy xịn hơn hẳn, nhưng anh lại không muốn để người kia biết mình trúng tim đen như vậy. Bộ đồ của Bảo Khang anh cầm lấy rồi, sau đó lại trả về trên tay người kia.
"Dày quá cũng nóng, mặc đồ được phát sẽ mát hơn!"
"Ừm... Vậy cũng được, nếu Tuyên ngại thì có thể vào nhà vệ sinh thay..."
"Sao phải ngại? Có gì đâu mà ngại!"
"..."
Cất đồ cá nhân vào tủ rồi, vẻ mặt lạnh lùng kia thuận theo thao tác nhanh chóng cởi và mặc đồ, đến mức khiến cho người bên cạnh cứ sững người ra, không biết người đi cùng với mình hôm nay có thật sự là Lam Tuyên hay không?
"..."
Bảo Khang chăm chú nhìn đối phương, tim bất giác lạc đi vài nhịp khi người đó quay lại nhìn.
"Tôi xong rồi, sao cậu còn chưa thay đồ đi?"
"Mình, mình muốn hỏi một câu được không?"
"Sao vậy?"
"Nhà Tuyên chỉ có hai anh em sinh đôi thôi có đúng không? Chắc là không có người thứ ba hay thứ tư gì giống hệt với Tuyên đâu nhỉ?"
"..."
Câu hỏi này của Bảo Khang làm ánh mắt Lam Tuyên hạ xuống một chút, biết hành động lạ lùng vừa rồi đã vô tình khiến người kia hoang mang, Lam Tuyên khoanh tay tựa vào dãy tủ, hai mắt đăm đăm nhìn người ta, thái độ lúc trả lời còn kì lạ gấp trăm lần bình thường.
"Có đó, nhưng chưa đẻ!"
"Tại bình thường ở trường mình thấy mỗi lần thay đồ Tuyên đều vào toilet thay nên mới nói vậy, tự nhiên Tuyên ở trước mặt mình làm vậy mình thấy lạ lạ..."
Thật ra còn lạ nhiều hơn nữa là ngay thời điểm hiện tại, lớp trưởng của lớp 11A đang rõ ràng hướng ánh mắt về phía một người đang làm thao tác thay quần áo ở trước mặt. Sự chăm chú trong ánh mắt anh khiến cho việc cởi áo của Bảo Khang ngập ngừng đôi chút.
"Tuyên... Tuyên có thể đừng nhìn mình như vậy không?"
"Nếu cậu ngại thì đem đồ vào toilet mà thay!"
"Ai bảo mình ngại, mình chỉ sợ xúc phạm ánh mắt của người khác thôi!"
"Xúc phạm?"
Mặc dù biết đó là một câu nói đùa, nhưng nội tâm của Tuyên vẫn cảm thấy rất thắc mắc. Anh không phải một người có thói quen tìm hiểu về cái đẹp, nếu để cho ra được một lời nhận xét, đối với anh Bảo Khang rất đẹp. Cậu ấy có thân hình cân đối vì chế độ ăn vô cùng khắt khe, hơn nữa làn da của Bảo Khang còn trắng mịn hơn so với nữ sinh trong trường, đó chính là lí do có hội chị em còn lập cả trang hâm mộ để đu đeo vị trí đỉnh cao này.
"..."
Mục đích của anh xem ra cũng xấu xa lắm, vì để chứng minh những cảm xúc cá nhân của mình, anh thậm chí còn chủ động mời người ta buổi gặp gỡ này. Bảo Khang ấy, nói một cách công tâm thì ngoại hình rất bắt mắt, nếu không phải học lực chỉ ở cái mức bình thường, cậu ấy đã dễ dàng có thể trở thành gương mặt đại diện của khối mười một từ lâu.
Trong lòng Tuyên từ trước đến giờ đã tồn tại một khẳng định không được nói ra thành lời như thế: Bảo Khang rất dẹp, cậu ấy đẹp một cách sang trọng đến từng ngón tay, đẹp cả trong ánh mắt và lời nói với đối phương. Con người này vốn rất hiểu chuyện, cũng không để cảm xúc lấn át làm cho bản thân tức giận bao giờ, chính vì vậy mà nụ cười của cậu ấy giống như sao trên trời vậy, đối với anh nếu thật sự được hẹn hò với người như vậy, anh cũng thật là may mắn lắm. Biết người ta thích anh như vậy, trên đời này còn có điều gì dễ dàng và thuận lợi hơn như thế nữa đâu.
Nhưng mà anh lại thích cảm giác được chinh phục một ai đó, nếu như người kia chưa từng thích anh một chút nào, để ngay từ đầu anh đã đem vẻ đẹp này đặt vào trong sự tôn sùng của bản thân. Anh chắc chắn sẽ theo đuổi và tán tỉnh đến cùng.
"Ê bà, dáng bà đẹp lắm nha, bộ nail làm ở đâu mà đỉnh quá vậy?"
"Ê bà có tắm trắng không, sao trắng dữ vậy?"
"..."
Lúc đó có một nhóm người khác bước vào, sự ồn ào của họ nhắm tới Bảo Khang, điều này làm chân mày Lam Tuyên khẽ cau cau lại, anh bước tới chỗ của đối phương, cố tình tách mấy người kia ra, nhưng trong giọng điệu có đôi chút không hề hài lòng với lời xưng hô của họ.
"Cậu ấy là con trai, đừng gọi cậu ấy là bà như vậy!"
"À... Xin lỗi..."
Có lẽ Khang cũng cảm thấy rất bất ngờ trước thái độ nghiêm khắc của Lam Tuyên bên trong lời nói, lúc yêu cầu mọi người tôn trọng danh xưng dành cho Bảo Khang, hành động này thể hiện rất nhiều quan tâm, thậm chí còn khiến cho nội tâm một người dao động cực mạnh.
"Mình cũng không thích bị gọi là bà, cảm ơn Tuyên nhiều nha! Lần đầu tiên có người giúp mình đính chính chuyện này như vậy luôn đó! Trước giờ nhiều người mặc định gọi bottom như mình là bà lắm, chắc do cách mà mình ăn mặc và chăm chút bản thân quá nhiều thì phải!"
Bảo Khang vốn dĩ rất chú trọng ngoại hình, mặc dù cơ thể và những đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp đó, nhưng mỗi ngày đều tìm cách để cải thiện thứ này thứ kia. Hơn nữa Bảo Khang cũng có xu hướng khoe cái đẹp, mọi thứ trên cơ thể đều phải hoàn hảo, ngay cả mùi hương cũng phải thật tinh tế. Từng đầu ngón tay nhỏ cũng đều được sơn dưỡng rất cẩn thận, còn nói về quần áo, anh vốn cũng từng chú ý đến vì phong cách unisex của cậu ấy rất ấn tượng.
"Tuyên thấy cách mình mặc đồ có bị nữ tính quá không? Thật ra mình suy nghĩ quần áo thì cũng chỉ là quần áo, thích gì thì mặc đó chứ vốn dĩ không có phân biệt thế nào là đồ dành cho nữ hay dành cho nam! Chắc cũng bởi vì vậy mà nhiều người hay gán mình với những tên gọi nữ tính..."
"Tôi thấy cậu rất đẹp!"
"..."
Đây là lần đầu tiên anh nói ra lời khen ngợi với một ai đó về ngoại hình của đối phương, chính bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên rất nhiều. Nhưng có lẽ cũng thích hợp thôi, bởi vì chắc sẽ chẳng có ai kiềm chế được lời khen này với nhan sắc của Bảo Khang được đâu. Mà tại sao khi được khen rồi, người kia lại làm ra vẻ ngậm ngùi đến như vậy, không hề thể hiện mình bất ngờ chút nào.
