Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 23



Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên bên tai.

Đáy mắt Tuỳ Khâm đen bóng, chỉ có vài chấm là do bị ánh sáng chiếu vào: “Nếu như không phải, người bị thương sẽ là cậu, không phải tôi.”

 

Nhưng Lâm Bạch Du không chắc chắn.

Cô bị thương thì có thể biến mất, nhưng nếu chuyện đó là thật thì anh sẽ bị thương.

Lâm Bạch Du thấy anh tích cực như vậy, cô mím môi, đưa tay ra, nếu anh đã muốn xác định, vậy thì cứ xác định là được.

Lâm Bạch Du cầu xin: “Một vết nhỏ là được rồi.”

Giống như lần ngón trỏ bị thương vậy.

Tuỳ Khâm nhìn cánh tay trắng mịn đưa ra trước mặt mình, lòng bàn tay mở ra, bên trong non mịn, năm ngón tay thon nhỏ.

Vừa nhìn là biết không cần phải tự mình làm gì bao giờ.

 

Nếu như rạch một đường lên đó, nhất định sẽ rất rõ ràng.

Giống như vật quý được cất giấu trong bảo tàng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, dù là ai cũng sẽ xót.

Tùy Khâm không nhúc nhích, Lâm Bạch Du cho rằng anh đang do dự, sâu trong lòng cô hơi cười thầm, lập tức rụt ra sau.

Không ngờ hai đầu ngón tay của cô bị bắt lại.

Ngón tay của cậu thiếu niên kẹp lấy ngón tay cô, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, làm bỏng da cô đến càng nóng cháy hơn.

Móng tay của anh bấm vào đầu ngón tay của cô, hơi dùng sức.

Lâm Bạch Du vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn, đột nhiên, bàn tay thon dài buông tay cô ra, trên đầu ngón tay trắng nõn của cô xuất hiện một dấu hình trăng lưỡi liềm.

Nhưng chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, dấu vết đó đã biến mất rồi.

Tuỳ Khâm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tuỳ cậu.”

Lâm Bạch Du không bị hù dọa, hỏi ngược lại: “Cậu xem đi, coi trên tay cậu có dấu hay không!”

Tuỳ Khâm: ?

Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng không thể nhìn thấy, bởi vì anh vốn dĩ không cho.

Đứng ở cổng trường luôn có người nhìn qua bên này, hai người một trước một sau rời khỏi, cô đạp lên lá cây vẫn chưa được quét dọn ở bên đường.

“Tuỳ Khâm, có phải cậu đã phát hiện từ sớm rồi không?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao lần trước cậu lại hỏi tôi về Hạ Chí?”

“Tò mò.”

Lâm Bạch Du im lặng một lúc, hỏi: “Cậu không thể nói thật sao?”

Tuỳ Khâm dừng bước chân, hơi nghiêng mặt qua, cúi đầu hỏi cô: “Nói thật?”

Nói thật cái gì?

Cậu thiếu nợ tôi mười bảy năm?

Rõ ràng là một chuyện rất quá đáng, nhưng tâm trạng của Tuỳ Khâm lại vô cùng bình tĩnh.

Hôm biết được chuyện không thể tưởng tượng được này, anh không thể tránh được mà cảm thấy hoang đường, nhưng lại cảm thấy có lẽ là do trời định.

Cả đời này của anh đã định sẵn là như vậy.

So với việc tự nhiên thay Lâm Bạch Du chịu những vết thương này, cuộc sống của anh rồi tệ như vậy là vì gia đình Tuỳ Hữu Chí nhiều hơn.

Bởi vì, anh chẳng sợ việc bị thương.

“Nói thật đó là, đừng tỏ ra tốt bụng.”

“Cậu tên Tinh Tinh, chứ không phải là ngôi sao thật sự phát sáng.”

Buổi sáng hôm sau.

