Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 14: TẦN TINH (1)



Nhiếp Khuynh Ngang chở cô về đến nhà, rồi lại quay xe đi. Nhiếp Anh Lạc cũng không quan tâm lắm, cô bước vào trong thì đi tắm rửa, nghỉ ngơi.

Tối đến vẫn chưa thấy anh về, cô bắt đầu trong lòng không yên, nhất định sẽ có việc gì đó sắp xảy ra. Cô nhớ đến ánh mắt thâm độc lúc sáng của Bạch Mai khẽ nhíu mày, thầm chửi 'Chết tiệt'.

Cô vội tắt đèn ngủ căn phòng phút chốc liền tối om, cô trườn xuống lăn một vòng đến tủ quần áo, trốn vào. Cô không biết võ, từ nhỏ đến lớn đều là một tay anh bảo vệ cô. Cầm chặt lọ hóa chất Chlorine có tác dụng tẩy rửa mài mòn da trên tay, Nhiếp Anh Lạc đổ một tầng mồ hôi trên trán, căng thẳng. Cô biết Nhiếp Khuynh Ngang luôn cho người bên cạnh bảo vệ cô nhưng cô vẫn là đề phòng còn hơn.

Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, với một người lúc bé thường xuyên gặp ám sát như cô nhạy cảm với âm thanh thì đây quả thực là tiếng gọi của tử thần.

Hắn ta có thể vào đây, chứng tỏ được một điều rằng người của Nhiếp Khuynh Ngang một là không phát hiện, còn hai là đã bị người kia giết chết. Nhưng cách nghĩ số một lại khả quan hơn, vì như vậy hắn chỉ có một con đường chết.

Anh Lạc bàn tay đổ đầy mồ hôi, trấn định nghe từng tiếng bước chân từ nhỏ, nhẹ đến đều đều, bước đi như bình thường rồi dừng lại hẳn.

Cô phát giác ra được điều gì đó, liền thả lỏng một chút nhếch mép đẩy cửa bước ra ngoài.

"Nhiếp Hùng sai anh đến giết tôi?" Mặc dù là câu hỏi nhưng Nhiếp Anh Lạc đã có sẵn câu trả lời từ trước.

"Đúng vậy" Giọng nói của người kia trầm lạnh băng, âm u.

"Có cần tôi mời anh tách trà trước khi tẩn tôi không?" Cô đứng dựa lưng vào tủ đồ.

Màn đêm che giấu tất cả mọi thứ trong căn phòng nhưng đôi mắt của cô lại sáng lấp lánh. Còn người đàn ông khỏi phải nói, nhìn bóng của anh ta thôi cũng có thể đoán được anh ta rất cao nhưng lại có chút gầy.

"Cô có muốn biết Trang Vinh Quang cùng Tuyết Ánh năm đó tại sao lại chết không?" Anh ta nhàn nhã phun ra một câu khiến cô phải im lặng trong giây lát.

"Tôi nên tin tưởng anh chứ?" Cô cười nhẹ, rồi bước về hướng sofa hắn đang ngồi mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhìn thái độ ban nãy đến giờ của hắn cô cũng đủ biết hắn đến đây vốn không có ý định ám sát cô.

"Tùy cô thôi, nhưng có lẽ cô chỉ biết được là Trang Vinh Quang cùng Tuyết Ánh bị nổ chết trên một chiếc xe do hai kẻ kia trong lúc lơ đễnh nhắc lại một chút đi"

Thấy cô im lặng, anh ta liền nói tiếp.

"Năm đó, khi Trang gia vẫn còn là một thế gia vọng tộc mà Nhiếp gia lại đang trong bờ vực phá sản. Lúc đó Nhiếp Hùng lại nảy lên ý định xấu xa, tự dàn dựng cảnh hạ thuốc an thần liều mạnh cho Trang Vinh Quang vào buổi trưa lúc dùng bữa với đối tác, rồi lúc ra về lại cho người cố tình đẩy ông ta xuống hồ.

Thuốc phát tác Trang Vinh Quang hoa mắt, chóng mặt rồi ngất đi dưới nước. Lúc này Nhiếp Hùng chỉ có việc cho người vớt ông ta lên đưa đến bệnh viện, khiến Trang Vinh Quang lầm tưởng mà tin ông ta chính là ân nhân cứu mạng của mình.

