Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 80



Đợi hắn đi khuất, Thập Tứ vọt tới bên cạnh ta, đè nặng thanh âm nói: "Nhược Hi, ngươi làm sao dám…". Chỉ nói được đến đó liền ngừng lại, nhưng tay thì nắm thật chặt làm gân xanh nổi rõ. Bát a ca cầm dù đi tới bên cạnh, che ở phía trên rồi ngồi xuống, bình thản nhìn ta.

Ta cúi đầu đờ đẫn quỳ, đã quỳ trong mưa gió một ngày một đêm , thể xác và tinh thần đều sớm mỏi mệt, hết thảy với ta bây giờ đều chẳng là gì cả, muốn đánh phạt cũng tuỳ. Ba người ở trong mưa một đứng một ngồi một quỳ, trầm mặc không lời. Tiếng mưa hỗn loạn đánh vào mặt dù, giống như tâm tình của ba người bây giờ vậy.

Qua thật lâu, Bát a ca thở dài, cầm khăn tay thay ta lau đi nước mưa trên mặt, nói: "Cho dù nàng không thương xót bản thân, cũng nên nghĩ đến Nhược Lan một chút. Thân thể nàng ấy vốn yếu nhược, nàng còn muốn nàng ấy phải lo lắng thêm ư?"

Lòng ta đau xót, nhìn Bát a ca, hắn nói: "Ta đã dặn dò không cho bất luận kẻ nào truyền lời. Nhưng là có thể lừa gạt được bao lâu chứ?". Ta cắn môi không nói.

Áo bào trắng noãn kéo lê trong nước bùn, ta theo bản năng đưa tay giúp hắn kéo lên, hắn lại nhanh chóng đưa tay lên gạt ra, hai tay khẽ va chạm vang lên một tiếng, hắn lại thu tay về như không có việc gì, trong phút chốc ta chợt ngẩn ra ở giữa không trung, rồi chậm rãi rút tay không trở lại.

Hắn lẳng lặng ngồi một hồi, rồi đứng lên hướng về phía Thập Tứ nói: "Về thôi!". Thập Tứ nói: " Bát ca cứ về trước đi, đệ có việc muốn hỏi nàng.". Bát a ca nói: "Chuyện này ta và ngươi cũng chẳng có năng lực gì, chỉ có thể dựa vào chính vận khí của nàng thôi.". Dừng một chút còn nói: "Ngay cả lão Tứ cũng chỉ có thể trơ mắt mà đứng nhìn! Hành sự theo cảm tính chẳng khác nào làm chuyện vô bổ, chỉ càng chọc giận hoàng a mã."

Thập Tứ nói: " Đệ chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cho rõ ràng." . Bát A Ca thoáng im lặng rồi nói: "Ván cờ đang ở lúc thu quan(*), trước mắt mặc dù chiếm thượng phong, nhưng nhất thời khinh suất, kết cục thua sạch cũng không phải là chưa có tiền lệ." Nói xong, xoay người bước đi.

Thập Tứ dùng dù che cho ta, ngồi xuống, yên lặng xem xét ta một hồi, lần mò trong ngực móc ra một cái bọc nhỏ đưa tới trước mặt ta, ra hiệu bảo ta mở ra. Ta cầm lấy bọc nhỏ, ra là mấy khối phù dung cao, không khỏi mừng rỡ, lập tức cầm lên một khối, nhét vào trong miệng, hắn vội la lên: "Chậm thôi, ở đây không có nước, mắc nghẹn bây giờ!" .Vừa nói, vừa né tránh bàn tay ta định vươn ra lấy tiếp, ý bảo ta nuốt xuống đã hãy lấy tiếp.

Ta vội vàng nuốt vào, hắn lúc này mới đưa tới cho ta một khối, ta chợt hoảng sợ nói: "Hoàng thượng không cho phép ta ăn cái gì hết." . Hắn tức cười nói: "Ăn cũng ăn rồi, một khối cùng hai khối có cái gì khác nhau? Lúc chúng ta đến đã cẩn thận nhìn rồi, chung quanh không có ai cả." . Ta cười một tiếng, vội vàng tiếp tục ăn.