Lâm Bạch Du và Lý Văn cùng đến nơi đã hẹn, rồi Trương Dương dẫn hai người đến nơi thi đấu, không phải là ở đây, mà là ở thành phố bên cạnh Phong Nam.

Lúc đầu vốn là tổ chức ở thành phố Phong Nam, nhưng cuối cùng trên tỉnh vẫn quyết định tổ chức thi ở tỉnh lị, vì vậy đi và về cần ba ngày thời gian.

Trương Dương nói: “Hai em nghỉ ngơi cho tốt, đến nơi thầy sẽ gọi.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đưa học sinh đi tham gia thi đấu, trước đây Lâm Bạch Du cũng từng đi theo, chỉ là những lần đó đều là thi trong thành phố.

Cuộc thi lần này còn có vòng cuối là cấp toàn quốc, phần thưởng cuối cùng vẫn chưa được công bố, nhưng do những học viện mỹ thuật lớn và mọi người ở trung gian tổ chức, chắc chắn sẽ không thể kém được.

Đây cũng là nguyên nhân mà cuối cùng Trương Dương chỉ chọn ra hai học sinh. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Anh ta là thầy giáo, đương nhiên hiểu rõ trình độ học sinh của mình, thực ra trong lòng anh ta đã quyết định hai học sinh nào sẽ tham gia thi từ sớm rồi.

Nhưng anh ta phải làm một cách công bằng, khiến học sinh phục mình, nên đã công khai chọn, như vậy cũng tốt hơn cho Lý Văn và Lâm Bạch Du.

“Cậu học vẽ bao lâu rồi?” Lý Văn đột nhiên hỏi.

“Từ tiểu học đã bắt đầu học rồi, nhưng lúc đó không phải học vẽ tranh sơn dầu.” Lâm Bạch Du cũng không giấu diếm.

Hai người không được xem là thân, lại không cùng tuổi, nhiều lắm cũng chỉ trao đổi một vài kỹ thuật vẽ tranh.

Ngày đầu tiên đến tỉnh lị vẫn chưa thi, Trương Dương bảo hai người nghỉ ngơi cho tốt, đến chiều tối sẽ dẫn hai người đến nơi thi đấu để quan sát.

Lần này Lâm Bạch Du đến tỉnh lị không chỉ để tham gia thi đấu.

Cô còn định đến bệnh viện để hỏi về thuốc trị sẹo.

Phong Nam là thành phố lớn, nhưng ở tỉnh lị có một bệnh viện nổi tiếng toàn quốc, Lâm Bạch Du đã tra qua rồi, khoa da liễu của bọn họ cũng rất nổi tiếng.

Mặc dù Trương Dương một mực dặn dò hai người phải chú ý an toàn, nhưng anh ta cũng không gò bó bọn họ lắm, đều đã lớn hết rồi, chắc chắn phải có không gian riêng.

Sau khi Lâm Bạch Du ăn tối xong, đi về dọc theo con đường, nhìn thấy một sân vận động y như phi thuyền, bên ngoài có màu trắng bạc, rất có cảm giác công nghệ, trông rất đẹp.

Cô nhìn biển báo mới biết, đây là viện bảo tàng thiên văn.

Nhưng buổi tối viện bảo tàng thiên văn không có mở cửa, nên Lâm Bạch Du nhìn thấy những người đến đây đều nghỉ ngơi bên cạnh cung.

Lâm Bạch Du chụp tấm hình, gửi cho Tuỳ Khâm.

Cô nghĩ nghĩ, lai bổ sung một hàng chữ: [Chỗ này có thể nhìn thấy ngôi sao phát sáng.]

Lúc gửi đi, Lâm Bạch Du không chú ý thời gian, lúc này đang là tiết tự học buổi tối đầu tiên.



Tuỳ Khâm thuận tay mở khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn Lâm Bạch Du gửi đến, nhìn thấy câu đó, anh không nói nên lời.

