Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 542: 542




Con mắt An Kỳ xoay tròn, lại giải thích: “Là tiệc tối ở nước ngoài.

Chị ấy là người thành phố A, chúng ta đến thành phố A lại không có bạn bè gì nên em mới liên lạc với chị ấy.”
“Trước kia cô ta làm gì?”
“Trước kia chị ấy là… người mẫu.

Thực ra bọn em không quen nhau lắm đâu, bây giờ em cũng không biết chị ấy đang làm gì nữa.” Thấy Caesar vẫn gặng hỏi, An Kỳ sợ lộ nên vội vàng lấp liếm.
Caesar trầm tư gật đầu, bắt đầu tiếp tục đọc sách, nói: “Bớt tiếp xúc với người phụ nữ đó thì tốt hơn.

Cô ta cho anh cảm giác rất lạ.”.

truyện xuyên nhanh
An Kỳ không để bụng tới lời này, thè lưỡi rồi nhanh chóng đổi đề tài.

Hai người trò chuyện một hồi rồi về phòng ngủ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Caesar nhận được điện thoại của thư ký.
“Caesar, hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với nhà triển lãm Bác Liệt Ninh xem hội trường.

Anh xem hôm nay anh rảnh lúc nào, tôi còn hẹn giờ với đối phương.”
Caesar cúi đầu xem đồng hồ: “Hẹn sáng nay đi.

Tôi không đến công ty, đi thẳng tới đó.”

Cúp điện thoại, Caesar lái xe chạy thẳng tới nhà triển lãm Bác Liệt Ninh.

Trên đường đi, anh gọi điện cho Bạch Tô, hẹn cô cùng đến đây, xác nhận nơi chụp ảnh cuối cùng.

Hôm nay họ sẽ đi xem hai giai đoạn khác biệt của một dự án, nơi chụp ảnh ở công viên nước cần dùng để chụp những bộ ảnh tuyên truyền trong giai đoạn đầu, còn buổi họp báo và catwalk sẽ được tổ chức ở nhà triển lãm Bác Liệt Ninh.
Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh nằm ở ngoại ô thành phố A.

Caesar lái xe một tiếng mới tới nơi.

Khi anh đến thì người quản lý nhà triển lãm đã chờ anh.

Anh ta mở cửa nhà triển lãm cho Caesar rồi rời đi, để họ xem từ từ.
Không lâu sau, Bạch Tô cũng tới nơi.

Thấy Caesar, cô lễ phép gật đầu, hai người bắt đầu cùng nhau xem nhà triển lãm.
Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh rất lớn, cả hội trường được thiết kế thành hình tròn, chính giữa là sân catwalk dài trăm mét, đằng trước là sân khấu triển lãm hình chữ nhật đa chức năng, đằng sau là màn hình led mặt cong siêu lớn, có thể phối hợp để triển lãm hình tượng doanh nghiệp hoặc sản phẩm.

Chung quanh sân khấu triển lãm là ghế ngồi được xếp theo kiểu bậc thang, có thể bảo đảm mỗi một chỗ ngồi đều có thể quan sát rõ hiện trường.

Trên nóc nhà được thiết kế lộ thiên, vừa thấy được trời xanh mây trắng vừa có thể điều chỉnh ánh đèn theo đúng nhu cầu.
Đây là nhà triển lãm tư nhân, không mở ra cho bên ngoài, chỉ dùng để cho các doanh nghiệp thuê tổ chức buổi họp báo, hoặc là hoạt động khác, cho nên các chi tiết trong nhà triển lãm đều rất tinh xảo.

Khuyết điểm duy nhất là bên trong nhà triển lãm sử dụng rất nhiều thiết bị công nghệ cao, cho nên gây quấy nhiễu sóng điện thoại, di động sẽ rơi vào trạng thái không có tín hiệu.
Bạch Tô và Caesar đều rất hài lòng với các bố trí trong nhà triển lãm, họ chỉ cần xác định chi tiết cụ thể để tiến hành trang trí lại.

Bạch Tô quan sát nhà triển lãm một lượt, suy tư một chút rồi trình bày ý tưởng của mình: “Chỗ sân khấu thì bày ra logo của tập đoàn AC và Tư Bản Thượng Tắc, tiến hành trừu tượng hóa, lập thể hóa logo, hình thành xung đột với các thiết kế khác trên sân khấu, làm tôn lên đặc điểm của doanh nghiệp.

Chung quanh sân khấu điều chỉnh ánh đèn để làm tôn lên hiệu ứng thị giác, thu hút ánh mắt của khán giả, càng dễ dàng giúp truyền thông tuyên truyền.”
Caesar gật đầu, ra hiệu cho Bạch Tô nói tiếp.

