Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 391: 391




Giây phút Bạch Tô ôm lấy Phó Vân Tiêu, mới phát hiện trên người Phó Vân Tiêu lạnh như băng.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn ra phía ngoài, Phó Vân Tiêu rõ ràng là lái xe tới, tại sao trên người lại lạnh như vậy chứ?
Cô vội vàng buông lỏng vòng ôm Phó Vân Tiêu, tay kéo Phó Vân Tiêu đi vào trong nhà, mới nói với Phó Vân Tiêu: “Anh mau ngồi xuống, em pha cho anh một ly trà nóng."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, không nói gì, chỉ là nhìn Bạch Tô bận rộn ở trong phòng, cô nhanh chóng đi vào trong rót một ly trà sau đó lại nhanh chóng từ trong phòng đi ra, đưa nước trà nóng hổi cho Phó Vân Tiêu, đồng thời nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh đừng vội uống, làm ấm tay trước, trên người anh quá lạnh."
Vừa nói, Bạch Tô vội vàng đem bánh quy mình nướng cho Phó Vân Tiêu ăn.
Bạch Tô bưng nước ấm áp một hồi, mới nói với Bạch Tô: “Anh hơi đói."
Nói xong câu này, Bạch Tô vội vàng nhìn Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu: “Vậy anh chờ một chút, em làm chút đồ ăn cho anh.

Mì sợi có được không, em không quen làm cho lắm, nhưng ở đây em có cà chua, còn có...!Mì sợi thông thường."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nhẹ nhàng lại nói một câu: “Vậy thì nấu một chén mì sợi bình thường đi."
Bạch Tô thu hồi ánh mắt, gật đầu liền chạy vào trong phòng, đầu tiên cô cắt cà chua, sau đó xào cà chua, cho tỏi ớt cùng hành lá vào, chờ xào xong mới bỏ nước, lại đợi nước sôi nấu mì sợi, đến khi nấu mì sợi xong, Bạch Tô vớt ra, lại bỏ mì vào trong nồi nước canh, nêm nếm vừa ăn và thêm thịt vào, trút mì của Phó Vân Tiêu ra chén, liền lẳng lặng đi ra, đặt trước mặt Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn tô mì, bưng lên đầu tiên là nhẹ nhàng gắp ăn, ăn một miếng, mùi thơm giữa răng môi quấn quýt, Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô một câu: “Không ngại thì ngồi bên cạnh chơi với anh đi."
Bạch Tô không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, sau đó lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô trước lúc là chưa từng thấy dáng vẻ này của Phó Vân Tiêu, lại … tĩnh lặng như vậy....
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu không nói câu nào lặng lẽ ăn mì, ăn hết sạch sẽ, nước mì cũng húp cạn, sau đó mới thả tô xuống bàn trà nhỏ, xoay người lại nhìn về phía Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu cũng chú ý Bạch Tô đang nhìn mình.
Lúc này trên mặt mới thoáng vẻ tươi cười, hỏi: “Thế nào? Nhìn cái gì? Đang chờ lãnh thưởng hay là chờ anh khen mì em làm ngon hả?"
"Không phải."
Bạch Tô do dự, lúc này mới nhìn Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói cùng Phó Vân Tiêu: “Chẳng qua là...!Em cảm thấy anh hôm nay không giống bình thường."
Khóe môi Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng cong lên: “Chỗ nào không giống?"
"Em cũng không biết nói sao.

Có phải tâm trạng không tốt lắm hay không?"
Bạch Tô nghi ngờ hỏi.
Phó Vân Tiêu vẫn chưa nói cho Bạch Tô, chỉ nói với Bạch Tô: “Anh mệt rồi, anh đi tắm trước."
Bạch Tô không cản.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ so đo cùng Phó Vân Tiêu không được tắm ở đây cũng không được ở đây qua đêm.
Nhưng...!Hôm nay, Bạch Tô không có ngăn Phó Vân Tiêu.
Đến khi Phó Vân Tiêu vào phòng tắm, Bạch Tô lần nữa ngồi vào ghế sa lon, từ từ nhắm mắt lại mới ý thức hôm nay những việc mình làm cũng không giống bình thường.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng của Phó Vân Tiêu ảnh hưởng tâm trạng cô chăng.
Nghĩ đến những thứ này, Bạch Tô cảm thấy mình hơi rung động.
Cho dù như vậy, cô vẫn đứng dậy kéo tất cả rèm cửa sổ, Phó Vân Tiêu mặc áo choàng tắm đi ra, phát hiện Bạch Tô đã chờ anh ở cửa phòng ngủ: “Anh ngủ ở đâu? Em thu xếp một căn phòng cho anh."
Phó Vân Tiêu không cản, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một tiếng: “ Được."
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu liền đi vào.
Bạch Tô đứng bên ngoài nhìn Phó Vân Tiêu sau khi đi vào cũng không hề đóng cửa lại, hơi kỳ lạ.
Do dự, liền bước đến một bên, đứng ở trước cửa phòng Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon, để cho Phó Vân Tiêu sớm nghỉ ngơi, liền đi ra đóng cửa lại.