"Nhưng vẫn không thể gây chú ý được với người ngồi bên cạnh suốt cả năm học, còn thua một học sinh mới chuyển trường đến..."
"..."
Những lời này có ngầm ý vô cùng lớn đang ám chỉ tới Tử Kỳ, dưới cái nhiệt độ âm ỉ kia của phòng xông hơi, anh nhìn thấy ánh mắt Bảo Khang hướng về phía mình, nội tâm rất muốn được nghe biết lí do tại sao Tử Kỳ và anh sống chung một nhà.
"Cậu ấy là con nuôi của ba mẹ tôi!"
"Vậy hóa ra, chuyện thầy chủ nhiệm nói Tử Kỳ không còn người thân nào nữa..."
"Đúng vậy, ba mẹ của Tử Kỳ đều đã mất rồi!"
"Hèn gì mình thường để ý thấy hai người cứ thì thầm riêng, mình còn tưởng hai người có gì với nhau nữa chứ!"
Lúc đó dưới một màn hơi nước mờ ảo, anh nhìn thấy nụ cười của Bảo Khang đầy hi vọng.
"Với lại mình có đọc truyện của H đó, bộ mới nhất viết về hai người tái hôn, con trai riêng của chồng lại thầm thích con trai riêng của vợ, mình đọc thấy cách miêu tả y chang Tuyên với Kỳ nên trong lòng có hơi lo lo một chút, giờ nghe Tuyên nói vậy tự nhiên lại thấy nhẹ nhõm một chút!"
"Nhẹ nhõm? Về chuyện gì?"
"Không biết nữa, nhưng mình cảm thấy khả năng hai người sẽ thành đôi không cao, kể cả khi Kỳ có thích Tuyên đi nữa! Ở trong truyện H viết thì nhân vật có tính cách giống Kỳ là người có tình cảm trước, sau đó thổ lộ với người lạnh lùng kia!"
"Tôi không có thích nó! Gì vậy chứ? Cậu đọc truyện nhiều quá nên bị ảo truyện rồi đó! Gu của tôi đâu có mặn đến như vậy!"
"..."
Phản ứng của Lam Tuyên làm người bên cạnh cảm thấy sững sờ, bởi vì rõ ràng trong câu nói, Bảo Khang đang nhắc đến việc nhân vật có tính cách giống với Tử Kỳ đã thầm thích người còn lại. Nhưng xem phản ứng khó chịu của Lam Tuyên, khả năng đầu tiên là cực kì không thích nên mới khó chịu, còn khả năng thứ hai là trong lòng thật sự thích nên mới giật mình.
"Mình đâu có nói gì đến Tuyên đâu, mình chỉ đang nói về truyện thôi mà! Với lại, Tử Kỳ là trai thẳng, cậu ấy mê con gái như vậy..."
"Thì tôi... Cũng chỉ không muốn cậu suy nghĩ lung tung..."
"Tuyên sợ mình suy nghĩ lung tung? Là vì mình hay vì bí mật của Tuyên?"
"..."
Cái cảm giác nói chuyện với một người đầy sáng suốt thế này khiến anh hơi căng thẳng trong nội tâm thì phải. Anh cảm thấy cá tính của Bảo Khang luôn hoàn toàn làm chủ, mặc dù come out ở vai trò là bottom đi chăng nữa, nhưng nếu như yêu đương nghiêm túc, con người này chắc chắn sẽ nắm tất cả trong tay.
"Tôi không có bí mật nào hết, chỉ đơn giản là những suy nghĩ lung tung chẳng may không đúng sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều người! À mà, điều gì khiến cho cậu mặc định tôi thích con trai đến vậy? Tôi chưa từng nhắc đến chuyện này mà nhỉ?"
"Phải ha!"
Câu hỏi đó của anh khiến cho Bảo Khang thụt lại một chút, sau vài giây suy nghĩ, đối phương chồm tới gần mà ánh mắt sáng lên một biểu cảm rất lạ.
"Nhưng dù Tuyên có thẳng thì mình vẫn thích, thậm chí còn thích hơn nữa đó! Mình rất muốn chinh phục, dù mình rất thích Tuyên nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ ngỏ lời trước đâu, mình thuộc kiểu, em thích anh đó, nhưng mà anh phải tỏ tình với em trước thì em mới chịu!"
"..."
Mấy lời bộc bạch này giống như phát ra những ánh hào quang, khiến cho anh dù không muốn thể hiện sự kinh ngạc, ánh mắt đó lại chẳng thể nào giấu được.
"Sao im lặng quá vậy? Bó tay luôn rồi hả?"
Anh chỉ đang cảm thấy, sao cái người này giống như một phiên bản nói nhiều hơn của bản thân vậy nhỉ? Thú thật với lương tâm của anh lúc này chính là vậy đó, anh cũng thích việc sẽ chinh phục một người, nhưng nếu để chủ động thừa nhận tình cảm thì có lẽ không? Anh muốn người đó dần dần sẽ nhận ra và cũng muốn người đó mở lời nói thích mình trước.
Nhưng chắc chắn quá trình sẽ bắt đầu từ việc anh chủ động tấn công và quan tâm đến, bởi vì anh không muốn mình rơi vào thế bị động chút nào.
"Tuyên muốn xông tinh dầu không? Mình thường hay xông mùi hương thảo, nhưng nếu Tuyên muốn mùi chanh sả hoặc mùi bạc hà thì..."
"Mùi hương thảo đi!"
"Tuyên thích mùi hương thảo hả?"
"Ừ!"
Ngay cả đến những sở thích nhỏ thế này, trong mắt anh Bảo Khang và mình gần như tương đồng rất nhiều. Còn gì hơn việc thinh lặng nhắm mắt để cả cơ thể này ngập trong làn hơi mờ ảo, hít thật sâu cái mùi bản thân rất thích, cảm giác khoan khoái và thoải mái đến mức tâm gần như tĩnh lặng đi.
"..."
Vậy mà anh lại ngoái đầu nhìn sang người bên cạnh, chăm chú bày tỏ sự tò mò trong lòng thông qua ánh mắt, cơ thể của người kia hoàn hảo như vậy, cả gương mặt thôi đã toát lên hàng vạn mỹ từ, nhất là đôi mắt và sóng mũi không sai lệch đi chút nào, hai hàng mi của Bảo Khang dày và rậm, lúc nhắm mắt có thể thấy cả độ cong. Thậm chí đến từng sợi chân mày cũng đều như được sắp xếp, nhưng phần gợi cảm nhất chính là đôi môi. Nhìn vào đó chăm chú một lúc, anh cảm thấy hình như đến cả mấy nốt ruồi ở trên mặt cậu ấy cũng được tạo ra với mục đích điểm trang cho sự cuốn hút trên gương mặt này nữa.
"..."
Đôi mắt anh lại chậm rãi di chuyển xuống yết hầu và xương quai xanh đối phương, bởi vì lúc này Bảo Khang không mặc áo, bờ vai gợi cảm đó như có chất dính, nó khiến ánh mắt anh không ngừng chăm chú rất lâu trước khi chầm chậm tiếp tục di chuyển.
"..."
Thình thịch...
Thời khắc sự chú ý của anh dừng lại trên hai điểm hồng trước ngực cậu ấy, mấy nhịp tim hư hỏng lại bắt đầu quay trở về.
"Tuyên..."
"..."
Giọng điệu đối phương nhẹ nhàng gọi tên anh, nhưng cái hoàn hồn kia lại không hề nhẹ nhàng chút nào cả.
"..."
Anh biết mình bị phát giác hành vi đầy xấu hổ, đôi mắt ngập ngừng tìm cách hướng về một nơi khác, nhưng Bảo Khang lại không cho anh có cơ hội đó, còn gì thú vị hơn khi biết người ta đã chú ý đến mình rồi?