“Gam màu chính phải tuân theo nguyên tắc tối giản, nhất trí với sản phẩm, trang phục và môi trường chung quanh.

Tôi đề nghị dùng gam màu chủ đạo là xanh lam và trắng.

Một mặt phù hợp với màu dấu hiệu của doanh nghiệp, mặt khác càng dễ đắp nặn phong cách cao cấp.”
Nói xong, Bạch Tô quay sang nhìn Caesar, lại phát hiện Caesar không nói gì nhiều mà vẫn nhìn Bạch Tô.

Bạch Tô hơi ngượng ngùng, vội hỏi: “Anh sao vậy?”
Caesar cười nói: “Hợp tác với tổng giám đốc Bạch khiến tôi rất bớt lo.”
Bạch Tô hơi xấu hổ, mỉm cười với Caesar, sau đó hai người tiếp tục làm việc.


Caesar lại tiến hành bổ sung mấy thiết kế, hai người thấy chỗ nào sẽ quyết định phương án thi hành ở đó, trông rất ăn ý.

Trò chuyện tận hứng, lại thêm có quá nhiều chi tiết nên hai người quên mất thời gian.

Sau khi xác định xong, Caesar cúi đầu xem đồng hồ, đã là chín giờ tối.
“Đi thôi, hôm nay tới đây thôi, kế tiếp tôi sẽ thu xếp người tới trang trí lại.” Caesar nói.
Bạch Tô gật đầu, tính cùng Caesar ra ngoài, nhưng hai người vừa đến chỗ cửa, mở cửa ra thì phát hiện không mở được.

Không biết từ khi nào, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Caesar nhíu mày, thử kéo hai lần mà không có phản ứng.

Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh lại ở ngoại ô, bây giờ còn là buổi tối, sẽ không ai đi ngang qua mở cửa cho họ.
Anh lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho người quản lý, nhưng vì thiết kế độc đáo của nhà triển lãm nên di động không có tín hiệu.

Anh thử lại lần nữa, xác nhận không có tín hiệu, càng nhíu mày hơn.
“Cửa bị khóa trái rồi.” Anh quay sang nhìn Bạch Tô.
“Hả? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Bạch Tô cũng rất ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn Caesar.
“Nhìn xem có lối ra nào khác không.

Nếu không có thì chúng ta chỉ còn cách chờ người khác đến cứu.” Nói xong, Caesar đi tìm lối ra khác.

Bạch Tô nhìn cửa chính rồi cũng đi theo.
Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh còn có một cửa sau, nhưng khi họ đến đây thì phát hiện cửa sau cũng đã bị khóa, không có cách nào đi ra ngoài.
“Chúng ta có thể đập vỡ thủy tinh được không?” Bạch Tô đột nhiên nảy ra ý tưởng.
“Tôi đã xem rồi.

Họ đều trang bị thủy tinh không vỡ, đạn cũng không thể bắn thủng.”

“Haizzz…” Bạch Tô thở dài, bất đắc dĩ quay về nhà triển lãm.
“Chỉ còn cách như vậy.

Lần này chúng ta thực sự ‘sinh tồn trên đảo hoang’ rồi, hy vọng trong này sẽ không có quái thú và người nguyên thủy.” Bạch Tô nói đùa.
Nghe vậy, Caesar giãn mày, nở nụ cười, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô.
Bạch Tô với Caesar đến nhà triển lãm Bác Liệt Ninh từ sáng sớm, buổi trưa Caesar đặt cơm, Bạch Tô không có khẩu vị nên không ăn miếng nào.

Không ngờ buổi tối lại bị nhốt ở đây.

Ban đầu hai người không ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ tới hừng đông.

Không lâu sau, bụng Bạch Tô cất tiếng kêu “Ọc ọc”.

Bạch Tô xấu hổ nhìn lén Caesar, hơi xấu hổ.

Thấy Caesar có vẻ không nghe thấy gì, cô mới yên lòng.

Lúc này, bụng cô tiếp tục réo lên.
“Đói rồi à?” Caesar bình tĩnh nghiêng người, ôn hòa nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô ngượng ngùng gật đầu: “Không sao đâu, chịu đựng một chút, sẽ được ra ngoài nhanh thôi.”
Caesar bỗng nở nụ cười: “Tôi kể chuyện cho cô nghe đi, dời sự chú ý đi nơi khác thì sẽ không đói bụng lắm đâu.”
Nghe vậy, Bạch Tô ngồi thẳng lưng, gật đầu nhìn Caesar..