Trang Vinh Quang còn trẻ mới 25 tuổi nhưng lại là một người trọng tình nghĩa nên ông đã chi ra một khoản tiền rất lớn để cứu giúp Nhiếp gia vượt qua khó khăn.

Phải nói là lúc đó Trang gia cùng Nhiếp gia ngang tầm vai vế, Trang gia tuy chỉ kinh doanh, chế tạo nước hoa nhưng lại là người sáng lập ra thương hiệu cộng với tài năng kinh doanh của người trẻ tuổi thật rất kinh khủng nên phát triển rất nhanh chóng. Còn Nhiếp gia kinh doanh đủ loại mặt hàng, rất tạp nham lại còn liên quan mật thiết với hắc bang nhưng Nhiếp Hùng thật sự là rất thối nát hắn chính là một kẻ phá hoại, vừa mới khôi phục một chút, hắn lại làm ăn thua lỗ bày ra một mớ rắc rối.

Lúc này Trang Vinh Quang vừa mới trợ giúp ông ta gần như là toàn bộ tài sản hiện có rồi, nên lần này thật sự không thể nào giúp được nữa. Khi đó Tuyết Ánh cũng có một chút quan hệ với ông lớn khác liền ra tay trợ giúp. Nhưng thật sự là ông ta đã chọc phải xã hội đen, ông ta không những thua lỗ vốn còn vay nợ, lãi mẹ đẻ lãi con lâu dần trở thành một con số khổng lồ khiến cho lão ta cùng bị dồn vào bước đường cùng đến mức ăn quàng. Mà khi đó Nhiếp Khuynh Ngang hắn lại rất bất cần đời, hắn không quan tâm đến cái gia đình đó, tôi cũng không biết vì sao nữa.

Thế rồi, lần đó bố mẹ của cô cũng Bạch Mai và Nhiếp Khuynh Ngang đi trên cùng một chuyến xe lên chùa cầu phúc, đó là thói quen của mẹ cô. Bạch Mai thì kéo con trai theo chỉ để nhà chùa dạy anh ta hướng thiện, hiếu thảo.

Mãi đến tối mới về, nhưng bánh xe đột nhiên nổ lốp, đường xuống núi lại trơn trượt. Khiến cho chiếc xe lảo đảo, cuối cùng chạy một đường dọc vào trong rừng sâu ẩm ướt. Khi mà tất cả trên xe đều đã ngất, Nhiếp Hùng mới lái một chiếc xe chạy đến lôi Bạch Mai cùng Nhiếp Khuynh Ngang ra. Một mồi lửa, làm nổ oanh chiếc xe chứa hai người kia.
Cô lúc đấy chỉ mới được 4 tháng tuổi được người giúp việc chăm ở nhà, nên may mắn thoát chết. Sau này mới được Khiếp Khuynh Ngang nhận nuôi, cũng từ đó anh ta thay đổi.

Mà Nhiếp Hùng sau đó cũng nhanh chóng sáp nhập, tự làm chứng nhận giả sang tên chủ thương hiệu Ánh Lạc của bố cô thành của ông ta, rồi bán một phần lớn công thức chế tạo ra ngoài với giá cao để bù vào khoảng nợ của ông ta. Nhiếp Khuynh Ngang cũng từ đó được thay vào vị trí của ông ta, quản lí công ty Nhiếp thị cùng công ty NL mãi đến giờ, nhưng anh ta quả thực là tài năng hơn ông ta một trời một vực"

Nghe anh ta kể đến đâu, trong lòng Anh Lạc lại thắt đến đấy, từng câu từng chữ như một con dao sắt bén cứ xé toạt cô ra... đau đớn. Điều đó khiến cô lại hận Nhiếp gia hơn, dù cô từ nhỏ đã không thể cảm nhận được hơi thở của mẹ, ấm áp của cha nhưng với một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm từ bé như cô lại khác, mặc dù được Nhiếp Khuynh Ngang che chở nhưng cô vẫn thấy rất trống rỗng.
— QUẢNG CÁO —