"Tuyên..."
"..."
Đôi bàn tay thon dài và xinh đẹp đến từng kẽ ngón đó tới gần chạm vào bàn tay của anh, cái ấm nóng từ hơi nước bốc ra làm cho cơ thể của Bảo Khang ướt đẫm, cậu ấy tiến gần lại nhẹ nhàng đặt một bàn tay còn lại lên gò má anh, muốn kéo ánh nhìn đó quay trở về lúc ban nãy, chỉ tiếc bản thân gọi người ta sớm quá.
"Mình thích cách Tuyên vừa nhìn mình giống vậy..."
"Tôi chỉ là, không rõ được cảm xúc của bản thân có hoàn toàn hướng về nam giới hay không! Xin lỗi, nhưng việc đó thật sự rất giống, kiểu lợi dụng cơ thể của cậu để..."
"Không sao mà..."
Người kia không chối từ việc đem cơ thể mình ra để anh tìm thấy một câu trả lời, bởi vì đây là lần đầu tiên Bảo Khang thật sự thích một người đến như vậy, cậu ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo với quyết định này, chỉ là muốn cho cả hai cơ hội thôi.
"Để cho người mình thích nhìn ngắm, thậm chí là chạm vào, điều đó đối với mình không phải là sự xúc phạm!"
"Bảo Khang..."
"..."
Ngay lúc này, Bảo Khang cầm lấy bàn tay của Lam Tuyên đặt lên đùi mình, thậm chí còn hướng anh đi theo cảm xúc một cách trôi chảy, không muốn người bên cạnh giữ sự chần chừ, nhưng lúc những mềm mại của da thịt Bảo Khang tiếp xúc vào da thịt của anh, gần hơn nữa và gần hơn nữa chui vào trong lớp khăn quấn quanh hông, khiến cho chiếc khăn bung nhẹ rồi rơi xuống dưới chân, bàn tay anh đã gần gũi với vị trí đầy mềm mại và nhạy cảm trên cơ thể của cậu ấy.
Mấy nhịp tim rối loạn bên trong lồng ngực ban nãy chợt biến tan đi.
"..."
Nó khiến anh dứt khoát rụt tay trở về, dù chỉ là chạm vào một chút anh cũng không muốn.
"Quấn khăn lại đi!"
"..."
Anh cúi xuống nhặt chiếc khăn lên, che chắn vị trí nhạy cảm của đối phương, mặc dù biết rõ người kia vẫn an toàn với quần boxer, cũng biết rõ bản thân đã đi đến đây vì lí do gì, nhưng khoảnh khắc người ta cho anh cơ hội chạm vào, anh lại từ chối bằng một câu phũ phàng đến vậy.
"Nên để điều đó cho một người thật sự thích Khang, đừng chỉ vì cảm xúc nhất thời với Tuyên, hơn nữa nếu như Tuyên làm vậy chỉ vì để chứng minh cảm xúc của bản thân, mà những cảm xúc đó không bởi vì Khang mà ra, Tuyên tự cảm thấy mình rất vô liêm sỉ..."
"..."
Đúng thật là đàn ông càng tốt lại càng không vui. Nụ cười nhàn nhạt kia trên khóe môi xinh đẹp ấy tắt đi, giống như lòng tự trọng của một người đã hạ xuống đôi chút trước tình cảm này.
"Ừm, bởi vì ánh mắt Tuyên ban nãy, Khang cảm thấy không giống như là không thích..."
"Xin lỗi..."
"Mình ra ngoài ngâm mình một chút, Tuyên muốn đi cùng không?"
"Ừ..."
Anh khe khẽ gật đầu đồng ý rời đi, bởi vì ít nhất những chuyện vừa xảy ra đã khiến cho anh xác thực bản thân có cảm xúc với nam giới. Nhưng đối tượng lại không phải là Bảo Khang, hoặc cũng có thể anh chưa quá gần gũi với cậu ấy đến mức độ dễ dàng phát sinh cảm xúc chỉ bằng những điều mình thấy.
Nếu chỉ vì chứng minh cảm xúc của bản thân mình, mà lại cùng người ấy đi xa hơn nữa thì anh vốn không hề muốn. Anh không muốn vẻ đẹp đó chịu thiệt thòi như vậy, ít nhất nếu như anh cũng có tình cảm thì chuyện sẽ khác.
Hai người họ lại di chuyển ra chỗ hồ nước nóng để cùng ngâm mình, bởi vì biết nếu chỉ ngồi cùng với nhau cả hai chắc chắn sẽ không có chủ đề gì để nói, Bảo Khang nhanh trí gọi thêm đồ ăn nhẹ, đa số là những món thuần chay, tráng miệng bằng trái cây tươi và nước ép cần tây. Hoàn toàn không hề sử dụng những chất kích thích hoặc chất có cồn. Thói quen ăn uống này kể ra thì cũng hoàn toàn giống với Lam Tuyên, tưởng chừng như khi có quá nhiều điểm chung thì cả hai sẽ dễ dàng nói chuyện. Lại không ngờ suốt cả buổi dài như vậy, duy cũng chỉ có mỗi mình Khang là người độc thoại nhiều nhất. Chỉ đến lúc chủ đề của cuộc nói chuyện được chuyển thành những vấn đề liên quan đến cuộc thi mà Bảo Khang đã giới thiệu với Lam Tuyên, người kia mới có được đôi chút hứng thú bàn luận.
Nhưng khoảng thời gian hai người họ ở lại đó không hề lâu, Lam Tuyên nhận được tin nhắn từ Nhật An, người thông báo cho anh về sự náo nhiệt ở nhà khi Tử Kỳ không có ai để mà quậy phá.
"Ê Tuyên, sao nhà mày bữa nay đông vui quá vậy? Nãy tao có chuyện đi ngang qua, sẵn có bịch ổi định ghé vô cho thằng Kỳ mà thấy đông quá nên tao về luôn!"
"Đông vui là sao anh?"
"Thì tao thấy nhà mày mở karaoke ầm ầm luôn đó! Quá trời người nhảy nhót nữa mà!"
"..."
Mấy tin nhắn của H xem như cũng là lí do để anh dừng cuộc nói chuyện với Khang, nhưng cũng bởi vì cậu ấy đã mất công đi một đường dài như vậy tới nhà đón anh, anh cũng muốn lịch sự một chút chở người ta về tận nhà, sau đó tự mình bắt xe ôm quay về.
...
Lúc vừa về đến con hẻm nhỏ, cách nhà mình mấy căn đã nghe tiếng nhạc ầm ầm phát ra, nhưng giọng hát mà anh chăm chú lắng nghe hình như không phải của cái thằng phá làng phá xóm mà anh nghĩ đến.
"Heo hả? Tao chặt nè... Ba đôi thông nè! Kakaka, chung tiền chung tiền!"
"Trời ơi thằng Kỳ, sao mày hên quá vậy?"
"Hên gì mày ơi, đỏ tiền đen tình kakaka!"
"Tính ra tụi tao mới chỉ mày chơi mà mày chơi giỏi hơn tụi tao luôn đó!"
"Tao đi tiếp nha, con Đầm nè..."
"..."
So với sự náo nhiệt về phần âm thanh, những hình ảnh được thu vào mắt Lam Tuyên lúc bước vô nhà còn dã man hơn rất nhiều. Anh chẳng biết hắn kéo một đám năm bảy người kia từ đâu tới nữa, nhưng hiện tại sự quan tâm lớn của anh đang dồn về phía nền nhà rải đầy vỏ hạt hướng dương, chắc cũng tầm hơn một thùng bia đã được uống hết, lon bia vứt đầy từ trên bàn trên ghế xuống dưới sàn nhà, đồ đạc trong nhà được di dời để có khoảng trống sạch sẽ cho một đám giặc đang ngồi chú tâm vào một ván bài. Mồi nhậu trên bàn xem ra cũng được tự cung tự cấp bằng khô mực nướng và một số hộp hải sản mua về.