Không bao lâu sau, mấy khối điểm tâm đều đã ăn hết, vốn đã đói quá mức cũng chỉ cảm thấy dạ dày đau đau, nhưng đã mất cảm giác đói bụng, vậy mà vừa ăn một chút thì cảm giác đói liền quay lại, buộc lòng phải nhịn xuống. Một ngày một đêm không uống nước,lại ăn mấy khối điểm tâm, đột nhiên cảm giác được trong miệng cổ họng khô khốc khó chịu. Đầu hướng về phía mép dù, Thập Tứ chưa kịp kéo lại, ta đã ngửa đầu uống mấy ngụm nước mưa, thuận tay lau miệng, lại rụt trở về. Hướng về vẻ mặt kinh dị của Thập Tứ hì hì cười nói: "Đây không phải là thứ nước sạch sẽ nhất sao, văn nhân nhã sĩ chính là chuyên môn tồn trữ để pha trà đó!"

Hắn thở dài nói: "Ta sau này nhất định sẽ luôn luôn nhớ kỹ, ngươi căn bản không phải là tiểu thư khuê các.". Ta mỉm cười, hắn chăm chú nhìn ta hỏi: "Đáng giá sao?". Ta nhìn chằm chằm vào dòng nước lững lờ chảy trên mặt đất, vờ như không nghe thấy. Hắn kiên định nói: "Trả lời ta.". Ta vẫn như cũ không để ý đến. Hắn cầm lấy bả vai ta lắc lắc, âm thanh dịu đi: "Nhược Hi, trả lời ta, coi như là ta năn nỉ ngươi đi!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt hắn xen lẫn nôn nóng cùng tức giận, rồi lại gắng hết sức kiềm chế, ta cũng mềm lòng, đáp: "Ta chỉ làm những gì mà ta cảm thấy nên làm, hoặc không thể không làm chứ chẳng có gì là đáng hay không đáng cả. Nếu như muốn hỏi ta nguyên nhân vì sao, có lẽ chỉ có thể nói, nếu Thập Tam a ca đứng trước tình huống giống như bây giờ, hắn nhất định cũng sẽ vì ta mà làm như thế, cho dù là biết rõ hậu quả khó lường."

Hắn thở sâu hỏi: "Nếu là ta, ngươi có thể làm như thế không?". Ta nhìn hắn, không trả lời. Hắn thở dài nói: "Ta biết, ngươi khẳng định là đang suy nghĩ, đổi lại là Thập Tam ca, chắc chắn sẽ không hỏi câu này. Hắn hiểu ngươi ! Nhưng chính bởi vì ta không hiểu, mới phải hỏi cho rõ ràng. Nhược Hi, nói cho ta biết đi, coi như niệm tình chúng ta từ nhỏ quen biết đi."

Ta ôn nhu nói: "Ta không nghĩ như vậy. Mặc kệ là Thập a ca hay là ngươi, ta đều sẽ hành động như vậy. Tuy rằng ta cùng Thập Tam a ca hợp tính nhau hơn, nhưng tình cảm dành cho mọi người đều giống nhau."

Hắn nở một nụ cười thản nhiên: "Vậy lúc trên thảo nguyên, cho dù không có Bát ca, ngươi cũng sẽ giúp ta, đúng không?". Ta gật đầu, nhìn vạt áo của hắn nói: "Ướt cả rồi, trở về đi! Đợi Hoàng thượng qua cơn tức giận, tất cả sẽ ổn thôi."

Hắn đưa dù cho ta, ta lắc đầu nói: "Đã sớm ướt đẫm rồi, chẳng lẽ còn có thể ướt hơn được nữa sao? Hơn nữa, Hoàng thượng cũng không có cho phép ta che dù mà quỳ."

Hắn cầm dù đứng lên, nhìn ta thật sâu rồi xoay người bước nhanh đi, tốc độ nhanh dần, bước chậm, rồi lại đi nhanh, thân ảnh nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại bầu trời đầy mưa gió.

Mưa liên miên bất tận, trời dần dần tối đen, trong trời đất chỉ nghe được âm thanh duy nhất là tiếng rào rào của mưa rơi. Thân người run rẩy, lúc lạnh lúc nóng, vẫn cố quỳ ở đó, trong lòng không biết khi nào mưa mới dứt, trời mới quang? Ý thức dần dần mơ hồ, sau cùng bên tai chỉ còn tiếng mưa càng lúc càng thấp, thân thể mềm nhũn, mọi thứ đều chìm vào bóng đêm vắng lặng.

