Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 144: 144





Phó Vân Tiêu giận dữ xoay lưng lại, hắn bỏ đi ngay lập tức.
Tâm trạng của Mộ Vãn Vãn mấy ngày nay vô cùng tốt, đặc biệt là sau khi Phó Vân Tieu công bố tin tức kết hôn.

Dường như cuộc sống của Mộ Vãn Vãn trôi qua trong những tiếng chúc mừng của mọi người.
Vốn dĩ cô ta là người trong giới giải trí, mà những minh tinh trong giới luôn so kè xem ai có thể gả được vào nhà giàu sang quyền thế, ai sẽ lấy được ông chồng tốt nhất.

Mộ Vãn Vãn có thể gả cho Phó Vân Tiêu đã là chuyện mà không ai sánh bằng rồi.
Vì thế mấy ngày hôm nay có rất nhiều nhãn hàng gọi điện tới cho Mộ Vãn Vãn muốn làm tài trợ cho hôn lễ của cô ta.
Tặng nhẫn kim cương, lặng lễ phục, thậm chí gửi tặng tất cả những đồ vật có thể dùng được trong hôn lễ chỉ để tên nhãn hàng của mình được xuất hiện trong hôn lễ của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn kiêu căng từ chối.
“Chồng tôi là Phó Vân Tiêu, anh cảm thấy nhà chúng tôi thiếu tiền sao?”
Mộ Vãn Vãn vẫn chưa ngu ngốc đến nỗi đi từ chối các nhãn hàng.

Câu nói này là Mộ Vãn Vãn nói với người quản lý.

Người quản lý khó xử nhìn Mộ Vãn Vãn, cơ hội kiếm tiền tốt thế này mà lại bỏ lỡ, đúng là đáng tiếc.
Thế nhưng người quản lý cũng đã hợp tác và làm việc với Mộ Vãn Vãn bao nhiêu năm nay rồi, nhìn thấy Mộ Vãn Vãn như thế anh ta liền lên tiếng nhắc nhở.
“Hình như hôm nay tổng giám đốc Phó đã ra nước ngoài rồi.”
“Lẽ ra tôi không nên nói ra những lời này, thế nhưng cô không thể nghĩ rằng cứ gả cho Phó Vân Tiêu là đời này có thể nhàn nhã được.

Vẫn nên chuẩn bị một khoản tiền cho riêng mình.”
Những lời sau đó Mộ Vãn Vãn đã không muốn nghe nữa.

Cô ta xoay người, nghiêm túc nhìn người quản lý: “Anh nói Phó Vân Tiêu ra nước ngoài rồi ư? Anh ấy ra nước ngoài làm gì?”
Rõ ràng mất hôm trước cô ta còn nghe nói tối nào Phó Vân Tiêu cũng ở cùng với đám người Lương Vân Trạm ăn uống và chơi bời suốt.

Cho dù Phó Vân Tiêu có đi tìm phụ nữ ở ngoài thì Mộ Vãn Vãn cũng không lo lắng lắm.
Thế nhưng khi nghe tin Phó Vân Tiêu đã ra nước ngoài thì cô ta vô cùng kinh ngạc.
“Tôi cũng không biết nữa.

Hôm nay tôi tới sân bay đón người thì tình cờ trông thấy một người rất giống với tổng giám đốc Phó.”
“Chắc là không phải đâu.”
Mộ Vãn Vãn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho chính mình nên nói thêm một câu.
“Nếu như Vân Tiêu ra nước ngoài chắc chắn anh ấy sẽ nói với tôi.

Anh về trước đi, tôi còn phải đặt đồ cho hôn lễ.”
Mộ Vãn Vãn nói xong liền đuổi khéo người quản lý đi.
Thế nhưng sau khi người quản lý đã rời khỏi, Mộ Vãn Vãn vẫn cảm thấy không yên tâm.

Vì thế cô ta đã lên mạng tìm kiếm một số tin tức liên quan tới Phó Vân Tiêu thì mới phát hiện không có tin nào nói hắn đã ra nước ngoài cả.

Lúc này Mộ Vãn Vãn mới yên lòng mà chuyên tâm chuẩn bị cho hôn lễ.
Sau khi đã đặt xong chuyên viên trang điểm cho cô dâu, Mộ Vãn Vãn cần phải đặt trang phục cho chú rể.

Vốn dĩ chuyên viên trang điểm và stylist lần này đều là bạn tốt của Phó Vân Tiêu, vì thế Mộ Vãn Vãn còn cho rằng hắn nhất định sẽ tới đây thử trang phục.

Thế nhưng sau khi cô ta đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì lại phát hiện Phó Vân Tiêu không hề tới đây thử trang phục.
Lúc stylist lên tiếng hỏi Mộ Vãn Vãn xem Phó Vân Tiêu đang ở đâu thì Mộ Vãn Vãn cảm thấy vô cùng bối rối.

Rõ ràng Phó Vân Tiêu là chồng sắp cưới của cô ta mà cô ta lại không biết hắn đã đi đâu.
“Cái đó… bây giờ Phó Vân Tiêu đang họp.

Tôi sẽ kêu anh ấy tới muộn một chút.”
Mộ Vãn Vãn trả lời hời hợt một câu sau đó bỏ đi.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn không thể gọi điện được cho Phó Vân Tiêu.