Câu nói đó là anh dùng để nói cô, cô lại dùng như vậy.

Không ai biết Tuỳ Khâm có hứng thú nhất với Vật lý và Hoá học, đến giáo viên cũng không biết rằng, một học sinh môn nào cũng vừa đủ điểm đạt yêu cầu như anh lại là một thiên tài khoa học tự nhiên.

Avatar wechat của Tuỳ Khâm là bầu trời sao.

Nhưng ai cũng cho rằng đó là một màu đen tối, bọn họ xem cái chấm ánh sao màu đỏ đó thành vết máu, suy đoán chủ quan về cuộc sống của anh, và cũng vì vậy mà truyền nhau rằng nội tâm của anh rất u ám.

Lâm Bạch Du đã về đến khách sạn, điện thoại vang lên.

Trương Dương đúng lúc ra khỏi cửa: “Bạch Du, buổi tối em đừng có ra ngoài một mình, cho dù muốn đi thì cũng phải gọi thầy hoặc Lý Văn đi cùng, có biết không?”

“Em biết rồi.”

Cô đã không kịp chờ đợi mà muốn nhìn xem có phải là tin nhắn Tuỳ Khâm gửi đến hay không, nhưng thầy Trương lại cứ cằn nhằn một đống như bà mẹ già.

Đợi anh ta nói xong, Lâm Bạch Du vội nói: “Em biết rồi, em sẽ chú ý, em nhất định sẽ làm theo những gì thầy nói.”

Trương Dương thấy cô vội vàng đi vào, cô bé này, trước kia anh ta cũng đâu có dài dòng như vậy.

Q: [Nhìn thấy rồi à?]

Câu hỏi có nghĩa là anh có thể tiếp tục trò chuyện, Lâm Bạch Du đáp: [Không có, buổi tối nên đóng cửa rồi, ngày mốt không biết có thể đi xem không.]

Đối phương không trả lời.

Lâm Bạch Du: [Cậu từng vào viện bảo tàng thiên văn chưa?]

Q: [Chưa.]

Lâm Bạch Du: [Vậy lần sau tôi quay video lại cho cậu xem.]

Q: [Không cần.]

Lâm Bạch Du xem như không nhìn thấy.

Hôm sau, Trương Dương dẫn hai người cùng đi thi.

Sân thi rất lớn, người đến tham gia là học sinh của những thành phố xung quanh, cộng lại cũng phải hơn trăm người, lần thi này chỉ chọn top ba, cạnh tranh rất kịch liệt.

Chủ đề củ cuộc thi là tình yêu biển cả.

Bọn họ sống ở thành phố đất liền, không thể nào nhìn thấy biển ở nơi này, vì vậy khi vừa nhìn thấy chủ đề, những tuyển thủ đã từng đi biển chơi không nhịn được mà vui mừng.

Lâm Bạch Du chậm rãi trộn thuốc màu.

Cả đời này cô cũng chưa từng đi biển, nhưng ở trong mơ, Tuỳ Khâm từng đưa cô đi.

Bình thường Tuỳ Khâm rất bận, không dễ gì có được một lần nghỉ, nên dẫn cô lên du thuyền chơi, bắt lấy tay cô, dạy cô câu cá.

Còn gạt cô là đã câu được cá mập.

Lúc đó Lâm Bạch Du không nhìn thấy, còn thật sự cho rằng cá mập đã cắn câu của cô.

Cô nghĩ, nếu là Tuỳ Khâm của hiện tại, có thể sẽ thật sự làm ra chuyện này, gạt cô một cách nghiêm túc.

Chuyện vết thương chuyển từ người cô qua người anh, không phải anh đã gạt cô đó sao.

Thời gian thi là hai ngày, nhưng có thể nộp bài trước thời hạn.

