Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 218: 218





Suốt quá trình Bạch Tô đi theo Lâm Lập ra khỏi bệnh viện cô đều cảm thấy có chút mông lung.
Đứng trước xe của Lâm Lập, Bạch Tô không hề có ý định lên xe.

Lúc này Lâm Lập mới nói nhắc cô: “Cô Bạch, e rằng cô phải đưa tôi quay về công ty rồi, rõ ràng với tình hình bây giờ của tôi thì không thể lái xe được.”
Mấy câu nói này mới khiến Bạch Tô định thần lại.
Bạch Tô nhìn xung quanh sau đó vội vàng lên xe của Lâm Lập.
Đúng là cô nên đưa Lâm Lập trở về.
Suốt đường đi, Bạch Tô vẫn rất chăm chú lái xe.
Bạch Tô đưa Lâm Lập tới tận công ty sau đó còn bị thư ký xinh đẹp của anh ta nhìn chòng chọc.
Sau đó Bạch Tô chậm rãi bước ra từ công ty của Lâm Lập.
Dựa vào quá khứ mà Lâm Lập đã từng kể cộng thêm việc bên cạnh hắn có nhiều vệ sĩ đi theo như thế thì đúng là Lâm Lập cũng rất nguy hiểm thật.
Nhưng mà… khi Bạch Tô tiếp xúc với Lâm Lập, cô lại gỡ bỏ phòng bị của mình xuống.
Bạch Tô gọi xe taxi quay về công ty.
Vừa vào cửa, cô muốn đi uống nước, hít thở vài hơi mới xem như đã kết thúc một ngày lộn xộn như hôm nay.

Sau đó cô bắt đầu tập trung làm việc.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu đã sắp xếp vị trí làm việc của Bạch Tô ở gần vị trí của hắn nhất.
Vốn dĩ trước khi đi lấy nước cô còn không thấy Phó Vân Tiêu đâu.
Thế nhưng sau khi lấy nước về chuẩn bị nhàn nhã uống thì đã thấy Phó Vân Tiêu quay lại từ khi nào rồi.
Hơn nữa… hắn còn dùng vẻ mặt dò xét để nhìn Bạch Tô.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Phó Vân Tiêu chậm rãi lên tiếng.
“3 giời chiều.”
Bạch Tô uống một ngụm nước.
Vẻ mặt của Phó Vân Tiêu vẫn không tỏ rõ thái độ vui hay giận, Bạch Tô cũng không biết câu nói đó của Phó Vân Tiêu có ý gì.
Cô cũng không biết tâm trạng lúc này của Phó Vân Tiêu như thế nào.
Cô dè dặt trả lời.
Kết quả, Phó Vân Tiêu không nói gì cả, sau khi ngồi xuống bàn làm việc thì bắt đầu chăm chú xử lý công việc.
Hắn càng như thế thì Bạch Tô lại càng thấy hoảng hốt.
Cô vội vàng lấy di động ra lên mạng tìm kiếm tên của cô và Lâm Lập, cô nghĩ liệu có phải bọn họ có tin gì gì hot bị tung lên mạng hay không.
Kết quả cũng không có.
Lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may… Có lẽ Phó Vân Tiêu không biết gì đâu, cô có thể yên tâm làm việc được rồi.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu không hỏi gì thì cô cũng không chủ động trả lời nữa, cô ngồi vào vị trí sau đó yên tâm làm việc.
Tất cả giống như bình thường.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng có lẽ hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Đến tận buổi tối, Phó Vân Tiêu có một cuộc họp cần tham gia vì thế hắn liền đi tới phòng họp.
Bạch Tô cần chỉnh sửa lại một số tài liệu nên đã tìm Lâm Đạt để lấy tư liệu.

Cô đẩy cửa văn phòng thư ký ra bước vào, sau khi Lâm Đạt đưa tư liệu cho Bạch Tô thì mới hỏi cô một câu: “Sau khi cô trở về thì tổng giám đốc có nói gì với cô không?”
Bạch Tô nghi hoặc suy nghĩ một lát sau đó đáp: “Chỉ hỏi tôi một câu là bây giờ là mấy giờ rồi thôi.”
“Vậy tổng giám đốc Phó không hỏi gì khác sao?”
Bạch Tô cảm thấy khó hiểu, cô suy nghĩ một lát sau đó lắc đầu: “Không có.”
Sau đó rõ ràng vẻ mặt của Lâm Đạt trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Bạch Tô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó cô thấy Lâm Đạt đi tới chỗ các thư ký khác rồi nói với bọn họ: “Nào nào nào, thịt nướng tối nay các cô mời đấy nhé.

Móc tiền ra đê, tôi cho các cô góp vào với nhau đấy, chúng ta đi ăn thịt nướng thôi.”
“Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn là sẽ thắng.

