Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 389: Chưa Ngủ?



Cả một ngày dài, Bùi Vân Khinh đều bận rộn.

Sau khi tạm biệt Phương Mê, cô lại chạy đến đội bắn cung để luyện tập như thường lệ, tận tối mịt mới về La gia.

Giúp ông cụ kiểm tra sức khỏe xong lại cùng ông cụ ăn cơm, trò chuyện.

Mãi tới khi ông cụ lên giường nghỉ ngơi, cô mới đi ra sau vườn hoa, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ luyện tập hàng ngày của mình—— ba trăm mũi tên.

Lúc cô về phòng ngủ, người ướt đẫm mồ hôi, cô cầm quần áo đi tắm, vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.

Buổi chiều, cô có gọi điện cho Chu Đình An.

Việc hợp tác với phòng thí nghiệm của Phương Mê về cơ bản đã được giải quyết, chỉ còn chờ kí hợp đồng.

Công việc kinh doanh Dược nghiệp Chu thị hiện tại đã ổn định, đội ngũ bên hội ngân sách của Đường Mặc Trầm an bài ở cơ sở nên cô cũng không cần quá lo lắng.

Kinh doanh Dược nghiệp La thị chính là hoạt động quan trọng nhất trong lúc này.

Đời trước, sau khi ông ngoại qua đời, La thị dần dần sa sút do hệ thống quản lý yếu kém, cuối cùng bị mấy người nước ngoài thôn tính.

Thế nên, hiện giờ, ông ngoại cho cô một cơ hội, cô không thể để ông cụ thất vọng.

Để làm quen với Dược nghiệp La thị, cô còn nhờ luật sư Trương tìm một số tài liệu về Dược nghiệp La thị cho cô, danh mục thuốc, báo cáo doanh thu hàng tháng hàng quý. . . Các loại tài liệu đều được bày một đống trên bàn.

Mục lục thuốc mới lật được một nửa, điện thoại trên bàn khẽ rung lên.

Bùi Vân Khinh quay sang, chỉ thấy màn hình hiển thị tin nhắn của Đường Mặc Trầm.

"Chưa ngủ?"

Cô cầm điện thoại trả lời.

"Chưa, anh thì sao?"

Mấy giây sau, đối phương liền gọi điện thoại tới.

"Anh đang trên đường!"

"Sao hôm nay làm gì muộn vậy?"

"Công việc! Tình hình La lão thế nào?"

"Hôm nay tốt hơn nhiều! Nếu không có chuyện gì xảy ra, mấy hôm nữa em về!"

"Ừ!" Đường Mặc Tầm trả lời, “Việc di dời mộ đã an bài xong! Em nên nghỉ sớm, đừng thức khuya!”

“Anh cũng vậy.” Cô nhìn tài liệu trên bàn vẫn chưa đọc xong, “Em vẫn còn ít tài liệu cần xem, anh cúp máy trước đi!"

"Ừm!"

Cúp điện thoại, Bùi Vân Khinh sốc lại tinh thần, cầm lên tập tư liệu đã đọc được một nửa.

Vừa đọc, cô vừa nhìn vào báo cáo bán hàng bên cạnh, khoanh tròn một số loại thuốc chủ chốt trên đó.

Bất tri bất giác đã qua hơn nửa giờ, cô cầm cái cốc trên bàn, nhấp một ngụm.

Trong cốc, cà phê sớm đã hết.

Đặt cốc xuống, nhìn đĩa bánh yến mạch giảm cân của cô giúp việc, cô chỉ biết thở dài.

Về nhà họ La một năm, cô vẫn không có cảm giác thân thuộc như ở nhà.

Tinh ——

Điện thoại rung lên.

Trên màn hình hiển thị tin nhắn của Đường Mặc Trầm.

"Xuống đây!"

Chẳng lẽ anh dưới lầu? !

Bùi Vân Khinh đứng dậy, kéo rèm nhìn xuống dưới nhà.

Phía dưới, một chiếc ô tô quen thuộc đậu ở lối vào trước biệt thự, đèn xe nhấp nháy.

Bận rộn mấy ngày nay, hai người vẫn chưa gặp nhau.

Bây giờ, người kia đang ở ngay trước mặt, cô không thể thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Lẹt xẹt đôi dép lê, cầm điện thoại, trên người chỉ mặc một bộ đồ ở nhà, cô chạy xuống dưới.

Nhẹ nhàng đi xuống lầu, mở cửa lao ra khỏi biệt thự, cô chạy ra ngoài cổng.

"Chú nhỏ!"

Đường Mặc Trầm ngồi ở ghế sau, nhìn bóng dáng quen thuộc đi ra khỏi cửa.

Đầu tiên là khóe môi nhướng cao lên, sau đó anh lại khẽ nhăn trán.

Trời đêm cuối tháng chín ở Long Thành khá lạnh.

Nha đầu này, làm sao áo khoác cũng không khoác một cái?