Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 636: 636




Thư ký của Bạch Tô lại hỏi thư ký của Phó Vân Tiêu một vấn đề nữa.
Tính cách của thư ký của Phó Vân Tiêu dường như cũng giống với Phó Vân Tiêu, đặc biệt không nói nhiều.

Đứng ở ngoài cửa, anh ta trầm mặc một lúc rồi mới nói với thư ký của Bạch Tô: “Tình yêu đó.”
“Tại sao, vậy tại sao có thể nói rằng tổng giám đốc Tiêu yêu tổng giám đốc Tô được chứ?”
Bạch Tô đứng ở trong phòng vệ sinh, tâm trạng trở nên lúng túng.
Bây giờ cô cảm thấy mình làm gì cũng không hợp lý cả.
Bây giờ nếu cô xông ra để bảo hai người đang bàn tán về chuyện của cô im miệng lại thì hình như cũng rất kỳ quặc khó hiểu.
Nhưng mà, cô có thể nghe được rõ những lời trong cuộc trò chuyện của hai người này thì chắc chắn Phó Vân Tiêu cũng hoàn toàn có thể nghe được.

Nếu như Phó Vân Tiêu có thể nghe được thì lúc cô đi ra ngoài kia, cô không có cách nào để giả vờ không có chuyện gì được, rồi đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu nữa.
Hài dà.
Thật là phiền não.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.
Cô thật sự muốn kêu vọng ra ngoài cửa kia, nói với hai người đang bàn tán về chuyện của Phó Vân Tiêu và cô, là các người nói chuyện phiếm có thể suy nghĩ một chút được không hả.

Bây giờ người trong cuộc vẫn còn ở đây mà?
Mà hai người đứng ở ngoài cửa nói chuyện vô cùng hăng say, hai người cứ một người hỏi lại một người đáp.
Chuyện vừa rồi là thư ký của Bạch Tô hỏi thư ký của Phó Vân Tiêu, sao mà có thể nhìn ra tổng giám đốc Tiêu yêu tổng giám đốc Tô.
Mà thư ký của Phó Vân Tiêu có vẻ vẫn chú ý đến mặt mũi của Phó Vân Tiêu, nên cũng không trả lời câu hỏi này.
Anh ta lại quay ra hỏi ngược lại thư ký của Bạch Tô một vấn đề: “Vậy tôi hỏi cô, cô có cảm thấy tổng giám đốc Tô của cô cũng rất thích tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi không?”
Cái câu hỏi này rõ ràng là đánh cả một chưởng thái cực quyền ra.


Thư ký của Phó Vân Tiêu đã đưa một vấn đề vô cùng khó giải quyết giao cho thư ký của Bạch Tô.

Thư ký của Bạch Tô không hề nhận ra vấn đề đã bị hỏi ngược lại, vẫn đứng bên ngoài cửa suy ngẫm về câu hỏi.
Nghe giọng trả lời cũng giống như là đang vô cùng chăm chú.
“Có cảm thấy là thích.”
“Tôi cảm thấy tổng giám đốc Tô của chúng tôi vẫn rất quan tâm tới tổng giám đốc Tiêu.

Ở trước mặt người ngoài, tổng giám đốc Tô của chúng tôi làm việc vẫn sẽ có điều nhường nhịn, suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng khi trước mặt tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Tô dường như hành động bớt kiêng nể hơn đó.
“Một người phụ nữ mà ở trước mặt một người đàn ông không kiêng nể gì mà tức giận, thì cũng là một cách thể hiện tình cảm với người đàn ông đó.

Cô ấy thể hiện tích cách thật của mình, thể hiện sự yếu đuối của bản thân ra cho anh thấy.

Hơn nữa, anh nhìn xem, hôm nay có vẻ bọn họ đã ở cùng nhau...”
Bạch Tô nghe thấy những lời thư ký của mình đang nói ngoài cửa với giọng điệu vô cùng hứng thú.
Cô thực sự không nghe nổi nữa, cô không thể đứng ở đây tiếp tục đợi như vậy được.
Cô rất sợ nếu cô còn tiếp tục im lặng đứng ở đây, thư ký của cô không chừng sẽ nói ra một thứ gì đó.
Cô cũng cần đến mặt mũi nữa chứ.
Bạch Tô tức giận, vội vàng khoác lên một chiếc áo khoác, cũng không đánh răng rửa mặt nữa, trực tiếp đi ra cửa.

Cô nhìn thư ký rồi nói một câu: “Cô về phòng cô chờ tôi trước đi, đừng đứng ở đây nói chuyện linh tinh nữa.

Chúng tôi có thể nghe thấy rất rõ đấy nhé.”

Trong nháy mắt, thư ký của Bạch Tô cảm thấy hơi lúng túng đỏ mặt.
Bạch Tô chỉ có thể đưa ra yêu cầu với thư ký của mình, có thư ký của Phó Vân Tiêu cũng rất biết ý.

Anh ta nhìn thấy Bạch Tô, liền vội vàng hướng mặt vào bên trong phóng báo với Phó Vân Tiêu một câu: “Tổng giám đốc Tiêu, vậy tôi cũng về phòng tôi đợi anh nhé, lát nữa tôi đến sau.”
Hai người này giống như trong giai đoạn mới ý thức được lỗi lầm của mình vậy.

Sai khi được Bạch Tô nhắc nhở, cũng mau chóng chạy trốn khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này Bạch Tô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thế giới đã trở lại yên tĩnh như vẻ vốn có của nó.
Cô chậm rãi trở về phòng, đi vào phòng tắm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Sau khi thu dọn tắm rửa xong xuôi, cô bước từ từ ra khỏi phòng tắm.
Phát hiện lúc này Phó Vân Tiêu đã thay quần áo xong xuôi, chuẩn bị đi ra cửa.