Cuối cùng cô ta chẳng còn cách nào khác nên chỉ đành gọi điện cho Lâm Đạt, phải một lúc lâu Lâm Đạt mới bắt máy nói rằng mình vừa mới xuống máy bay.
Mộ Vãn Vãn có chút không hài lòng, không hề nói thêm lời nào thừa thãi với Lâm Đạt mà hỏi luôn một câu: “Vậy Phó Vân Tiêu đâu? Phó Vân Tiêu đang ở đâu?”

Phó Vân Tiêu không trở lại thành phố A.

Lúc hắn chuẩn bị trở lại thành phố A thì đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi tới, là điện của của một đối tác làm ăn bên Mỹ gọi tới hỏi thăm Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nói địa chỉ của mình cho đối tác biết sau đó đối tác rất hiểu chuyện mà mời hắn ở lại Mỹ chơi vài ngày.
Có vẻ như tất cả mọi chuyện đều đến rất đúng lúc.
Sau khi Phó Vân Tiêu tìm ra địa chỉ của Bạch Tô, hắn cũng đặt phòng ở khách sạn đó.


Không những thế còn cố tình đặt phòng ngay cạnh phòng Bạch Tô.
Buổi tối… Bạch Tô đang chuẩn bị sắp xếp hành lý cho Bạch Tiểu Bạch thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Cô vội vàng đứng dậy ra mở cừa,vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhân viên phục vụ đang đứng trước cửa phòng mình: “Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay công ty tôi mở tiệc mừng nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập khách sạn, mong cô có thể tới tham gia.

Đây là thiệp mời, thời gian là 9 giờ tối nay.”
Tham gia tiệc rượu cần phải mặc trang phục dạ hội.
Nhân viên phục vụ còn cẩn thận đặt trang phục ở một bên.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Mặc dù Bạch Tô rất ngờ vực nhưng khi nhìn thấy mặt nạ dạ hội ở phía bên trên thì cô vẫn nhận lấy.
Cô không đi nhưng cũng không thể nói thẳng với nhân viên phục vụ là mình không đi được vì thế cô cứ nhận lấy trước đã.
Thế nhưng sau khi Bạch Tô cầm những đồ vật đó vào phòng, Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy chiếc mặt nạ liền tỏ ra vô cùng thích thú.

Con bé nói với Bạch Tô: “Mama, chúng ta đi chơi à?”
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch, vô thức muốn từ chối con bé.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp từ chối thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Là điện thoại của Phó Cảnh Hoài.

Lúc Bạch Tô vừa mới nhấc máy, Phó Cnahr Hoài đã nói: “Bây giờ tôi đang ở dưới lầu, sẽ lập tức lên đó tìm em.”
Nói xong câu đó Phó Cảnh Hoài liền cúp máy.
Bạch Tô nghe xong liền cảm thấy hơi tức giận…
Nếu như Phó Cảnh Hoài đã muốn tới đây tìm cô vậy thì tại sao phải gọi điện thông báo làm gì chứ?
Cô phẫn nộ nhìn bộ trang phục dạ hội.


Được thôi… xem ra hôm nay kiểu gì cô cũng phải tham gia lễ hội hóa trang lần này rồi.
Bạch Tô mở hộp ra xem một chút, lúc này cô mới phát hiện nhân viên phục vụ quả là chu đáo.

Bên trong còn có một tấm áo choàng và một chiếc mặt nạ dành cho trẻ nhỏ nữa.
Bạch Tô đưa áo choàng và mặt nạ cho Bạch Tiểu Bạch, sau đó nói: “Con mau thay đồ đi, mama cũng thay đồ.

Chúng ta cùng đi chơi.”
Bạch Tiểu Bạch nghe xong liền vô cùng hào hứng, con bé nhanh chóng thay quần áo, không chỉ như thế, mặt nạ còn được đeo lên rất chỉnh tề.
Bạch Tô thấy Bạch Tiểu Bạch đã sửa soạn xong xuôi thì cô cũng bắt đầu đi thay đồ.

Nhân lúc Phó Cảnh Hoài còn chưa tìm lên tận đây, Bạch Tô vội vàng dắt tay Bạch Tiểu Bạch đi lên lầu cao nhất của khách sạn.
Đương nhiên Phó Vân Tiêu cũng nhận được một chiếc mặt nạ vô vị như thế, hắn cũng không có ý định tham gia hoạt động nhạt nhẽo này.

Thế nhưng khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng bên cạnh, Phó Vân Tiêu vô tình nhìn thấy Bạch Tô đã hóa trang sau đó đeo mặt nạ dẫn Bạch Tiểu Bạch lên lầu.

Lần thứ hai Phó Vân Tiêu nhìn vào chiếc mặt nạ trên bàn đã cảm thấy nó cũng không đến nỗi vô vị như trước nữa.
Lúc Phó Cảnh Hoài lên tới nơi thì căn phòng đã trống không, hắn gõ cửa rất lâu thế nhưng không hề có động tĩnh gì cả.

Lúc này hắn mới hối hận lẽ ra không nên gọi cuộc điện thoại đó, rõ ràng là tự hắn thông báo cho Bạch Tô chạy trốn mà.
Hắn tự tay dâng cơ hội cho cô để cô có thời gian chạy trốn.
Phó Cảnh Hoài suy nghĩ một lát sau đó đi xuống lầu tìm nhân viên phục vụ để hỏi về Bạch Tô.

Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng đưa cho Phó Cảnh Hoài một bộ trang phục dạ hội, ngoài ra còn có một chiếc mặt nạ..