"..."
Đám người chú ý vào ván bài đến mức anh đã bước vào trong nhà và đứng đó từ rất lâu, nhưng chẳng có ai để tâm đến sự hiện diện của anh cả. Trên sofa thì một người khác vẫn còn chăm chú thể hiện tài năng ca hát. Lúc đó bất kể anh lướt đôi mắt mình qua vị trí nào, vị trí đó đều chắc chắn có thứ khiến cho sự phẫn nộ bên trong lòng anh tăng thêm một chút.
Phụt!
Chỉ đến khi tiếng nhạc phát ra từ bản karaoke đang chiếu trên màn hình kia vụt tắt, giọng của Tử Kỳ bất ngờ lớn tiếng hỏi to.
"Gì đó? Cúp điện hả?"
Hắn từ trong đám kia nhón người đứng dậy, lúc này sự phẫn nộ trong lòng Lam Tuyên chính thức phát tán, ánh mắt anh hừng hừng lửa cháy hướng về phía hắn, đầu tiên là xuất phát từ việc hắn mang người lạ về nhà, thứ hai là việc hắn nhậu nhẹt biến cả phòng khách thành một hố rác đúng nghĩa, thứ ba là việc hắn tổ chức chơi bài ăn tiền trong nhà của mình và cuối cùng có lẽ là vì hắn đang mặc chiếc sơ mi màu trắng của anh.
"Ế, anh Tuyên về rồi hả? Vô làm một lon đi, chơi tiến lên không? À, ăn khô mực, vô đây, vô đây!"
Hắn từ chỗ đang ngồi loạng choạng bước ra, tay cầm nguyên miếng mực hướng về phía anh, gương mặt hắn trọn vẹn toàn là rạng rỡ, xem ra anh vừa vắng có vài ba tiếng, hắn đã vui vẻ biến cái nhà của anh thành một khu phức hợp ăn chơi đúng nghĩa rồi nhỉ?
"Không ăn hả? Vậy làm một lon nha? Hay vô ngồi chơi tiến lên đi, nãy giờ tui thắng quá trời tiền nè..."
Vốn dĩ lúc đó Tử Kỳ định moi số tiền mà mình thắng được từ trong quần nhỏ ra đưa cho anh, anh lại đem ánh mắt vô cùng căm phẫn của mình nhìn khắp nơi trên cơ thể hắn. Chiếc sơ mi trắng tinh của anh đã thấm đôi chút ố vàng của bia đổ lên, tay áo cũng dính sốt hải sản, rồi đâu đó mấy vệt tương ớt lem nhem chưa kể. Nhưng hắn lại chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn thông thường, trên sofa còn vắt chiếc áo của hắn đã mặc trước khi anh rời khỏi nhà. Xem ra trong lúc nhậu bị ướt dơ rồi, hắn mới vào phòng lấy áo anh để mặc.
"Anh Tuyên, đi chơi với Bảo Khang có vui không vậy? Em ở nhà chơi vui gần chết, hahaha..."
"Cậu đi theo tôi!"
"Ê, làm gì dạ?"
Bàn tay hắn vốn định đưa lên nựng má của anh, lại bị anh túm lấy cổ tay kéo thẳng vào bếp, chỉ dựa vào số lực tay đó hắn cũng thừa biết cơn thịnh nộ trong anh đang đạt đỉnh điểm thế nào. Nhưng cái vẻ bề ngoài cười cợt như không, Tử Kỳ luôn miệng nói những lời ngầm ý kích vào sự tức giận của Lam Tuyên.
"Tự nhiên lôi lôi kéo kéo, bộ đi chơi không vui hay sao mà cái mặt anh kiếm chuyện quá vậy?"
"Cậu đang làm cái gì vậy Tử Kỳ?"
"Làm gì là làm gì? Tui có làm gì đâu? Anh kéo tui vô đây rồi hỏi vậy là sao? Tui chưa có làm gì anh hết nha!"
"Cậu đó..."
Anh cố gắng kiềm chế bản thân, lần thứ nhất vẫn nuốt hết đống tức giận kia xuống, sợ mỗi lần nóng nảy lại mất tự chủ nói ra những lời không phải. Nhưng xem cái thái độ của hắn khi đáp lại anh cứ ăn một miếng liền trả một miếng, rốt cuộc anh cũng chẳng hiểu mình lại nghĩ cho hắn làm gì.
"Nhà tôi trước giờ chưa từng mở karaoke kiểu đó, chưa từng ăn nhậu bài bạc kiểu đó! Cậu không thấy cậu đang sai ở chỗ nào hay sao?"
"Ồ, có ai nói đâu mà tui biết, tui đâu có ở đây từ nhỏ đâu mà tui biết, mà trước giờ chưa từng thì bây giờ tui làm cũng đâu có lạ?"
"Sao lại không lạ? Ít nhất cậu cũng phải tuân thủ nề nếp trong cái nhà này, đem một đám không quen không biết rõ ràng về nhà, cậu cũng liều thật đó Tử Kỳ!"
"Ủa, anh không biết nhưng mấy người đó là bạn của tui mà!"
"Bạn? Cậu quen bao giờ, quen ở đâu mà bảo là bạn?"
"Thì... bạn của anh Linh giới thiệu!"
"Anh Linh, anh Linh, anh Linh!"
Lam Tuyên quát lên cái tên đó ba lần, giọng của anh lớn tiếng trầm trọng làm cho hắn tròn mắt ngã người về sau.
"Cậu có thôi đi được hay chưa? Anh Linh của cậu tốt thì không có nghĩa mấy người anh ấy quen biết cũng đều sẽ là người tốt! Nói tóm lại thì họ vẫn là người lạ, cậu đưa về ăn uống nhậu nhẹt cũng phải biết suy nghĩ một chút đi chứ?"
"Thì tui nghĩ rồi đó, anh nói không muốn để bạn bè trong lớp biết tui ở chung với anh nên tui đâu có dám mời bạn bè trong lớp đến nhà mình đâu! Ai như anh, miệng thì nói một đường mà làm một nẻo, còn mời thằng Khang tới, anh làm trước chứ bộ!"
"Cậu có biết phân biệt lí lẽ không vậy Tử Kỳ? Cậu là con cua hay sao mà ngang ngược vậy?"
Mỗi lần hắn chỉ tay lên ngực của anh để nói, đều cố ý nhấn anh lùi về phía sau. Nhưng mà Lam Tuyên cũng đâu có chịu thua, anh đem ngón tay chỉ lên trán của hắn, hành động này khiến hắn tức giận gạt tay anh ra một cách thô bạo, đã bị nói là ngang thì nhất định sẽ ngang đến cùng.
"Rồi sao? Vậy tui không được phép có bạn ở ngoài luôn hả? Chỉ có bạn của anh tốt thôi chứ gì? Anh làm gì cũng đúng, anh đưa bạn về nhà là đúng chứ gì?"
"Tôi chưa từng đưa Bảo Khang bước chân vô nhà dù chỉ là nửa bước! Cậu thử nhớ lại coi, Bảo Khang đã bước chân vô cái nhà này hay chưa? Tôi với cậu ấy đã quậy banh cái phòng khách ra hay chưa? Có nhậu nhẹt có đành bài không?"
"Ủa thì tại hai người không làm, rồi cũng có liên quan gì đến tui đâu?"
"Tử Kỳ!"
