Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 614: 614




Đi thẳng đến đại sảnh khách sạn, Bạch Tô hầu như không hề cho Phó Vân Tiêu cơ hôi đuổi theo.

Cô mua ngay một tấm vé máy bay trở về Thành phố A.
Cô nhất định phải tìm được và xem nơi mà Nghiêm Đình hy sinh.
Xuống khỏi máy bay, Bạch Tô gọi xe đi thẳng đến nơi mà cô hôn mê.

Nhưng nơi này là một khu nhà xưởng trống trải, chẳng có chút manh mối nào.
Hết cách, Bạch Tô chỉ có thể tìm thám tử tư, muốn mượn năng lực của bọn họ để tìm ra tin tức của Nghiêm Đình.
Bạch Tô gọi xe đi thẳng đến Trụ sở thám tử tư Hạ Đặc.

Mộ vị thám tử tư đeo kính gọng vuông ngồi đối diện Bạch Tô, nhìn Bạch Tô, hỏi lịch sự: “Cô Bạch, người mà cô muốn tìm tên là gì?”
“Nghiêm Đình.”
Bạch Tô bình thản nói.
Vị thám tử tư nhanh chóng ghi lại tên lên bảng điều tra thông tin nhân vật.
“Vậy đơn vị công tác của anh ta ở đâu?”
Thám tử tư hỏi.
“Ừm… Tôi không biết.”
Bạch Tô nhíu mày, sau đó nhìn thám tử.
“Vậy cô có thể miêu tả cho tôi một chút quan hệ với mọi người của anh ta không? Có bạn bè gì đó và tên của họ là gì?”
“Chuyện này, tôi không rõ lắm.”
Thám tử tư cầm bút, cũng vẽ một dấu gạch chéo lên trên phần quan hệ cá nhân.
“Vậy nơi thường trú và tạm trú của anh ta, cô có biết không?”
“Trước đây hình như anh ta ở Thành phố B, sau này anh ấy đã mua một căn nhà ở bên cạnh nhà tôi.

Nhưng sau này khi tập thể đó đã xảy ra cháy nổ.”
Bạch Tô suy nghĩ một chút, chậm rãi trả lời.
“Anh ta ở đâu ở thành phố B?”
Vị thám tử tư cúi đầu, chuẩn bị ghi lại địa chỉ.

“Ừm… Cái này thì tôi cũng không biết.”
Bạch Tô lắc đầu.
“Không sao.

Cô Bạch, mời cô miêu tả cho tôi một chút lý lịch cá nhân, tính cách và sở thích của anh Nghiêm, bao gồm nơi thường xuyên ra vào, món ăn, môn vận động yêu thích, v.v.

Thông tin càng chi tiết càng tốt.”
“Tôi chỉ biết anh ấy là cô nhi được nhận nuôi, những cái khác, tôi cũng không rõ.”
Bạch Tô nói có hơi ngượng ngùng.

Bởi vì những điều được hỏi đều là những thứ cô không biết.

Cô tìm luôn một bảng điều tra thông tin nhân vật mà anh ta cần, chuẩn bị tự mình điền.
Nhưng, khi cô xem bảng điều tra này, cô mới phát hiện cũng chẳng cần tự mình điền.

Bởi vì hình như cô chỉ biết tên là Nghiêm Đình, những cái khác lại chẳng biết gì về anh ta cả.
Bạch Tô không kìm chế được mà cảm thấy có hơi buồn.

Toàn bộ bảng điều tra đều là những câu hỏi căn bản nhất, nhưng cô lại chẳng trả lời được đến cả một câu.
Cô điền tên lên trên bảng điều tra, những hạng mục còn lại đều đánh dấu gạch chéo.
Cũng tức là, yêu cầu này giống như giao cho thám tử một nhiệm vụ mò kim đáy bể, cần thám tử tìm một người chỉ biết tên.
Quả nhiên, khi Bạch Tô điền xong bảng thông tin, đưa lại cho thám tử, anh ta nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra biểu cảm khó xử.
“Thế này đi, cô cung cấp cho chúng tôi một bức ảnh của anh Nghiêm.

Chúng tôi dựa vào ngoại hình để tiến hành điều tra anh ta.”
Thám tử tư nhìn ra vẻ buồn bã của Bạch Tô, nhanh chóng đổi cách thứ.
Bạch Tô suy nghĩ một lát, vội vàng lấy điện thoại ra tìm ảnh của Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình là người không thích để lộ bản thân trên nền tảng mạng xã hội, cho nên không thể tìm được ảnh của anh ta, mà trong điện thoại của Bạch Tô cũng không hề có ảnh của anh ta.
“Anh chụp chung cũng được.”
Thấy Bạch Tô suy nghĩ, thám tử tư lại nói thêm một câu.
“Tôi cũng không có ảnh chụp chung.

Tôi chỉ biết anh ấy đã mất, nhưng tôi không chắc chắn anh ấy đã mất ở đâu, tôi cũng không biết…”
Khi Bạch Tô đang giải thích những điều này, Bạch Tô nói được một nửa thì bản thân cô cũng cảm thấy những điều bản thân đang nói lúc này có hơi hoang đường.