Lâm Bạch Du vẽ rất nhiều cá voi đang bơi lội dưới biển, một hàng dài được kéo lên, bị con người đang đứng trên du thuyền nắm trong tay. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Móc câu trong miệng cá voi biến mất một nửa, nửa còn lại đưa ra khỏi cái miệng đang mở to cười lớn của con người.

Linh cảm này đến từ chính bản thân cô và Tuỳ Khâm.

Lâm Bạch Du rất xinh đẹp, lúc vẽ vừa tập trung vừa nghiêm túc.

Máy chụp hình đang tác nghiệp trong sân thi quay qua đây mấy vòng, lại chụp đặc tả, rồi mới dời đi.

Cùng lúc này, Tuỳ Khâm đã đến bệnh viện.

Anh nhớ Lâm Bạch Du bảo anh đợi cô, cô sẽ đi cùng anh, nhưng trước giờ anh chưa từng đồng ý với câu nói này. Sau khi cắt chỉ, vết thương không cần phải băng bó nữa.

Trong lòng y tá thầm cảm thấy đáng tiếc, một gương mặt đẹp như vậy mà lại có một vết thương dài bằng ngón tay, thật là quá ảnh hưởng.

Chỉ là bệnh nhân trông bình tĩnh hơn cô ta nghĩ nhiều, giống như chút vết thương này chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

“Sau khi về chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi, cố gắng đừng chạm vào nước…”

Lúc y tá đang nói, một đôi bố con đi từ ngoài vào, cậu bé vừa nhìn thấy gương mặt loang lổ nhiều màu của cậu thiếu niên thì lập tức bị dọa đến ngoác mồm khóc.

“Bố! Bố ơi! Oa…”

Người bố ôm lấy con trai, tròng mắt cũng rụt lại, ôm lấy đứa con đang khóc mà xoay người rời đi.

Y tá thở dài, an ủi nói: “Vừa nhìn thì có hơi nghiêm trọng, trẻ con luôn sợ những thứ như vậy, đợi hồi phục rồi sẽ ổn thôi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng không chắc chắn.

Nếu để lại sẹo, tất cả đều sẽ uổng công.

Tuỳ Khâm đột nhiên hỏi: “Chị có sợ không?”

Y tá ngẩn ra, an ủi nói: “Chúng tôi thấy qua nhiều rồi, thực ra có rất nhiều bệnh nhân còn đáng sợ hơn cậu, ví dụ bị tai nạn xe…”

Vì vậy, vẫn đáng sợ, vẫn sợ.

Tuỳ Khâm hỏi: “Có băng gạc không?”

Y tá không ngờ anh lại chuyển đề tài nhanh như vậy: “Bây giờ không cần dùng cũng được.”

“Tôi cần dùng.”

Bản thân anh không để ý, nhưng người khác để ý.

Băng gạc lại băng lên, giống như tất cả trở về như trước.

Lâm Bạch Du kết thúc bài thi trong một ngày.

Lý Văn chưa vẽ xong trong một ngày, buổi tối về khách sạn vẫn đang suy nghĩ, Trương Dương cũng không làm phiền cậu ta, cô lại càng không.

Lâm Bạch Du mua bộ màu dầu, buổi tối buồn chán ngồi vẽ.

Lần này cô vẽ cá voi sát thủ.

Tùy Khâm giống như cá voi sát thủ vậy, gọi là cá voi sát thủ, nhưng trước giờ chưa từng giết người, mà rất thân thiện với con người, cho dù nó vẫn chưa được thuần hoá.

Nhưng Lâm Bạch Du không dám tặng bức tranh này cho Tuỳ Khâm.

Bởi vì có thể Tuỳ Khâm sẽ cho rằng anh là cá mập, cá mập ăn thịt người.

Buổi tối Lâm Bạch Du không vẽ gì nhiều, ngày hôm sau cô đến bệnh viện đăng ký lấy số để lấy thuốc trước, sau đó đến sân thi tiếp tục vẽ.