Không thể nói lí lẽ được với hắn ta, anh tức đến mức độ cả hai bàn tay đều nắm chặt lại. Hắn nhìn dáng vẻ anh thống khổ kiềm chế sự tức giận đó, vẻ mặt toát ra toàn là những cười cợt.
"Anh đúng là vô duyên mà vô duyên thối luôn đó, thối ình luôn! Tự nhiên, anh không dắt bạn về nhậu, tui dắt về rồi anh quay qua nổi điên lên với tui? Tui cũng dắt về lúc không có ba mẹ ở nhà kia mà, nhậu xong thì tui dọn! Miễn sao không ảnh hưởng gì đến anh là được rồi..."
"Sao lại không ảnh hưởng?"
Lần này câu hỏi kia có vẻ nghiêm túc trầm xuống, khiến cho Tử Kỳ vừa định quay đi đã phải quay lại.
"Ủa rồi mắc gì anh ảnh hưởng? Anh thấy tui vui vẻ với bạn bè thì ăn không ngon ngủ không yên hả?"
"Cậu không thấy ồn ào hay sao? Đây là nhà của tôi kia mà!"
"Ờ, ồn ào quá thì anh lại ra ngoài đi, khi nào hết ồn rồi hãy về!"
"Cậu mới đúng là vô lí đó! Cậu mời bạn bè đến ít ra cũng phải hỏi qua chủ nhà một câu! Ai biết bạn bè đó của cậu là người thế nào? Trong khi tôi còn chưa từng dám như vậy, nói với cậu thì cậu ngang ngược cãi chày cãi cối..."
"Rồi ok!"
Lần này không đợi anh phải nói hết câu, hắn đưa tay ra ngăn anh lại, liếc nhìn bao thuốc lá của đứa bạn nào đó đặt trên bếp, Tử Kỳ liền rút ra một điếu, ở trước mặt Lam Tuyên bật lửa mồi lên.
"Tử Kỳ..."
"Nói tóm cái quần lại là nhà của mày đúng không? Tao xin lỗi nha, má nó... Tao cứ tưởng là nhà của tao không chứ!"
"Tử Kỳ... Ý của tôi không phải như vậy?"
"Mày thôi đi Tuyên! Ý của mày có trời mới hiểu, tao chỉ hiểu được tới đó thôi! Đừng có ép tao phải hiểu thêm, đau đầu lắm!"
"Tử Kỳ à..."
Thật ra hắn hoàn toàn biết anh không cố ý ám chỉ những điều đó, chỉ là sở thích tạo kịch tính trong hắn lúc này bất ngờ trỗi dậy mà thôi. Hắn phải tìm cách diễn làm sao như thể là mình tổn thương nhiều lắm, sau đó đẩy anh vào cái vòng xoay bối rối giải thích kia, hắn cực kì thích vẻ mặt anh từ tức giận chuyển sang lo lắng, sau đó vì sợ hắn hiểu lầm, anh còn hạ giọng xuống như muốn xin được lắng nghe.
Ôi cái con mèo khó ưa này, mày lớn tiếng với ông thì mày phải chịu, để xem ai là boss còn ai là sen...
"Tử Kỳ... Nghe tôi nói đã..."
Mặc kệ người kia đã nhẹ nhàng nắm tay mình để kéo lại, hắn vẫn dứt khoát gạt mạnh ra, sau đó cố diễn sâu thật sâu, diễn thế nào càng lừa được người nhẹ dạ giống như Lam Tuyên thì hắn càng làm.
"Ê tụi mày, chủ nhà về rồi! Thôi dọn dẹp nghỉ ngơi nha, bữa khác tao kiếm chỗ khác rồi tụi mình chơi tiếp. Chủ nhà của tao khó lắm, mất công lại đuổi việc tao!"
"Ủa... Chủ nhà gì đó? Tao tưởng nhà của mày chứ Kỳ?"
"Có đâu, tao ở đợ đó mà... Hahaha... Nhìn tao giống chủ nhà lắm hả? Tao làm thuê thôi!"
"Mẹ, mày có nói chơi không đó cái thằng quần này..."
"Thôi dẹp dẹp, về về, bữa sau có kèo thì tao gọi sau!"
"Rồi rồi..."
Thật ra đám bạn đó cũng không khó để mời về như anh đã nghĩ, chỉ cần Tử Kỳ lên tiếng nói vài ba câu, anh theo phía sau hắn bước ra tới cửa phòng khách, tận mắt nhìn thấy hắn giải quyết vấn đề không chút khó khăn. Chỉ có sự nhọc lòng trong anh càng trở nặng thêm, khi mà hắn bất chợt lại im lặng ngồi xuống ghế sofa, dụi tàn của điếu thuốc lá đi, khui một lon bia ra rồi rót nó vào trong miệng.
"Ai xem cậu là người làm thuê mà cậu lại nói những lời như vậy với họ?"
"..."
Hắn uống cạn hết một lon bia, đem cái lon trống không bóp thành méo mó, rồi lại vứt nó sang một bên tựa lưng mình ra nhìn anh cười khẩy, lần đầu tiên mà hắn không đáp, chân mày anh lại cau cau thành một cụm, cố gắng muốn giải thích vài lời cho rõ ràng hơn.
"Tôi không có ý nói đây là nhà tôi thì cậu không được phép đưa bạn bè về chơi, nhưng nếu muốn làm gì cũng nên hỏi mẹ hoặc ba một tiếng, lỡ họ về bất ngờ mà thấy cảnh này thì sao?"
"Sao anh biết tui chưa hỏi mẹ?"
"Chuyện đó..."
"Đúng rồi, Lam Tuyên thật là giỏi giang quá đi, cái gì cũng đoán ra được. Đây nè, điện thoại của tui đó, mở ra xem tui hỏi mẹ hay là chưa?"
"..."
Vứt chiếc điện thoại kia lên bàn, hành động của Tử Kỳ khác nào đang dằn mặt anh đâu chứ, nhưng việc anh để tâm nhiều hơn chính là một lon bia khác mà hắn vừa mới khui ra.
"Đừng uống nữa! Đã uống biết bao nhiêu rồi..."
"Chậc, bia này ít ra còn có vị đắng đắng... Nó còn không nhạt bằng lòng người!"
"Không được uống nữa!"
Anh nhất định phải giành bằng được lon bia từ trên tay hắn, người kéo người lôi một lúc, Tử Kỳ thấy anh dần sa vào trò lửa đảo của mình, hắn bắt đầu làm cái vẻ mặt sầu khổ.
"Thật tình, ở đây có khác gì ăn nhờ ở đậu đâu mà, bạn không được dắt về, giờ đến bia chủ nhà cũng không cho uống, đúng là dã man, tàn nhẫn..."
"Bia rượu thì có gì tốt? Tôi thấy lo cho cậu nên mới không muốn để cậu uống nữa!"
"Lo cho tui? Hả? Nói cái gì, nói lại xem, nghe không được rõ!"
"Cậu..."
Ở trước sự chân thành của anh, Tử Kỳ càng cười cợt và càng mỉa mai, vẻ mặt hắn đúng là khó ưa vô cùng, nhưng lại chẳng hiểu vì sao nữa, anh lắng nghe những điều hắn nói, suy cho cùng cũng tự quy trách nhiệm về bản thân.
"Lo cho tui? Không có cần phải miễn cưỡng nói những lời này đâu à nha, tui cũng không quen nghe mấy lời như vậy, dù không nói nhưng Tử Kỳ này cũng biết đó chứ, biết mình ở ké, biết mình chỉ là cái thân phận ở ké thôi mà..."
"Không phải..."
Cố tranh lấy lon bia từ tay của hắn, trong lòng anh lúc này thật sự lo sợ, sợ những điều mình nói đã làm hắn suy nghĩ nhiều. Nhưng lại không có từ ngữ gì để diễn giải và phân trần, Lam Tuyên chỉ đành lòng hạ giọng một chút.