―――――

Thân thể như bị thiêu đốt, lại như hãm nhập vào động băng, môi khô lưỡi ráo, đang lúc giãy dụa, tiếng Ngọc Đàn mềm nhẹ nói: "Tỷ tỷ, nước đây!". Hoá ra trong lúc vô thức đã thì thào đòi nước. Ngọc Đàn đỡ ta ngồi dậy, chậm rãi giúp ta uống mấy ngụm.

Ta tê dại nhìn vẻ mặt vui mừng của Ngọc Đàn một hồi, đột nhiên tỉnh táo lại, lướt mắt quanh phòng, rồi nghi vấn nhìn Ngọc Đàn. Ngọc Đàn cười nói: "Hoàng thượng đã đặc xá cho tỷ tỷ rồi.". Lòng ta thoáng nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến Thập Tam lại cảm thấy bi thương.

Ngọc Đàn một mặt đút cháo cho ta, một mặt nói: "Tỷ tỷ hôn mê đã ba ngày, thân thể nóng hừng hực như lửa vậy, thật sự là hù chết người ta!". Ta giật mình hỏi: "Ba ngày?". Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác thanh âm bị mất, ho khan vài cái mới dừng.

Ngọc Đàn gật đầu nói: "Không biết vì sao mà Thập Tứ gia cũng bị phạt quỳ. Bọn thái giám gác bên ngoài điện lúc ấy nói, chỉ nghe âm thanh Thập Tứ gia cùng vạn tuế gia tranh chấp, càng không ngừng nhắc đến Thập Tam gia. Buổi chiều lúc ra khỏi Càn Thanh cung Thập Tứ gia liền quỳ ở đó đến tận giờ tan triều ngày hôm sau, Bát gia, Cửu gia, Thập gia đều đi cầu xin. Sau thì tất cả các vị a ca cũng đi cầu tình, vạn tuế gia mới lên tiếng cho Thập Tứ gia đứng lên, đồng thời đặc xá cho tỷ tỷ. Lúc chúng ta đi tìm tỷ tỷ, cả người tỷ tỷ nằm ở trong mưa, đã sớm hôn mê, thân thể lạnh như băng, chúng ta rất sợ…"

Ta khó lòng tin được, vội cướp lời: "Thập Tứ a ca quỳ suốt một ngày một đêm trong mưa sao?".Ngọc Đàn ra sức gật đầu. Ta vội hỏi: "Ngài ấy có sao không?" .

Ngọc Đàn nói: "Thập Tứ gia là người tập võ, thân thể so với người thường vốn đã khỏe hơn, hơn nữa không như là tỷ tỷ bị quỳ lâu như vậy. Nghe nói chẳng qua là có một chút khó chịu, xem chừng cũng không sao hết."

Ngọc Đàn để bát xuống, nói: "Thái y dặn dò , tỷ tỷ bị đói lâu lại nhiễm bệnh, ăn uống phải điều độ.". Ta hướng về phía nàng tùy ý gật đầu.

Ngọc Đàn giúp ta lau sạch sẽ, chải sơ đầu. Ta nhìn Ngọc Đàn nói: "Đầu gối ta đau nhức quá, muội lấy giúp ta một ít nước nóng để chườm nhé." . Ngọc Đàn một mặt chuẩn bị nước nóng, khăn lông, một mặt nói: "Đã gọi người truyền lời đi nói tỷ tỷ tỉnh lại. Lát nữa, Lý thái y sẽ đến khám cho tỷ tỷ.". Ta hoảng hốt nói: "Lý thái y?". Hắn là lão thái y chuyên môn xem bệnh cho Hoàng thượng mà.

Ngọc Đàn hừ lạnh một tiếng, vừa vắt khô khăn, vừa cười nói: "Vậy mới làm cho cái đám người ngầm vui sướng khi người khác gặp nạn ấy sáng mắt ra. Vạn tuế gia chính miệng dặn dò, trong cung cũng không mấy ai có được vinh sủng này.". Ta nghe mà lòng không có nửa điểm vui sướng. Lòng dạ đế vương là khó dò nhất, ân sủng chưa chắc đã là niềm vui mà trách phạt cũng không hẳn là chán ghét Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đang dùng khăn nóng chườm chân, nghe tiếng gõ cửa, Ngọc Đàn thay ta sửa sang y phục, che chắn kỹ càng mới đi ra mở cửa. Thập a ca, Thập Tứ a ca cùng Lý thái y lần lượt tiến vào, ta muốn đứng lên hành lễ, Thập a ca nói: "Cứ ngồi mà thỉnh an cũng được!". Nói xong cả hai nghiêng người nhường Lý thái y tiến lên bắt mạch.