Đến khi cô hoàn toàn đóng cửa lại, Bạch Tô mới trở về phòng của mình.
Nhưng mà, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Mặc dù chính cô cảm thấy mình cũng không hiểu nhiều về Phó Vân Tiêu, nhưng cô dám xác định hôm nay Phó Vân Tiêu nhất định là có vấn đề, trạng thái hoàn toàn không đúng.
Bạch Tô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.
Phó Vân Tiêu rõ ràng đã nằm ở trên giường, còn đóng cửa lại, nếu như cô lúc này đi tìm Phó Vân Tiêu cũng không tốt lắm...
Bạch Tô nằm ở trên giường do dự, thử khuyên mình thoải mái nhanh nhanh đi ngủ, nhưng mà...!Cô phát hiện không được, cô không ngủ được.
Cô cẩn thận đứng dậy, sau đó liền bước đến trước cửa phòng ngủ Phó Vân Tiêu.
Buổi tối, trời đã tối rồi.
Bởi vì ngủ nên đèn trong phòng tất cả đều tắt.
Bạch Tô lẳng lặng đứng trước cửa, do dự có nên gõ cửa hay không.
Bạch Tô không mở đèn, cô sợ mở đèn sẽ đánh thức Phó Vân Tiêu, rõ ràng là cảm thấy hôm nay Phó Vân Tiêu có gì đó sai sai.
Lẳng lặng đứng ở đó, Bạch Tô suy nghĩ muốn nghe trong phòng Phó Vân Tiêu có tiếng hít thở hay không, anh có ngủ hay không.
Cô không dám gõ cửa.
Sau đó...!Cô thật sự là không biết làm gì, liền trực tiếp quỳ xuống đất.
Bạch Tô nằm mọp dưới đất, cẩn thận nhìn vào trong phòng, ý đổ thấy Phó Vân Tiêu ở bên trong có ngủ hay không.
Nằm trên đất là có thể theo khe cửa nhìn vào trong, nhưng mà...!Vẫn chưa thấy.
Bạch Tô bất đắc dĩ thở dài, muốn gần thêm nữa.

Nếu như Phó Vân Tiêu không ngủ, có lẽ là sẽ mở đèn, hoặc là chơi điện thoại di động cũng có thể lóe lên chút ánh sáng.
Nhưng mà, Bạch Tô vẫn chưa thấy.
Ngay lúc Bạch Tô muốn nhìn kỹ.
Bỗng nhiên, cửa mở ra...
Bạch Tô căn bản là không kịp đứng lên, mà lúc này trong phòng Phó Vân Tiêu mở rộng rèm cửa sổ, mặc dù không mở đèn, nhưng xuyên qua ánh trăng trong trẻo lạnh lùng có thể thấy bóng dáng Bạch Tô rõ ràng!
Cho nên...!Nhìn thấy một người! Đêm khuya, không biết người đàn bà đinh làm gì mà nằm trên đất, đang rình coi khe cửa!
Phó Vân Tiêu cau mày không khỏi nhìn Bạch Tô: “Em làm gì vậy?"
Bạch Tô nhất thời cảm thấy hơi lúng túng, vội vàng đứng dậy, phủi đất trên người, nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Cái đó...!Xem thử anh có ngủ hay không."
Phó Vân Tiêu giơ trong tay ly, rõ ràng cho thấy muốn ra ngoài uống nước.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cnh cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tô, trong phút chốc mở hết đèn trong phòng lên.
Trong nháy mắt ánh sáng chan hòa, để cho hai người mặt đối mặt nhìn rõ tình cảm trong mắt nhau.
Phó Vân Tiêu rõ ràng thấy vẻ lo âu t trên mặt Bạch Tô....