"Tôi xin lỗi, cậu biết ý của tôi không phải vậy mà!"
"Ý của anh không phải như vậy thì là như nào? Làm sao tui biết được đây, nhà của anh thì anh nói là nhà của anh, tui đâu có dám ý kiến nữa, tui ở nhờ thì phải biết điều, mà tui cư xử không biết điều như vậy... Đúng là, cái thứ không được dạy dỗ đàng hoàng mà..."
"Tử Kỳ..."
Chẳng những hắn vừa nói mấy lời tự ngược đãi bản thân mình, tay cũng làm điệu bộ tự trách, dùng lực mạnh mà đánh vào đùi chan chát.
"Tử Kỳ..."
Lam Tuyên bị hắn dọa cho xanh cả mặt, anh đem lon bia để trên bàn, vội vàng dùng tay mình giữ chặt hai tay của hắn, nhất định không để hắn tự đánh bản thân thêm nữa.
"Cũng là do tui thôi, từ nhỏ đã không có ba mẹ đánh đập răn đe nên lớn lên mới hư thân đến vậy..."
"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không có ý nói cậu như vậy!"
"Ý của anh hết đó, làm sao mà không có ý đó được, tui hiểu mà, tui không trách anh đâu!"
"Tôi thật sự không có ý đó!"
Không thể nào cạnh tranh được sự làm màu giả trân của hắn, Lam Tuyên còn khờ khạo cho rằng hắn thật sự rất đau lòng, anh cố gắng giữ chặt tay hắn bao nhiêu, giọng điệu cũng chân thành giải thích với hắn bấy nhiêu. Mặc dù trước giờ mọi hiểu lầm của người khác đối với anh, anh đều cảm thấy mình không cần phải phí thời gian đến mức như vậy.
"Thôi, xin lỗi cái gì? Sự thật là tui ở ké mà, không lần này thì cũng lần khác, sớm muộn gì anh cũng sẽ nói như vậy nữa thôi!"
"Tôi sẽ không bao giờ nói như vậy nữa..."
"Ai chắc? Anh thề đi..."
"Tôi không thề, nhưng tôi chắc là sẽ không nói như vậy nữa!"
"Rồi ai tin anh? Cái bàn cái ghế nó tin anh chắc?"
Gạt đi những lời thiếu khả năng từ anh, hắn lại tiếp tục cầm lon bia ấy lên, vừa định kê vào miệng thì Lam Tuyên đã vội vàng giật lấy.
"Cậu đừng uống nữa có được không?"
"Dù sao anh cũng là anh của tui đó, đến lời hứa anh còn không dám hứa nữa, anh lấy tư cách gì bắt tui phải nghe lời anh? Đàn ông con trai, nam tử hán đại trượng phu, muốn người ta tin thì uống cạn ba lon đi!"
"Ba lon..."
"Đúng rồi, anh uống hết ba lon đi rồi tui tin là anh không có ý đó!"
"..."
Lam Tuyên hoàn toàn không hề hay biết, mấy lời của cao thủ lừa lọc vừa nói chẳng qua cũng chỉ là có ý chuốc say mà thôi. Anh lại mù mờ tin răm rắp, dù bản thân chưa từng uống quá nhiều chất có cồn như vậy bao giờ, vẫn cố gắng nhắm mắt nuốt xuống hết lon thứ nhất, thậm chí hành động kia của anh còn chẳng hề có chút chần chừ nào.
"Một lon cho sự tha thứ, lon tiếp theo..."
"..."
"Lon thứ hai của sự tin tưởng..."
"..."
"Lon thứ ba..."
Lần này hắn đưa lon thứ ba cho anh, anh còn chưa nuốt hết số bia đắng nghét còn lại trong miệng, bụng đã căng trướng lên vì bất ngờ nạp quá nhiều nước vào như thế.
"Sao? Có ba lon thôi cũng không nổi nữa? Ái chà, niềm tin này đúng là mỏng manh quá đi..."
"Đưa đây..."
Chẳng hiểu anh mọi ngày sáng suốt bao nhiêu, giờ phút trước những lời ngu ngốc của hắn, anh lại tin là Tử Kỳ thật sự hiểu nỗi lòng của mình. Đến mức độ một lúc trọn ba lon bia cũng cố gắng uống cho cạn như vậy, anh có nhận ra mình đã thay đổi không?
Nếu như là mọi ngày, chẳng phải anh sẽ cho rằng chuyện này thật vô nghĩa và nhất định từ chối đến cùng hay sao? Việc anh chọn uống cạn cả ba lon bia cuối cùng cũng chỉ vì muốn Tử Kỳ tin mình, con người vô tâm lạnh lùng đó của anh thật ra cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.
"..."
Tử Kỳ thấy anh uống cạn đến lon thứ ba, lòng của hắn bất thường cũng chẳng kém anh là mấy. Lam Tuyên như hắn từng biết, chẳng bao giờ bị lay động bởi những chuyện xàm xí thế này kia mà.
"Ừm... Tui, tui tin rồi!"
"..."
Hành động đó của anh khiến hắn bối rối, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang, vẫn thấy anh giữ nguyên ánh mắt đó hướng về mình. Tay vẫn cầm lon bia, nhưng lại không nói năng gì cả.
"Ừm, đưa cái vỏ đây..."
Tên đáng ghét vừa lừa gạt anh không chịu nổi sự đả kích của những tiếng lòng, hắn có cảm giác mình đang tự chửi mình bên trong suy nghĩ, nên mới bẽn lẽn đưa tay tới nhè nhẹ rút lon bia từ tay anh. Vậy mà anh còn khiến cho hắn bất ngờ hơn nữa, vội vàng dùng cả hai tay mình cầm chặt lấy cổ tay hắn.
"Không có ý đó, thật sự không có ý đó, không có ý đó..."
"Cái gì vậy, đừng có nói mới ba lon thôi mà xỉn nha ông?"
"Không có ý đó..."
"..."
Tuyên ơi là Tuyên, trong thùng còn năm lon, tui vất vả lắm mới gạt được có ba lon mà ông đã xỉn mất rồi.
Hắn giật tay lại, khui thêm một lon nữa, lắc lắc đầu mặc kệ anh vẫn ngồi đó lầm bầm một mình. Tay chỉ chú tâm lấy miếng khô mực bỏ vào miệng, cầm điều khiển tivi bật đại một kênh nào đó để tìm cái mà giải trí.
"Không được uống nữa..."
"..."
Lam Tuyên ở bên cạnh canh me lon bia vừa được hắn khui vẫn chưa kịp uống, nhanh như cắt giật lấy rồi ngửa mặt trút hết vào miệng mình. Hắn thất thần nhìn anh uống lon thứ tư, cả gương mặt đã ửng hồng lên, khóe mắt ứa ra vài giọt trong, xem ra cái đắng chát của vị cồn kia thật sự không dành cho vẻ đẹp này thật rồi.
"Ê! Còn có năm lon, tui cho anh ba lon rồi, anh còn giật của tui nữa, tui giận thật đó nha!"
"Tử Kỳ..."
"Cái gì?"
Thấy Lam Tuyên xiêu xiêu vẹo vẹo gọi mình, vẻ mặt bày ra đó cả đống tò mò, không ngờ anh lại mếu máo khóc.
"Không được uống nữa..."
"Trời má, rồi sao khóc? Tui có làm gì anh đâu?"
"Không được uống nhiều như vậy nữa, không được say xỉn, không được, không được làm bậy bạ trong toilet, biết chưa?"
"Làm bậy bạ là làm cái gì..."