Ta hỏi: "Thập gia, Thập Tứ gia sao lại đi cùng Lý thái y vậy?". Thập a ca nói: "Vừa tới cửa thì đụng phải thôi.". Nói xong, e ngại có Lý thái y ở đó, ba người lặng im không nói thêm.

Lý thái y bắt mạch bên tay phải xong lại muốn ta đưa ra tay trái, nhắm mắt một lúc, ra hiệu bảo ta đưa lại tay phải. Thập A Ca cùng Thập Tứ A Ca liếc mắt nhìn nhau kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?". Lý thái y lắc đầu, ý bảo bọn họ im lặng. Qua hồi lâu, mới khẽ mở mắt hỏi: "Cô nương ngủ có ngon giấc không?" . Ta nói: "Phần lớn thời gian ngủ không tốt lắm, hơn nữa cảm giác được một năm gần đây ngủ càng lúc càng ít, dễ dàng vì tiếng động nhỏ mà thức giấc, muốn ngủ lại cũng khó.". Ông ấy lại hỏi: "Chuyện ăn uống thường ngày thì sao?". Ta nói: "Cũng không ăn được nhiều như những năm trước, thường xuyên cảm thấy đói, nhưng vừa ăn được một chút thì rất nhanh đã no rồi."

Thái y một mặt bắt mạch, một mặt tinh tế hỏi tỉ mỉ chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày. Cuối cùng nhắm mắt trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Nghe nói năm ngoái cô nương bệnh nặng một thời gian, dường như chưa tĩnh dưỡng tốt, dẫn đến khí huyết mất cân đối. Xem mạch thì thấy cô nương hàng ngày lo âu sợ hãi quá nhiều, tổn hại nhiều dương khí, khí uất thành hỏa, nội háo cạn âm, đến nỗi âm không ngự được dương, tam tạng tỳ, can, thận đều thương tổn. Lần này lại bị hàn khí xâm nhập, ngũ tạng đều tổn, âm…"

Ta không kiên nhẫn nghe hết, cười xen lời hắn: "Lý thái y đừng cùng ta nói âm này dương kia, ta nghe không hiểu đâu. Cứ nói thẳng cho ta biết có nghiêm trọng hay không nghiêm trọng là được? Và chữa bằng cách nào?". Lý thái y nói: "Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, mà nói không nghiêm trọng thi cũng không nghiêm trọng, cô nương đang lúc tuổi trẻ, nếu như điều dưỡng chăm sóc tốt, vài ba tháng điều trị chậm rãi sẽ hết. Nếu không lưu tâm, hiện tại tuổi trẻ thì không sao, nhưng tương lai…". Ông ngừng lời, không nói tiếp.

Ta gật đầu, nói: " Đầu gối ta vô cùng đau đớn, đến lúc nào mới hết? Có thể kê một thang thuốc giảm đau không?". Lý thái y nói: "Đây là "Tý chứng", Khi trời chuyển lạnh, ẩm ướt, cản trở huyết mạch, khiến huyết mạch không thông, các đốt ngón tay đau nhức, sẽ có một thời gian đi lại đều khó khăn. Cô nương quỳ lâu trên nền đá, lại bị ngấm mưa một thời gian dài, mấy cái này đều hợp thành nguyên nhân gây bệnh."

Ta suy nghĩ, cái này trái lại nghe hiểu được, chính là bệnh phong thấp. Hắn nói tiếp: "May mà cô nương tuổi còn trẻ, bây giờ không nghiêm trọng, trước hết dán thuốc cao, qua mấy ngày châm cứu thêm vào. Ngày thường cũng không có gì đáng ngại, có điều khi gặp trời lạnh sợ là sẽ bị đau nhức. Hơn nữa từ giờ trở đi phải chú ý điều dưỡng, nếu không khi về già sẽ có chút phiền phức.Chốc nữa ta sẽ viết cho cô nương những việc cần chú ý và cách điều dưỡng hàng ngày. "

Nói xong khởi hành, hướng về phía Thập a ca, Thập Tứ a ca hành lễ cáo lui, bọn họ vội ngăn cản nói: "Lý thái y tuổi đã cao, không cần hành đại lễ.".Lý thái y cười cám ơn, xoay người ra hiệu cho Ngọc Đàn theo hắn đi lấy thuốc.