Khi bức tranh sơn dầu nho nhỏ này của cô kết thúc, vừa đúng lúc là buổi trưa, không ít người đều cùng ra ngoài.

“Lương Vinh! Sao giờ cậu mới ra!”

“Vẽ chậm, nên ra trễ thôi.”

Lâm Bạch Du thuận theo giọng nói mà nhìn qua.

Nam sinh tên Lương Vinh có dáng vẻ rất thư sinh, là gương mặt mà cô chưa từng gặp qua, nhưng cô lại nghe ra được giọng của cậu ta.

Người này, từng là bạn của Tuỳ Khâm ở trong mơ.

Giọng của Lương Vinh rất khác biệt, cho dù là nhiều năm sau, cũng chỉ hơi trưởng thành hơn một chút mà thôi.

“Ôi, bên kia có cô bạn xinh đẹp đang nhìn cậu kìa.” Bạn thân đụng vào Lương Vinh: “Qua đó hỏi cách thức liên lạc đi.”

Lương Vinh chưa từng gặp Lâm Bạch Du, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta chủ động đi qua: “Cậu cũng tham gia cuộc thi lần này sao?”

Lâm Bạch Du gật đầu, nói: “Tôi mới vừa nghe bạn cậu gọi cậu là Lương Vinh.”

Lương Vinh mỉm cười: “Đúng vậy, cậu biết tôi sao?”

Lâm Bạch Du đắn đo một lúc, thăm dò: “Cậu có quen người nào tên Tuỳ Khâm không?”

Tuỳ Khâm? Lương Vinh nhíu mày, nói thật: “Tôi không quen, cái tên này hình như hơi quen, nhưng tôi thật sự chưa từng nghe qua, thật kỳ lạ.”

Lâm Bạch Du không nói gì thêm nữa.

Ở đời thực, Lương Vinh cũng học vẽ, không hề thay đổi. Ở trong mơ, cậu ta thường hay nói không lại Tùy Khâm thì sẽ uy hiếp: “Tôi phải vẽ lại dáng vẻ xấu xí của cậu, rồi công bố ra ngoài, để tất cả mọi người nhìn thấy giáo sư Tuỳ là một người như thế nào.”

Tuỳ Khâm luôn trả lời một cách bình thản: “Cậu vẽ đi.”

Lúc Lâm Bạch Du tỉnh lại, cô vẫn chưa nhìn thấy tác phẩm của Lương Vinh.

Lâm Bạch Du nghi ngờ, Lương Vinh trong đời thực hình như không hề thay đổi, tại sao chỉ có Tuỳ Khâm là có một cuộc sống khác?

Gặp Lương Vinh chỉ là một khúc nhạc đệm.

Về đến thành phố Phong Nam đã là bốn giờ chiều, Trương Dương mệt mỏi: “Hai em cũng trở về nghỉ ngơi đi, tốt nhất là ngủ một giấc, những thứ khác đừng nghĩ nữa.”

Lâm Bạch Du không hề buồn ngủ.

Cô lấy thuốc đã mua từ trong vali ra, bỏ vào cặp, sau đó chạy thẳng đến tiệm đồ nướng.

Lần này Lâm Bạch Du thông minh hơn rồi, cô không hỏi Tuỳ Khâm, mà trực tiếp lấy tin từ phía Phương Vân Kỳ.

Phương Vân Kỳ rất tốt với cô, quá trình bán đứng Tuỳ Khâm không qua loa chút nào, còn dặn dò cô đừng có nói là do cậu ấy nói ra.

Phương Vân Kỳ không chỉ nói cô nghe, mà còn gửi hình cho cô xem.

Chỉ là kỹ thuật chụp lén của cậu ấy còn phải cải thiện nhiều hơn, ảnh chụp không chỉ mờ, mà còn bị người trong ảnh phát hiện, nhìn vào ống kính.

