Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 301: 301




Từng có thời điểm, chiến tranh khiến rất nhiều người mắc chứng rối loạn hành vi, vị bác sĩ này đã lựa chọn một phương pháp điều trị đặc biệt để giúp đỡ rất nhiều người mắc hội chứng rối loạn hành vi này.
Chiến tranh là một việc làm khiến cho con người mất đi tình người, khi đó, trong số các binh sĩ tham chiến có một số binh sĩ sau khi chiến tranh kết thúc đột nhiên đều mất trí nhớ tập thể.
Họ dường như đã quên đi những chuyện họ gặp phải khi tham chiến, chuyện họ gặp kẻ địch và chuyện họ đã áp dụng kế hoạch tác chiến như thế nào.
Vốn dĩ việc này không có ảnh hưởng gì lớn, họ vẫn nhớ những ký ức tốt đẹp trong cuộc sống.
Tuy nhiên, khi một số sĩ quan cấp cao cũng dần dần xuất hiện các triệu chứng này thì căn bệnh này mới bắt đầu được nhìn nhận một cách thẳng thắn.
Lúc đầu, Bạch Tô không biết bản thân nên làm thế nào, nhưng sau khi cô vô tình xem được rất nhiều báo cáo của vị bác sĩ kia, cô bắt đầu đem từng chút từng chút triệu chứng một đối chiếu lên bản thân mình, cô lại phát hiện chúng vậy mà lại hoàn toàn khớp nhau.
Khi cô ý thức được bản thân có khả năng mắc phải căn bệnh này, cô đã bắt đầu muốn tìm cách thức liên lạc của vị bác sĩ kia.
Nếu là trước đây, Bạch Tô sẽ không do dự mà trực tiếp đi tìm Lâm Lập giúp cô liên lạc giải quyết vấn đề này.
Nhưng từ sau khi người phụ nữ lạ đó từng nói với cô rằng cô không hiểu gì về Lâm Lập khiến cô đột nhiên muốn tự mình tìm hiểu chuyện này.
Thế là, Bạch Tô bắt đầu lên mạng tìm thật nhiều tin tức về thông tin liên lạc của vị bác sĩ kia.
...
Bờ biển.
Phó Vân Tiêu gặp một người đàn ông mặc chiếc áo khoác trắng tại một căn phòng gần bờ biển, lúc gặp Phó Vân Tiêu, người phụ nữ bắt tay Phó Vân Tiêu trước tiên rồi mới giải thích với Phó Vân Tiêu một số nguyên lý, rồi nói với Phó Vân Tiêu: "Ngài Lương Vân Trạm là bạn tốt của tôi, vì vậy nếu ngài có gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ hết lòng phối hợp cùng ngài."
Người phụ nữ nói chuyện rất có thành ý, Phó Vân Tiêu cũng rất hài lòng gật đầu, lại nói với người phụ nữ này: “Vậy nên tất cả đều trông cậy vào bác sĩ Sophia rồi.”

Bác sĩ chỉ gật đầu, nhìn Phó Vân Tiêu cười: "Ngài Vân Tiêu không cần khách sáo, Lương Vân Trạm tiên sinh đã từng kể với tôi về ngài và Bà chủ của ngài, đối với quá khứ của ngài, tình cảm của hai vị làm tôi rất cảm động, tôi cũng rất đồng cảm.

Vì vậy tôi nhất định dốc hết sức mình giúp đỡ ngài chuyện này."
Phó Vân Tiêu nhìn thời gian, lại có một chút lo lắng không yên dặn dò bác sĩ một câu: “Nếu trong khoảng thời gian này, bác sĩ nghe thấy tin tức như kiểu audio này hoặc là những bệnh án giống như này, nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
Phó Vân Tiêu sau khi có được những tài liệu của Bạch Tô, mấy ngày liền anh đều không ngủ cùng không nghỉ ngơi xem lại tất cả quá khứ của Bạch Tô một lần.

Bên trong đều là những đau khổ của Bạch Tô, cũng có cả những hy vọng của cô.
Niềm vui của Bạch Tô là tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, nhưng những đau khổ của cô lại là những ký ức và trở ngại của cô.
Phó Vân Tiêu biết, vài năm nay Bạch Tô đều muốn lại gần Lâm Lập hơn, nhưng cô vẫn không thành công.
Càng nhìn Bạch Tô của mấy năm nay, Phó Vân Tiêu càng buồn, càng hận Lâm Lập hơn.
Là Lâm Lập đã hủy hoại Bạch Tô, việc phục hồi trí nhớ nhất định là do Lâm Lập đã che giấu tất cả, mà chứng rối loạn hành vi cũng đều do anh ta che giấu.
Vừa nghĩ đến những việc này, Phó Vân Tiêu liền cảm thấy trong lòng có chút run sợ.
Lâm Lập là ma quỷ sao? Tại sao lại có thể kiểm soát lòng người đến như vậy!
Nhưng đó là Bạch Tô của anh!