Mặc dù tổng giám đốc rất bạc bẽo với phụ nữ nhưng mà lại có tình cảm chân thành tha thiết với thư ký Bạch, đúng là thương điên cuồng người con gái mà mình yêu mà.”
“Haiz.”
Các cô thư ký còn lại mặt mày ủ rũ.
Bạch Tô còn chưa có ra ngoài, đương nhiên cô có thể nghe thấy Lâm Đạt đang nói gì.
Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô đi tới trước mặt Lâm Đạt, cau mày nhìn cô ấy.


Đến khi Lâm Đạt hết hứng khởi thì cô mới hỏi Lâm Đạt một câu: “Tại sao Phó Vân Tiêu lại thương điên cuồng người con gái mình yêu chứ? Anh ấy đã làm gì?”
Lâm Đạt xoay người, khi nhìn thấy Bạch Tô thì đột nhiên cô ấy sững người.
Nhưng mà trước kia cô ấy cũng đã tiếp xúc với Bạch Tô nhiều nên đương nhiên cũng biết với đầu óc của mình thì không thể giấu nổi Bạch Tô.
Lâm Đạt chỉ có thể lúng túng nói với Bạch Tô: “Sau khi cô đưa cà phê cho bọn tôi mang lên lầu thì chắc là cô đi cùng với anh Lâm nhỉ.

Sau đó hình ảnh của cô và anh Lâm đã bị chụp lại rồi.”
“Lúc anh Lâm ôm cô ý.”
“Vậy tại sao tôi không tìm thấy?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lâm Đạt, có chút nghi ngờ những lời nói này liệu có phải là giả hay không.
“Bởi vì tổng giám đốc Phó đã mau chóng cho người xóa đi rồi.”
“…”
Bạch Tô không thể tin nổi.
Thậm chí cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Bạch Tô lại nhìn về phía những thư ký phía sau, vẻ mặt của họ đã nói cho Bạch Tô biết: Không sai, đúng là như vậy.
Bạch Tô chớp chớp mắt, thực ra cô cùng tin rồi.
Lâm Đạt và các thư ký hẹn nhau đi ăn thịt nướng, bọn họ cũng đã bắt đầu chuẩn bị đi rồi.
Bạch Tô cầm tư liệu trở về văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Vốn dĩ chỉnh sửa những tài liệu này cũng không mất quá nhiều thời gian, thế nhưng sau khi Bạch Tô chỉnh sửa xong cô cũng không có rời đi.
Bạch Tô suy nghĩ hồi lâu, có thể làm cho Phó Vân Tiêu gì được nhỉ?
Bạch Tô đi một vòng sau đó đi xuống lầu.
Lúc Phó Vân Tiêu họp xong đã là 10 giờ tối, các giám đốc cấp cao vội vã rời khỏi công ty.

Lúc Phó Vân Tiêu trở về văn phòng làm việc của mình thì phát hiện đèn trong văn phòng cũng đã tắt rồi.
Công việc của Bạch Tô có thể hoàn thành sau giờ tan ca khoảng 30 phút, thế nên… Bạch Tô làm xong việc liền về rồi sao?
Lúc Phó Vân Tiêu ngồi xuống trước bàn làm việc chuẩn bị tiếp tục xử lý công việc thì đột nhiên có người tới gõ cửa sau đó có mấy người xách những túi lớn nhỏ đi vào phòng, vừa đi còn vừa quay đầu lại nói với người phía sau: “Những thứ này đặt ở đâu vậy?”
“Bên đó có một chiếc bàn, cứ đặt lên trên chiếc bàn đó là được rồi.”

Bạch Tô bước vào phòng.
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn động tác của Bạch Tô, còn Bạch Tô thì không hề quan tâm tới Phó Vân Tiêu.

Những người đó sắp xếp đồ đạc xong liền rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi Bạch Tô mới mở từng chiếc túi sau đó lấy đồ ở bên trong ra.
Những chiếc đĩa không được tinh xảo cho lắm, mà đồ ăn trông cũng không được đẹp đẽ.
Sau khi Bạch Tô xếp xong hơn mười món ăn ra bàn thì cô lấy ra một bó hoa nhỏ trong túi xách sau đó đặt lên bàn ăn.
Sau đó cô mới nói với Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó, ăn cơm thôi.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Em đang làm gì vậy?”
“Những thứ này đều là tự tay tôi làm đó, tôi thuê nhà bếp của một nhà hàng gần đây sau đó đóng hộp mang tới.”
“Tốn không ít công sức của tôi đâu đấy.”
“À… tại sao em lại tỏ ra nịnh bợ như thế chứ?”
Phó Vân Tiêu nheo mắt nhìn Bạch Tô.
Những ngọn đèn trong thành phố chiếu vào cửa sổ làm nổi bật dáng vẻ lúc này của Bạch Tô.
Trông vô cùng đẹp đẽ.
Bạch Tô chậm rãi tới gần Phó Vân Tiêu rồi vươn tay ôm hắn.

Khi Bạch Tô chủ động hôn Phó Vân Tiêu thì hắn liền ôm chặt lấy Bạch Tô.
Bạch Tô nói: “Chồng, cảm ơn anh.”.