Giống như đang nhìn người ở ngoài màn hình vậy. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Càng mờ thì lại càng có không khí, khiến người khác càng muốn nhìn rõ rốt cuộc gương mặt của chàng trai đẹp đến mức nào, Lâm Bạch Du nhìn mấy lần.

“Này, thật đó, bị cậu xoá hết rồi.” Phương Vân Kỳ lớn tiếng kêu oan: “Tôi chỉ là thấy lúc nãy cậu đẹp trai quá nên chụp lại thôi.”

Cậu ấy cố làm ra vẻ: “Cậu tự xem đi.”

Tuỳ Khâm điềm tĩnh nhận lấy điện thoại, dưới ánh mắt bình tĩnh của Phương Vân Kỳ, anh mở wechat ra, khiến cậu ấy lập tức sững người.

Mẹ nó, vậy cũng đoán ra được.

Phương Vân Kỳ nhún vai: “Không còn cách nào khác, quá thời gian rồi, không thu hồi lại được nữa.”

Đúng lúc trên màn hình nhảy ra tin nhắn mới.

Lâm Bạch Du: [Bạn học Phương, kỹ thuật chụp hình của cậu cần phải luyện tập thêm.]

Tuỳ Khâm nâng mắt.

Phương Vân Kỳ lập tức nói: “Tôi sẽ không luyện tập, chắc chắn không luyện tập.”

Tuỳ Khâm ném lại điện thoại cho cậu ấy: “Không có lần sau.”

Phương Vân Kỳ: “Đây cũng đâu nhìn ra là cậu đâu.”

Tuỳ Khâm cười chế nhạo: “Hay là để cậu chụp lại một tấm nhé?”

Nghe thấy là biết không có khả năng, Phương Vân Kỳ lẩm bẩm: “A Khâm, nếu lời này của cậu là thật, không cà khịa thì tốt rồi.”

Đang là tháng mười một, tiệm đồ nướng không có quá nhiều người.

Lâm Bạch Du không đi vào từ cửa trước, cô gõ cửa sau, người mở cửa là Tuỳ Khâm.

Nhìn thấy nụ cười nở rộ đột ngột của cô, Tuỳ Khâm dừng một lúc, giọng nói bình tĩnh: “Muốn ăn đồ thì đi cửa trước.”

Lâm Bạch Du: “Tôi không ăn, tôi đến tìm cậu.”

Cô lắc lắc cái túi, những lọ thuốc bên trong đụng vào nhau.

“Cái gì vậy?”

“Thuốc.” Lâm Bạch Du chậm rãi nói: “Khoa da liễu của bên đó rất nổi tiếng, mấy thuốc trị sẹo này có hiệu quả rất tốt, đợi cậu cắt chỉ rồi thì có thể dùng, rất đơn giản, mỗi ngày bôi lên là được…”

Giọng cô nhỏ nhẹ sắp xếp tương lai của anh.

Lâm Bạch Du không để ý thấy gương mặt của cậu thiếu niên hơi căng lên.

Không ai sẽ từ chối ánh sáng, có lẽ anh là ngoại lệ.

Cổ họng của Tuỳ Khâm nhúc nhích, cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp: “Hôm qua tôi đã đi cắt chỉ rồi.”

Lâm Bạch Du ngẩn người.

Anh không nói cô biết, rồi tự mình đi cắt chỉ, đúng là chuyện mà Tuỳ Khâm có thể làm ra.

Trong tiệm không hề cách âm, Phương Vân Kỳ ở phía trước hô lên: “Từ Phi Phi, sao cậu cũng đến đây?”

Còn ở cửa sau.

Lâm Bạch Du nói: “Vậy cũng tốt, hôm nay là cậu có thể dùng thuốc này rồi, để tôi giúp cậu bôi.”

Giây phút này, suy nghĩ của cô và Tuỳ Khâm hoàn toàn trái ngược.

“Sao tôi dám để cậu nhìn thấy.”

 

------oOo------