Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 231: 231





Bạch Tô nhìn màn đêm bên ngoài, trong lòng không khỏi muốn từ chối.

"Hay là! Ngày khác đi, xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt.

"
Cô trực tiếp từ chối, liền cúp điện thoại.

Mặc dù người này có thể là ba cô, nhưng cô đã từng trải qua việc có người giả mạo làm ba cô, làm Bạch Tiểu Bạch bị bắt cóc, lần này, lần này cô vẫn phải đề phòng một chút.

Sau khi cô cúp điện thoại, lại tiếp tục ở trên mạng tìm kiếm tin tức.

!
Buổi tối, Mộ Vãn Vãn đang ngồi uống trà nóng trong biệt thự của Lâm Lập, nghe thư ký của Lâm Lập đem tất cả mọi thứ sắp xếp ổn thỏa xong, không khỏi có chút nghi ngờ.

" Anh Lâm, có cần sửa lại nhiều tài liệu như vậy không?"
"Đây chính là nguyên nhân cô nhiều lần thất bại.

"
Lâm Lập không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộ Vãn Vãn, mà cùng Mộ Vãn Vãn nói một câu, cũng coi như trả lời.

Trong nháy mắt làm cho Mộ Vãn Vãn ngậm miệng.

Nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui mừng, vui mừng vì đồng đội của cô là Lâm Lập.

Lâm Lập vì để tạo ra nhân vật Bạch Tiên Dũng này, mà vận dụng tất cả mối quan hệ truyền thông cố ý ở phía sau lợi dụng kỹ thuật thay đổi thời gian, rồi đăng lên mấy tin tức nhìn có vẻ như mấy bài báo từ vài năm về trước.

Hơn nữa! Tất cả mọi thứ ở quê Bạch Tô cũng đã được lo hết rồi.


Đến nỗi thông tin về mẹ của Bạch Tô hắn cũng điều tra ra được, sau đó cho Bạch Tiên Dũng nhớ từng thứ một, diễn đi diễn lại, để nói ra giống như thật vậy.

Cho dù Mộ Vãn Vãn là đồng minh của Lâm Lập, nhưng vừa nghĩ tới Lâm Lập làm tất cả những thứ này cô đều cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.

Lâm Lập thật sự quá đáng sợ.

Tâm tư kín đáo, lòng dạ ác độc.

Đối với một người phụ nữ mà mình thích còn như vậy, đối với kẻ thù mà hắn ghét cay độc không biết sẽ tàn nhẫn tới mức nào.

Thấy Mộ Vãn Vãn ngẩn ra, Lâm Lập cũng không cùng Mộ Vãn Vãn nói thêm gì nữa, hắn đứng dậy, cùng Mộ Vãn Vãn nói, "Cô về đi.

"
Hắn khoác chiếc khăn lên người, chậm rãi muốn đi vào trong phòng, kết quả đúng lúc đó, Mộ Vãn Vãn lại gọi Lâm Lập lại.

"Anh Lâm, tôi có chút không hiểu.

"
Cô nhìn chằm chằm Lâm Lập bằng đôi mắt xuyên thấu, "Anh Lâm, tôi không hiểu, rõ ràng trong tay chúng ta có chứng cứ có thể trực tiếp chia rẽ Bạch Tô, tại sao! Tại sao hết lần này tới lần khác phải làm như vậy, phiền phức như vậy?"
Mộ Vãn Vãn dừng lại một chút, cô cẩn thận quan sát biểu cảm lúc này của Lâm Lập, sau đó mới nhẹ nhàng nói.

Nhưng Lâm Lập không nói gì, hắn chỉ rũ mắt, đi thẳng vào trong phòng.

Mộ Vãn Vãn đứng tại chỗ, nhìn Lâm Lập hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, cô cũng không thể làm gì hơn, cô cụp mắt xuống, sau đó xoay người rời đi.

Thời tiết đã gần đến đầu đông, thành phố A là một thành phố bốn mùa rõ ràng, càng về đêm càng lạnh.

Mộ Vãn Vãn cẩn thận đem áo khoác dài che kín sau đó liền vội vàng chui vào trong xe, lái xe về nhà.

Cô dừng xe ở trước cửa nhà, xuống xe, thời điểm cầm chìa khóa đi mở cửa, bỗng trong đêm tối xuất hiện một bóng người.

Mộ Vãn Vãn sợ hết hồn, cô nghi hoặc nhìn về phía người kia, chờ đến khi thấy rõ mới bình tĩnh lại.

"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi không thể tới sao?"
Thẩm Mạc Bá mang theo ánh mắt thăm dò, "Muộn như vậy, em đã đi đâu?"
Từ lần có người nhắc nhở hắn xong, Thẩm Mạc Bá chưa gặp Mộ Vãn Vãn, nhưng liên quan tới hành tung của cô, hắn vẫn nắm rõ.

Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng Mộ Vãn Vãn đã thỏa hiệp, cô cũng không muốn đi tranh giành những thứ không thuộc về cô nữa.

Cho nên mới thoáng yên tâm đem tất cả sự chú ý vào trong công việc.

Nhưng, hôm nay hắn ở đây chờ Mộ Vãn Vãn mới biết, thật ra thì Mộ Vãn Vãn cũng không để hắn phải lo lắng.

Trong mắt Mộ Vãn Vãn toát ra sự không chịu thua, cho thấy cô vẫn muốn chiến đấu vì điều gì đó.

Ánh mắt hy vọng này làm cho Thẩm Mạc Bá sợ hãi.


Mộ Vãn Vãn cũng không nói cho Thẩm Mạc Bá biết mình vừa đi đâu, thậm chí cô còn không nhìn vào Thẩm Mạc Bá, trực tiếp mở cửa, cùng Thẩm Mạc Bá nói, "Tôi có thể đi đâu được chứ, thư giãn đi.

"
Thẩm Mạc Bá đi theo Mộ Vãn Vãn chậm rãi đi vào trong phòng, lại ngồi xuống, "Bây giờ bụng em hơi lộ rồi, không nên chạy lung tung, em dọn qua chỗ tôi ở tiếp đi.

"
"Thôi.

Bây giờ tôi không muốn ở cùng anh.

"
Mộ Vãn Vãn rót cho mình một ly nước, uống vào, cự tuyệt Thẩm Mạc Bá.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Mạc Bá rõ ràng cũng có chút không vui, nhưng hắn cũng không nói gì.

Hắn lấy gì đó từ trong túi xách ra, nói: "Những thứ này liên quan đến khóa học làm mẹ, em có thể đi nghe một chút, nếu như em không muốn đi nghe, tôi cùng em đi.

"
"Thẩm Mạc Bá.

"
Mộ Vãn Vãn thậm chí còn không nhìn lấy những thứ kia chút nào, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Thẩm Mạc Bá, giọng có chút không vui.

Nhưng vừa nói xong những lời này, cô lập tức bình tĩnh lại, xoa xoa đầu, nói, "Tôi hơi mệt, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không? Tôi muốn đi ngủ.

"
"Vậy em đi tắm đi, tôi về đây.

"
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn đầy ẩn ý, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại cảm xúc, xoay người muốn rời đi.

Mộ Vãn Vãn nhìn Thẩm Mạc Bá không có ý muốn giữ lại.

Cô trực tiếp đi về phía phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.


Đến khi cô tắm xong đi ra,lại phát hiện, Thẩm Mạc Bá vẫn chưa đi, còn đang ngồi ở trong phòng khách.

"Tại sao anh còn chưa đi?"
Mộ Vãn Vãn không mặc quần áo, có thể thấy phần bụng dưới hơi nhô lên, mặc dù cô thấy Thẩm Mạc Bá không rời đi nhưng cũng không kiêng dè gì, trực tiếp cầm máy sấy sấy khô tóc.

Thẩm Mạc Bá đứng dậy, cầm lấy máy sấy tóc trong tay Mộ Vãn Vãn, chậm rãi giúp Mộ Vãn Vãn sấy tóc, vừa nói, "Vãn Vãn, tấm lòng của tôi thật ra thì em cũng biết, đúng không?"
Mộ Vãn Vãn gật đầu một cái, "Biết.

"
"Vậy một ngày nào đó em sẽ ở bên tôi chứ?"
Mộ Vãn Vãn quay đầu lại, cô cầm lấy máy sấy tóc trong tay Thẩm Mạc Bá, tắt công tắc, sau đó cả người cô ngão vào trong lòng Thẩm Mạc Bá.

Nhưng không hề trả lời Thẩm Mạc Bá.

!
Ngày thứ hai, Bạch Tô gần như cả một đêm không ngủ, lúc tỉnh, cô quyết định trở về quê một chuyến để điều tra.

Lúc cô tỉnh lại từ từ đi xuống lầu, cứ nghĩ Phó Vân Tiêu đã đi làm, kết quả lại phát hiện Phó Vân Tiêu đang sắp xếp hành lý.

“Sao vạy? Phải đi công tác sao?"
"Vừa nhận được thông báo, một khách hàng cũ ở Châu Âu đã hợp tác nhiều năm bất ngờ gặp tai nạn, tập đoàn trong nháy mắt đổi người quản lý, cũng vì nguyên nhân này mà công việc của chúng ta ở bên kia bị gián đoạn.

"
Chỉ trong ba câu đơn giản, cũng đã đem hoàn cảnh phức tạp của đối tác đó nói rõ.

.