Khúc này hắn mang máng nhớ ra có gì đó rất quen quen, nhưng vẫn không thể nhớ là mình đã làm điều gì bậy bạ bên trong toilet. Chỉ muốn thử xem anh có say thật không, hắn lại mở lon bia cuối cùng giả vờ đưa lên miệng uống, sau đó Lam Tuyên tiếp tục tranh giành với hắn, thêm lần nữa uống cạn đến lon thứ năm.
Cái này là anh tình nguyện đó nha, tui không hề ép đâu đó.
"Tử Kỳ, đừng uống nữa..."
"Tui uống là tại tui giận anh đó..."
"Đừng giận nữa mà..."
"Anh không muốn tui giận nữa cũng được, vậy tui muốn uống thử rượu đông trùng hạ thảo của ba, anh lấy chìa khóa mở nó ra cho tui xin một miếng đi!"
"Nó hả?"
Dáng vẻ của Lam Tuyên lúc này như một đứa trẻ, anh đem ngón tay chỉ về chỗ bình rượu trong tủ hỏi hắn, hắn liền sáng mắt ra gật gật với anh.
"Không được, ba la đó!"
"Chỉ có anh với tui, không ai nói làm sao ba biết được chứ!"
"Nhưng mà..."
"Anh không làm thì tui giận tiếp!"
"..."
Nói đến đó, hắn chăm chú nhìn anh hạ tầm mắt xuống giống như là đang suy nghĩ, suy nghĩ được một lúc thì mới xiêu vẹo đứng lên, anh chầm chậm bước tới gần chiếc tủ trưng bày rượu, ở đó có nhiều loại rượu quý được ba sưu tầm đã để qua rất nhiều năm. Bởi vì quý giá đến như vậy, nên chìa khóa cũng tin tưởng giao cho Lam Tuyên giữ.
"Mở ra, mở ra..."
Vậy mà Lam Tuyên hiện tại đến việc đem chìa khóa tra vào ổ khóa cũng không làm được, trượt tới trượt lui một lúc, cơn chóng mặt đẩy anh trượt hẳn xuống dưới nền nhà rồi lăn ra đó.
"..."
Tử Kỳ thật sự đã tận lực kiềm chế, nếu không thì hắn cười đến mức nhập viện luôn rồi. Hắn lồm cồm bò tới gần hơn với chỗ anh nằm, không biết ở cái góc độ này Lam Tuyên có thể trọn vẹn nhìn thấy ngực áo hắn nút này nút kia không cài tử tế. Anh mơ màng một lúc, thấy cơn chóng mặt và ù tai đang xoay lòng vòng trong đầu của mình, hắn lại tới gần đem tay sờ lên gò má anh, hoàn toàn khác với sự dịu dàng ban nãy từ phía Bảo Khang, nhưng lại khiến cho lồng ngực anh tăng dần những nhịp kì lạ.
"Ê, kể tui nghe coi, đi chơi với Bảo Khang sao rồi? Hai người đã đi những đâu vậy?"
"Xông hơi..."
"Hai người cũng ghê gớm quá ha, lần đầu đi hẹn hò mà đi xông hơi, bộ không có chỗ nào ăn mặc tử tế một chút được hả? Hay là hai người cố tình lựa chỗ đó để được ngắm nhau khỏa thân?"
"..."
Lần này hắn vừa nói vừa lợi dụng kéo vạt áo của anh lên cao, cố tình muốn nhìn ngắm cơ bụng căng đầy của anh. Nhưng mà Lam Tuyên vẫn kiên định dùng sức giữ chặt áo mình, thấy không ép được anh, Tử Kỳ ngồi xổm đem chút ít còn lại trong lon bia kia đổ hết vào miệng, hành động đó của hắn làm bia chảy xuống cổ áo, Lam Tuyên lúc này vẫn chăm chú nhìn từng đường nét trên cơ thể của đối phương, sau cùng ánh mắt anh dừng lại ở một điểm đầy tế nhị đang hướng về mình.
"..."
Chẳng biết con quỷ nào trong lòng của anh lúc này cứ thúc giục mãi, khiến cho bàn tay anh chậm chạp đưa tới gần hơn, Tử Kỳ cũng cúi xuống nhìn xem rốt cuộc đối phương định sẽ làm gì, nhưng việc Lam Tuyên đột nhiên hướng bàn tay về hạ thân hắn, hắn lại không hề có suy nghĩ đen tối như anh.
"Làm gì? Muốn lấy tiền của tui hả? Tiền thắng được từ việc bài bạc bất chính đó nha!"
"..."
Nói rồi hắn lại ngồi bệt xuống, moi từ trong quần nhỏ ra vô số những tờ tiền, anh cũng biết vì hắn mặc quần không có chỗ nhét, nên mới nhét tiền vào chỗ đó để giấu. Giờ moi ra ngồi đếm, chính hắn còn kinh ngạc đến tột độ với số dư của mình.
"Gần ba triệu luôn nè, nhiều quá, đúng là chiếc quần sịp thần kì mà! Gần ba triệu luôn, anh Tuyên, gần ba triệu lận đó!"
"..."
Nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, anh tự nhiên cũng nhoẻn miệng cười. Chưa bao giờ anh thấy có người giấu tiền trong quần nhỏ giống như hắn, cũng tò mò không biết hắn có nhột không?
"Ê, cười như vậy đẹp trai lắm đó!"
"..."
Tử Kỳ nhìn thấy anh cười, sự phấn khích ở trong lòng hắn còn có giá trị hơn nhiều so với số tiền trên tay, hắn chồm tới tiếc rẻ việc anh không còn cười nữa, tay muốn căng hai gò má sữa để được chiêm ngưỡng mỹ cảnh đắt giá vừa rồi.
"Cười nữa đi mà, cười nữa đi!"
"Bỏ tay ra..."
"Anh không cười tui giận nữa nha!"
"..."
Kiểu dọa nạt này hình như không hề có tác dụng, Tử Kỳ chán nản nhìn anh cố gắng chống tay ngồi dậy, chiếc chìa khóa tủ rượu rơi xuống sàn nhà, sự chậm trễ của anh trong cơn say này không thắng nổi hắn, nhặt lấy chìa khóa rồi, hắn đưa mắt gian xảo nhìn anh, Lam Tuyên lo lắng sợ hắn lại bày trò, đôi mắt anh thông qua men say bất chợt dịu dàng nhẫn nhịn nói ra một câu.
"Kỳ, đừng quậy nữa..."
"Có quậy gì đâu, chỉ tìm cái để chơi thôi mà, chờ một chút nha..."
"..."
Trò của hắn lúc này chỉ mới thật sự bắt đầu, vì ban nãy dù hắn đã quậy tan tành cái phòng khách rồi, nhưng người cùng bày trò với hắn đâu phải là anh. Nhất định dạy hư anh của hắn trong trò phá phách hiếm có hôm nay, Tử Kỳ lấy một cái li to, sau đó mở tủ rượu lấy từng chai một trong đó đổ vào cái li mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Nhìn Tử Kỳ thích thú trước sự pha trộn của mình, Lam Tuyên thậm chí chỉ có thể bóp trán lắc đầu mà thôi, với cái bộ dạng liêu xiêu này của anh, anh biết mình có cố cũng chẳng ngăn cản được hắn.
Pha trộn xong, Tử Kỳ ôm li rượu tới trước mặt anh, hai mắt hắn sáng lên, tỏ ra mình tính toán như thần.
"Thấy chưa? Mỗi chai một chút, ba của anh làm sao biết được!"
"Như vậy, uống được sao?"
"Sao lại không uống được, ba nói rượu này bổ lắm mà, uống vào có thể thông khí huyết gì đó!"
"Nhưng mà..."
"Anh là anh của tui, tui mời anh trước!"
"..."