Dù vậy, tính cảnh giác của Lâm Lập lại rất cao, nếu Phó Vân Tiêu một mình dùng cách thức trực tiếp tiếp xúc Bạch Tô để đến gần Bạch Tô, thì rất dễ sẽ xuất hiện những chướng ngại, cũng sẽ khiến Bạch Tô chống cự lại.
Vì vậy, Phó Vân Tiêu liền để Lương Vân Trạm tìm một bác sĩ phục hồi trí nhớ giỏi nhất thế giới rồi từ từ phá vỡ tuyến phòng ngự trong lòng Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu cũng không làm chuyện gì to lớn cả, anh chỉ cho người phá vỡ tấm lưới phòng ngự của Bạch Tô sau đó bắt đầu để bác sĩ Sophia xuất hiện trước mặt Bạch Tô, phương pháp điều trị này nhằm thu hút sự chú ý của Bạch Tô.
Trước đây, khi luận văn của bác sĩ Sophia khó mà có được, anh đã tìm người viết một bản thật dễ hiểu, đặc biệt kết hợp với hoàn cảnh của Bạch Tô, khiến cô hòa mình vào đó.
Ngay sau đó chờ Bạch Tô chủ động thoát ra khỏi chiếc vòng luẩn quẩn của bản thân, đến làm quen với bác sĩ Sophia, rồi sau đó Sophia sẽ từ từ giúp Bạch Tô giải thoát.
Nghĩ đến những việc này, thực ra là một quá trình bền bỉ dài đằng đẵng.
Nhưng Phó Vân Tiêu không sợ.
Khoảng thời gian năm năm này, Phó Vân Tiêu luôn chờ Bạch Tô, anh còn chờ được… Anh không sợ.
...
Suốt một tuần liền, Bạch Tô liên tục lên mạng tìm hiểu kỹ về bác sĩ Sophia.

Cuối cùng cô quyết định dựa theo địa chỉ trên mạng, lén lút ra ngoài tìm kiếm.
Bạch Tô đi đến bờ biển, quả nhiên phát hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, giống hệt với miêu tả trên mạng, thật sự có khả năng đây chính là phòng khám của bác sĩ Sophia.
Bạch Tô có chút do dự, cuối cùng cô vẫn mở cánh cửa của căn nhà gỗ nhỏ.

Trong phòng có mùi hương nhè nhẹ, khiến người ta dễ chịu.

Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác trắng tao nhã bước về phía Bạch Tô.
“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Bạch Tô nhận ra khuôn mặt của vị bác sĩ, bà ấy chính là người lập ra phòng khám này – Sophia.
“Tôi muốn tìm hiểu một chút về chuyện trước đây của tôi và chồng tôi, cả vấn đề của tôi nữa.”
Bạch Tô do dự một chút nhưng vẫn nói trước.
Bác sĩ mời Bạch Tô ngồi xuống, sau đó, Bạch Tô liền kể cho bác sĩ nghe về các triệu chứng kỳ lại mà bản thân cô đã mắc phải.
“Tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề, cô chỉ cần trả lời thật là được.” Sophia biểu hiện rất chuyên nghiệp, nghiêm túc nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô dường như lần đầu gặp Sophia không hề cảm thấy căng thẳng, tự nhiên gật gật đầu.
“Cô cảm thấy chồng cô là người như thế nào?”
Sophia hỏi.
“Anh ấy là một người xuất sắc, là một người có trách nhiệm, đối xử với tôi vô cùng tốt, luôn chăm sóc tôi, luôn đứng trên lập trường của tôi để suy nghĩ cho tôi.”
“Cô hãy nhớ lại một chút, những chuyện vui giữa hai người có nhiều không?” Sophia lại hỏi.
“Rất nhiều, chỉ là anh ấy rất bận, chúng tôi xa nhiều hơn là ở với nhau.”
Bạch Tô đang muốn nói tiếp thì bị bác sĩ ngắt lời: “Vậy chuyện vui nhất giữa hai người là gì? Cô hãy kể chi tiết một chút.”

“Rất nhiều rất nhiều chuyện vui, anh ấy hiểu tâm ý của tôi, cho tôi rất nhiều niềm vui bất ngờ, cho tôi sự ấm áp.”
Bạch Tô dần dần nhớ lại.
Vốn dĩ cô cảm thấy quá khứ của cô và Lâm Lập đều rất chân thật, nhưng đến khi bị hỏi, Bạch Tô mới phát hiện, thật ra chúng không hề chân thật, thậm chí rất nhiều cảm giác trống rỗng.
Giống như hoàn toàn không thể nhớ lại tình cảm hư vô của quá khứ.
Bác sĩ ghi lại một chút thông tin vào sổ: “Tôi hiểu rồi.

Một vấn đề nữa, anh ta đã từng làm gì khiến cô cảm động chưa?”
Bạch Tô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không mở miệng.
“Cụ thể một chuyện xem.” Lúc này bác sĩ lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Nếu như phải tìm một chuyện thì có chút khó khăn, tôi vừa nói rồi, anh ấy tận tâm chăm sóc tôi, làm rất nhiều chuyện khiến tôi cảm động...”
Bạch Tô nói, giọng cô nhỏ dần.
Là cô không tin tưởng Lâm Lập sao?
Hay cô đang nghi ngờ chính bản thân mình?
Đúng lúc này, Sophia gấp cuốn sổ lại, bất ngờ nói: “Cô đã từng nghĩ đến chưa? Hay là tình cảm của hai người không hề sâu đậm đến vậy, hay là nói, cô không hề yêu anh ta.”
Câu nói này làm Bạch Tô luống cuống rồi..