Thập Tứ A Ca nhìn ta hồi lâu nói: " Một thời gian dài luôn ưu tư sợ hãi quá mức? Tóm lại là suốt ngày ngươi cứ suy nghĩ chuyện gì vậy ?".Ta cười nói: "Thái y nói hiện tại chỉ cần chăm sóc tốt là có thể khỏe lên. Không phải chuyện gì to tát, lần này đa tạ ngươi!".Hắn thản nhiên nói: "Có gì mà phải cảm tạ? Chuyện xảy ra khi ở thảo nguyên ta trước sau nợ ngươi hai lần, nói về nguy hiểm, chuyện này có thể so sánh với chuyện đó sao?"

Thập A Ca túm ghế ngồi xuống nói: "Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi khó xử mà phải sợ hãi ưu tư một thời gian dài chứ! Nếu như không phải Lý thái y chẩn mạch, ta nhất định sẽ mắng hắn là lang băm, nói hưu nói vượn, nói chuyện tào lao.".Ta giận dữ liếc hắn cái, ta vừa mới chuyển hướng đề tài, hắn liền bắt ta nói lại chuyện cũ. Không có biện pháp đành phải nói cho có lệ: "Đây không phải vì chuyện của thái tử gia và Thập Tam a ca sao?"

Thập Tứ A Ca lạnh lùng "hừ" nói: "Lý thái y nói chính lâu dài, việc này xa nhất cũng mới có hơn nửa năm, bệnh của ngươi nếu không có đến ba năm thì sao thành chuyển thành tật khó chữa chứ?".Nhắc tới Thập Tam a ca, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, không muốn nói thêm nữa, buồn bã nhìn chăm chăm xuống nền nhà.

Thập Tứ đợi một hồi, thấy ta chỉ cúi đầu ngồi yên, tức giận mắng: "Ngươi đúng là đồ ngốc! Chuyện gì cũng đều dấu ở trong lòng, hỏi ngươi cũng không phải cố tình nhắc tới hắn, lại nhất định trầm mặc không nói."

Thập A Ca vỗ vỗ cái bàn nói: "Được rồi, nàng vẫn còn đang bệnh đấy! Nàng không muốn nói thì coi như thôi đi, càng ép nàng càng thấy phiền. Có điều hôm nay ngươi cũng có thể cao hứng một chút, chuyện ngươi muốn làm, Thập Tứ đệ đã thu xếp ổn thỏa giúp ngươi rồi."Ta "a" một tiếng kinh dị nhìn Thập Tứ a ca, hắn quay mặt đi, không để ý tới ta.

Thập A Ca nói: "Hoàng a mã đồng ý cho Lục Vu đi làm nha đầu sai vặt, chỉ là tên tuổi cùng xuất thân đều phải sửa lại. Thập Tứ đệ cho quản gia trong phủ nhận Lục Vu làm con gái, mấy ngày nữa lặng lẽ đưa đến Dưỡng Phong Giáp Đạo, với bên ngoài chỉ nói là người trong phủ Thập Tứ đệ.".

Ta mừng rỡ, khó có thể nói thành lời, liền đứng dậy, hướng vê phía Thập Tứ dập đầu. Thập Tứ muốn ngăn, ta đã lạy được một cái. Còn muốn lạy tiếp, Thập Tứ đã đỡ lấy nói: "Ta làm vậy cũng không phải để nhận dập đầu của ngươi. ". Nói xong liền lấy tới cái đệm cho ta dựa vào.

——–

Thu quan là giai đoạn cuối trong một ván cờ vây: Sau khi qua trung cuộc, đến giai đoạn tàn cuộc của ván cờ thì các vùng lãnh thổ của cả hai đấu thủ tạm thời xác định, ít có khả năng tạo ra những thay đổi lớn về tương quan thế lực của 2 bên, việc hoàn chỉnh lãnh thổ chỉ còn là những việc nhỏ chi tiết.