Người đó nhiệt tình đem li rượu tổ chảng kê trước miệng anh, ánh mắt lại rạng rỡ sáng lên chờ đợi như vậy, trong lòng anh lúc này dường như không tồn tại câu từ chối nào nữa, thuận theo sự mong đợi của hắn, Lam Tuyên cúi xuống hớp thử một ngụm, vị cay nồng và đắng hòa lẫn vào nhau, anh nuốt ngụm rượu đó đến đâu, sức nóng liền lan dần đến đó, có thể hình dung rất rõ ràng sự nóng bức kia đang hòa vào máu của anh lan ra tứ chi, nóng đến cả môi miệng và trong ánh mắt.
"Thấy sao? Ngon không?"
"..."
Đầu của Tuyên bây giờ quay cuồng, anh thấy trước mắt mình năm sáu Tử Kỳ xoay quanh, cảm thấy không thể nào trụ nữa, đành nhè nhẹ lắc đầu xua tay với hắn.
"Bỏ đi, khó uống lắm..."
"Khó uống á? Anh đúng là cái đồ công tử bột mà, để tui uống thử coi..."
Hắn không tin lời anh, tiếp tục đem li rượu vừa pha trộn kia lắc lắc vài cái, sau đó đưa lên miệng uống thử một ngụm.
"Khè! Hơi đắng, nhưng ngon mà!"
"..."
Chăm chú nhìn yết hầu của hắn lúc nuốt trôi ngụm rượu xuống, chẳng biết có phải bởi vì men say không, lồng ngực anh cứ dồn dập đập những nhịp kì lạ. Nhưng một điều chắc chắn khiến anh nhận ra được sự khác thường, là việc ánh mắt anh lúc đem đặt lên cơ thể của hắn, mọi ví trí đều muốn dừng lại rất lâu. Hoàn toàn không giống như những cái lướt nhẹ trên người Bảo Khang ban nãy.
"Còn một miếng anh uống không? Không uống là tui uống hết đó nha..."
"..."
Nếu như những cảm xúc này thật sự xuất phát vì hắn, anh đang nghĩ trong lòng không biết mình có vội vàng khẳng định hay chưa? Có thể lắm chứ, vì anh chưa từng yêu ai cả, nên khi có đôi chút rung động đều suy nghĩ về người đó và chuyện yêu đương. Có thể lắm chứ, vì anh chẳng cho ai cơ hội tới gần anh hơn, còn hắn thì cứ chủ động mà tiến tới. Nhưng sự chủ động này của hắn luôn dành cho anh là vì ý gì? Rốt cuộc vẫn phải quan tâm đến ngầm ý của hắn trước tiên, sau đó mới phân định được cảm xúc ở trong lòng.
"Tử Kỳ..."
Uống hết số rượu đắng còn lại mà Tử Kỳ đưa cho mình, anh chầm chậm cố dùng hết sự tỉnh táo của mình lúc này để hỏi.
"Người khó ưa như tôi, cậu có ghét lắm không?
"Ghét gì mà ghét, dù sao anh cũng là anh trai của tui mà, đến cả tui cũng ghét anh nữa thì ai mà ưa anh cho nổi đây! Nhưng mà nói thật nha, anh phải thay đổi đi, chứ cái tính như vậy sau này ra ngoài khó sống dữ lắm. Xã hội ngoài kia phải giả tạo một chút, lươn lẹo một chút, khôn ngoan một chút mới dễ sống được..."
"..."
Dù sao anh cũng là anh trai.
Sự im lặng của Lam Tuyên sau câu nói đó có lẽ hắn ta không hiểu, chỉ thấy ánh mắt anh rũ xuống như đang thầm trách nội tâm, hắn lại tới ngồi cạnh bên anh bắt đầu cái trò am hiểu mọi sự của mình.
"Tui chỉ thật lòng khuyên anh thôi, không phải chỉ cần giỏi là được đâu, phải biết điều nữa, hòa đồng dễ sống, lạnh lùng cô lập bản thân! Anh không thấy chán hả?"
"..."
Ở bên cạnh, anh nhìn hắn lâu thật lâu, nhưng Tử Kỳ không hề giống như Bảo Khang có thể để tâm mà phát hiện được. Chỉ có một mình anh nhìn hắn như vậy, hắn thì lại huyên thuyên trên trời dưới đất, đủ các thể loại câu chuyện. Nếu như anh không đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chai rượu khác, Tử Kỳ có khi cũng chẳng hiếu kì mà để tâm đến.
"Ê làm gì đó?"
Lam Tuyên lại lấy một chai đông trùng hạ thảo mở nắp ra mà uống thử, hắn lập tức đứng dậy tranh giành với anh. Hai đứa say kẻ đuổi người rượt loanh quanh chạy khắp cả nhà, đến khi rượu trong bình cạn sạch, hắn lại bày trò cùng với anh lấy đôi đũa gắp từng sợi ngâm bên trong đó ra nhai. Gắp đến khi hết không còn gì để mà phá nữa, Tử Kỳ lại nằm dài xuống dưới sàn nhà, miệng nhấm nháp một cọng đông trùng hạ thảo, hắn ngây ngất mỉm cười với anh.
"Ăn nữa không?"
"..."
Lam Tuyên lúc này cũng nằm dài luôn rồi, hai đứa đều đang ở trên phần hành lang trước cửa phòng anh, nhưng để lết vào bên trong phòng thì không có đứa nào làm nổi cả.
"Ăn không tui chia cho một miếng nè, miếng cuối cùng rồi đó!"
"Ừm..."
Cái gật đầu của anh làm hắn thích thú mỉm cười, toàn thân hắn lúc này đã bị nhiệt độ từ cơn say kia khống chế đến mức không còn tự cảm nhận được chính bản thân nữa. Chính vì vậy mà Tử Kỳ chỉ có thể rê người tới gần, lê lết đè lên người của anh để đút miếng đông trùng hạ thảo kia cho anh bằng miệng của mình.
"..."
Lam Tuyên chăm chú nhìn hắn, nhìn cả miếng đông trùng hạ thảo được môi miệng hắn ngậm lấy như vậy, nội tâm không có sự phân định đúng sai, chỉ nhẹ nhàng nhón người tới mà nhận lấy.
Chụt!
Vậy nhưng miếng đông trùng hạ thảo nồng nặc mùi rượu khác nào xúc tác cho cơn say này, cả hai người sau đó đều đánh rơi từng cảm xúc của mình vào trong nụ hôn. Anh không biết bởi vì bản thân đã say hay là tại người kia không còn tỉnh táo, chỉ thấy sự ấm nóng lan ra từ thân thể hắn không ngừng cuốn bàn tay anh phải ôm ghì lấy. Tử Kỳ nhắm tịt mắt mà hôn, hắn vận động hết công suất của môi lưỡi để tranh phần thắng, thậm chí còn không ngừng túm lấy tóc anh để bày tỏ sự cuồng nhiệt của mình.
Anh lại chỉ nhẹ nhàng đem bàn tay đó luồn vào trong tấm lưng ướt đẫm mồ hôi kia của hắn, cái ôm nhẹ của anh đã đẩy toàn thân thể hắn chìm vào giữa một giấc mộng mơ màng. Tử Kỳ thua anh trước nụ hôn đó, hắn buông người nằm xuống mà tay chân vẫn ôm chầm lấy anh.
"Khò... Khò..."
Chưa đầy vài giây sau thì mấy âm thanh quen thuộc ấy cũng vang lên, anh lại bật cười thêm lần nữa, nhưng Tử Kỳ đã lỡ mất cơ hội được nhìn thấy.
Chụt!
Hắn đã tùy tiện hôn anh nhiều lần trước kia rồi, nếu lần này anh cũng làm vậy chắc sẽ không sao đâu nhỉ?