Nhưng anh vẫn chần chừ chưa ra khỏi, giống như cố ý ung dung chờ Bạch Tô vậy.
“Tại sao anh còn chưa đi nữa.”
Bạch Tô nghi ngờ nhìn liếc qua Phó Vân Tiêu, hỏi.
Phó Vân Tiêu hạ thấp ánh mắt xuống, nhìn Bạch Tô: “Đang đợi em trở lời câu hỏi đó.”
Bạch Tô cảm thấy hơi sững sờ: “Câu hỏi gì?”
“Thư ký của em đã thay em trả lời câu hỏi đó rồi đúng không?”
“Câu hỏi gì chứ?”
Bạch Tô cũng không nghĩ nhiều, theo câu hỏi của Phó Vân Tiêu liền nhanh chóng đặt lại câu hỏi cho anh.

Sau khi hỏi xong, cô bỗng nhiên dần ý thức được.


Khi nghĩ ra được rồi, mặt cô dần đỏ ửng lên.
“Cô ấy nói linh tinh đó.

Cô ấy mới làm thư ký của tôi mấy ngày, cũng không biết gì về tôi hết.”
“Tôi đi trước đây, anh đi ra nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Bạch Tô cảm thấy gò má của mình đã dần nóng hết lên, không muốn đứng chung chỗ với Phó Vân Tiêu nữa.

Cô cuống quýt nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.
Sau khi cô đi rồi, Phó Vân Tiêu cũng chậm rãi bước ra ngoài.
Bạch Tô rời đi rồi tiến vào trạng thái làm việc cả một ngày trời.

Mọi chuyện đều rất bất thường, diễn ra vô cùng thuận lợi đến mức khó tin.
Đang trong lúc làm việc, thư ký cũng trong trạng thái tập trung làm việc.

Cô ấy cũng không nói chuyện của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nữa.

Cho đến mãi lúc sau, công việc kết thúc, thư ký và Bạch Tô cùng nhau đi xuống tầng.

Ở trong thang máy, thư ký cứ do dự dò xét Bạch Tô, hỏi Bạch Tô: “Tổng giám đốc Tô, tại sao gần đây cô lại không thích tổng giám đốc Tiêu vậy?”
Bạch Tô trợn mắt quay sang nhìn thư ký.
Cô ấy còn không biết xấu hổ mà nhắc lại tới vấn đề này sao?
Hôm nay cô ấy cùng với thư ký của Phó Vân Tiêu ở ngoài cửa đã bàn tán linh tinh chuyện của cô khiến cho cô cảm thấy vô cùng mất mặt rồi.
Bạch Tô chậm rãi nói một câu: “Chờ đến khi cô kết hôn rồi cô sẽ hiểu thôi, tôi cũng không muốn giải thích.”
“Là bởi vì cô không yêu anh ấy sao?”
Thư kí còn thử dò xét thêm.
Thư ký biết tính tình của Bạch Tô rất tốt.


Thư ký hỏi cô mấy vấn đề khác thì cô cũng sẽ không tức giận đâu.
“Nếu là liên quan đến chuyện riêng của tôi thì thôi không cần hỏi nữa.”
Bạch Tô cũng không muốn người khác biết đến chuyện riêng của cô vì cô cũng không có cách nào để giải thích rõ ràng được.
Vì thế, cô không muốn nói nữa.
Hai người xuống thang máy, đi đến chỗ đỗ xe của xe Bạch Tô.

Vốn là, hôm nay Bạch Tô và thư ký tan làm cũng hơi muộn.

Mà bãi đỗ xe này vốn dành cho các nhà lãnh đạo, giám đốc cấp cao trong công ty dùng.

Bình thường cũng không có nhiều người, lúc này thì lại càng ít hơn.
Bãi đỗ xe trống trải rộng rãi tới mức có thể nghe rõ được tiếng bước chân vang vọng.
Bạch Tô và thư ký vẫn chưa đi tới chỗ đỗ xe của hai người, bỗng nghe thấy một âm thanh nặng nề đập cánh cửa xe.

Ngay sau đó truyền tới giọng nói của tổng giám đốc Chu: “Lê Lê, con có thể bỏ ngay cái tính tình nhỏ mọn đó của con hay không.

Nghiêm Đình đã chết rồi.

Với những chuyện khác, bố có thể dung túng cho con nhưng riêng chuyện này, con cũng phải nghĩ đến sự nghiệp, tiền đồ của bố nữa chứ.”
Trong giọng nói của tổng giám đốc Chu tràn đầy sự cưng chiều cùng bất lực không biết phải làm sao.
Giọng nói của Chu Lê vẫn vô cùng kiểu căng, nói lại với ông Chu: “Không, bố nói xem có phải bố bị Phó Vân Tiêu uy hiếp hay không? Được rồi, nếu như bố không giúp con thì con cũng sẽ có cách khác...”
Vừa nói xong, Chu Lê đã xuống xe định đi ra ngoài.
Vì tức giận, tiếng giày cao gót đập cóc cóc trên mặt đất vang vọng trong bãi đỗ xe.
Bạch Tô và thư ký vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nghe ngóng động tĩnh bên kia.
Chỉ nghe thấy tổng giám đốc Chu rối rít xuống xe chạy đuổi theo Chu Lê, ông ta lên tiếng giải thích cùng với giọng nói của Chu Lê vẫn không chấp nhận buông bỏ.
“Được rồi, bố biết rồi, cũng là vì Phó Vân Tiêu hết.”.