Cô do dự một lát, mới đưa ánh mắt nhìn về phía thám tử, hỏi một câu: “Vẫn có thể điều tra người này chứ?”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn thám từ, trong đôi mắt lộ ra vẻ đau lòng và hy vọng.
Bởi vì thông tin mà Bạch Tô đưa ra quá ít, thám tử tư do dự một lúc.
Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm thông tin của anh Nghiêm cho cô.

Nhưng tôi không đảm bảo nhất định có thể điều tra ra được.”
Bạch Tô gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi sau đó rời đi.
Một ngày này, Bạch Tô cảm thấy vô cùng dài.

Bản thân không từ bỏ, còn muốn tìm kiếm những thông tin ở trên mạng.

Nhưng chẳng có gì cả.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Bạch Tô nhanh chóng tỉnh dậy, cô ra ngoài từ sớm.


Cô ý thức được, có lẽ nên đến Thành phố B tìm thử manh mối.
Buổi tối hôm đó, vì phòng tránh Phó Vân Tiêu tìm cô, Bạch Tô khóa máy điện thoại.

Kết quả hôm nay, lúc vừa ra khỏi cửa, vừa mở cửa, cô liền phát hiện Erica đang đứng trước cửa, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
“Sao con cũng đã trở về rồi?”
Bạch Tô có hơi giật mình, nhanh chóng để Erica vào trong.
“Con về giúp mẹ.”
Erica để ba-lô trên vai xuống, bình tĩnh nói.
“Con muốn giúp mẹ thế nào?”
Erica ngừng lại một lúc, nhìn mắt Bạch Tô, nói thăm dò.
“Thật ra bố rất lo cho me.

Sở dĩ bố không đồng ý với mẹ là sợ mẹ rơi vào chuyện này rồi không ra được.”
Bạch Tô vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng nghe xong lời này của cậu thì vẻ mặt trầm lại.
“Nếu như con đến để làm thuyết khách cho bố con, vậy con đi đi.”
Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu làm thế này rất vô vị.

Bản thân không giải thích lại muốn để một đứa nhỏ qua đây giải thích.

Bản thân cách làm kiểu này rất quá đáng.
Nhìn thấy Bạch Tô có phần tức giận, trên mặt Erica lại chẳng có chút biểu cảm buồn rầu nào, mà ngược lại nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói mấy lời đảm bảo: “Mẹ đừng tức giận, sao con có thể làm thuyết khách thay cho bố con chứ? Từ đầu đến cuối con đều đứng về phía mẹ.”
“Mẹ, con biết nơi Nghiêm Đình xảy ra chuyện.

Con trở về tìm mẹ chính là định đưa mẹ đi.”
Vốn dĩ, Bạch Tô không định nói quá nhiều với Erica.

Đương nhiên cũng thiếu hứng thú.

Kết quả, sau khi nghe Erica nói xong câu này thì Bạch Tô lập tức bước vào trạng thái.

Cô đột nhiên ngẩng lên nhìn Erica, không thể tin được mà hỏi: “Thật sao?”
Erica nghiêm túc gật đầu.
Bạch Tô gần như ngay lập tức cùng Erica đi ra ngoài.


Erica đưa Bạch Tô đến nơi ông cụ An ẩn náu ban đầu.
Khi Bạch Tô nhìn thấy hiện trường này, vốn dĩ là nơi cô luôn nhớ tới, nhưng giờ lại không dám đi lại gần.
Hiện trường đã được người ta xử lỷ qua, nhưng vẫn có rất nhiều vết tích đánh lộn để lại.
Có góc còn có vết máu đã bị gió thổi khô, một mảng màu đỏ.

Có thể thấy, cảnh tượng khi đó thê thảm đến mức nào.
Ngón tay Bạch Tô chậm rãi vuốt từng chút một dọc theo vách tường, càng ngày càng buồn bã.
Từ đâu đến cuối Erica ở phía sau nhìn theo Bạch Tô, không nói lời nào.

Mãi cho đến sau khi Bạch Tô ngẩn ngơ ở nơi này một lúc lâu, Erica mới nhìn Bạch Tô, do dự nói một câu: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Khóe môi Bạch Tô lộ ra nụ cười mệt mỏi.
“Erica, mẹ muốn…”
“Mộ của chú ấy, mẹ còn muốn đi không?”
Vào lúc Bạch Tô vừa định lên tiếng, Erica lại nói thêm một câu với Bạch Tô.

Cậu sợ Bạch Tô trầm luân ở nơi này quá lâu, cho nên muốn đưa Bạch Tô từ từ rời khỏi nơi này.
Quả thật Bạch Tô muốn ở lại nơi này thêm một lúc.

Nhưng khi nhắc mộ của Nghiêm Đình, Bạch Tô vẫn trả lời Erica: “Muốn đi.”
Nghĩa trang Tây Sơn.
Trước bia của Nghiêm Đình có đặt vài bó hoa.

Trong đó có một bó còn có sương, dường như là vừa để lên không lâu.
Mộ của Nghiêm Đình rất sạch sẽ, không hề có chút bụi, giống như có người chuyên dọn dẹp.

Mỗi ngày một bó hoa, dọn dẹp mỗi ngày.
Lúc Bạch Tô đứng trước mộ Nghiêm Đình, cô hơi nhíu mày, có phần kỳ lạ..