Bố Y Quan Đạo

Chương 1067: Động tác bắt đầu



Sông Hành Thủy chảy đến Thanh Giang thì bắt đầu trở nên thư thái, nhìn mặt sông cảm thấy khí chất rất bất phàm.

Vài năm trước Hành Thủy chính là một thành phố lớn thứ hai ở Giang Nam, nhưng bây giờ đã bị Ba Lăng vượt mặt, dù là tốc độ phát triển thành phố hay xây dựng kinh tế cũng tụt dốc thê thảm. Nhưng dù sao lạc đà chết gầy cũng còn hơn ngựa lớn, Hành Thủy vẫn là một thành phố quan trọng ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân thị sát Hành Thủy khá đột nhiên, trước đó đảng ủy chính quyền Hành Thủy không có sự chuẩn bị, mãi hai ngày trước thị ủy mới nhận được thông báo của tỉnh ủy, mới biết chủ tịch tỉnh sắp xuống thị sát, vì vậy mà ban ngành thị ủy lập tức bận rộn.

Dựa theo thông báo của khối chính quyền tỉnh, lần này chủ tịch Trương xuống thị sát chủ yếu là xuống hiện trường, muốn xem xét tình hình cuộc sống của nhân dân. Hắn yêu cầu các cấp chính quyền nên tiếp đãi giản lược, không cần phô trương.

Nhưng ai cũng biết đây là lần đầu tiên chủ tịch Trương xuống thị sát sau khi đến Giang Nam nhận chức, quan mới xuống nhận chức thường đốt lửa, sau khi Trương Thanh Vân xuống nhận chức thì chưa có mồi lửa nào, ai không coi trọng chuyến thị sát này?

Vì vậy mà thị ủy Hành Thủy khẩn cấp triệu tập hội nghị thường ủy nghiên cứu vấn đề tiếp đãi trong hành trình của chủ tịch Trương. Bí thư Hành Thủy Quý Vĩnh Thành và chủ tịch Thủ đô đều có chung nhận thức, cả hai tình nguyện bị lãnh đạo phê bình chứ không muốn quá trình tiếp đãi xảy ra vấn đề, mà Quý Vĩnh Thành lại càng tự mình bố trí công tác tiếp đãi lần này.

Khu nhà tỉnh ủy, sáng sớm Trần Hiểu đi làm, khi tiến vào cửa chính thì thấy có nhiều người xe ở bên phía khối chính quyền, vì vậy hắn không khỏi nhíu mày hỏi thư ký:

- Có chuyện gì xảy ra? Hôm nay khối chính quyền mở hội nghị sao?

Trần Hiểu thấy lãnh đạo ủy ban cải cách, phòng công nghiệp, phòng thương mại đang đứng ở khu nhà chính quyền chuẩn bị lập trận, vì vậy mới đưa ra mọt câu hỏi như vậy.

Thư ký cũng không hiểu tình huống, nhưng Trần Hiểu đã hỏi thì hắn đành phải trả lời:

- Có lẽ khối chính quyền có chuyện quan trọng gì đó...

Khóe miệng Trần Hiểu cong lên thành đường, trong lòng liên tục cười lạnh. Đợi lâu như vậy, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng sắp hành động.

Như vậy thì rất tốt, Trần Hiểu đã sớm chuẩn bị nguyên vẹn, cũng chỉ đợi Trương Thanh Vân ra tay mà thôi.

- Thông báo trưởng phòng Ngô để anh ấy sang gặp tôi, tôi có chuyện cần tìm.

Trần Hiểu nói, xe dừng lại trước khu nhà tỉnh ủy, thư ký xuống xe giúp hắn mở cửa. Trần Hiểu xuống xe thì sửa sang lại quần áo, cuối cùng còn liếc mắt nhìn sang khu nhà khối chính quyền, sau đó chỉ hừ lành một tiếng rồi ngẩng đâu đi về phòng làm việc của mình.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân hẹn gặp mặt cán bộ với quy mô lớn, bây giờ có lẽ lại mở hội nghị đảng ủy khối chính quyền mở rộng. Những công tác này cho thấy Trương Thanh Vân bắt đầu động tác đầu tiên sau khi đến Giang Nam. Mà động tác lớn nhất lần này có lẽ là ưu hóa khối chính quyền trên phương diện nhân sự.

Gần đây Giang Nam gặp nhiều chuyện không may, mỗi lần có chuyện thì lại có nhiều quan viên liên quan. Vì vậy lúc này ban ngành đơn vị khối chính quyền đều không hoàn thiện, đây là thời cơ đúng lúc để Trương Thanh Vân nhúng tay vào vấn đề nhân sự.

Trần Hiểu biết Trương Thanh Vân không phải người chẳng có căn cơ ở Giang Nam, những năm này không biết có bao nhiêu cán bộ ở Giang Nam hướng về phía hắn, có rất nhiều lãnh đạo về thủ đô, phần lớn đều dựa vào Trương Thanh Vân.

Bây giờ Trương Thanh Vân đến Giang Nam làm chủ tịch tỉnh, tất nhiên đám người kia phải kính nể. Hơn nữa kinh nghiệm chấp chính của Trương Thanh Vân không phải ở hình thức, trong mắt hắn thì Trương Thanh Vân dùng người cực kỳ khách quan.

Trưởng phòng Ngô phòng tổ chức là một người có vẻ hòa ái phúc hậu, gương mặt tròn, vóc dáng không cao, bụng không nhỏ. Trong số các lãnh đạo tỉnh thì tướng mạo của hắn là phúc hậu nhất, nhưng nghe nói người này nhân duyên rất tốt, có uy tín rất cao.

Ngô Cương vào phòng làm việc của Trần Hiểu cũng rất tùy tiện, hắn cười hì hì hỏi bí thư có gì cần dặn dò. Trần Hiểu khoát tay nói:

- Nào có gì cần dặn dò, ngồi trước, ngồi trước đi, uống ly trà rồi tùy tiện tâm sự.

Ngô Cương ngồi lên ghế sa lông trong phòng làm việc của Trần Hiểu, lúc này Trần Hiểu cũng tự mình pha trà cho Ngô Cương, trên mặt Ngô Cương là nụ cười tự nhiên, chỉ cần nhìn qua là biết quan hệ giữa hai người khá sâu sắc.

- Anh Ngô, gần đây công tác của phòng tổ chức rất xuất sắc, tỉnh ủy sắp xếp xuống rất nhiều công tác, các anh đều hoàn thành xuất sắc, điều này rất đáng thừa nhận.

Trần Hiểu nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Công tác tổ chức nên là như vậy, chúng ta chọn lựa phân công cán bộ phải dùng người đúng việc, phải làm sao cho công bình công chính, tôi cho rằng công tác của phòng tổ chức rất quan trọng. Phòng tổ chức có nhiệm vụ sàng lọc sơ bộ, sau đó thường ủy tỉnh ủy sẽ xác định cuối cùng, hai bước kẻ trước người sau, đảm bảo khối công tác các bộ đi theo đúng hướng là cực kỳ mấu chốt...

Trần Hiểu chậm rãi nói, lời nói của nhiều nội dung. Ngô Cương chỉ gật đầu xưng vâng, bộ dạng giống như rất chuyên chú và tiếp nhận sự chỉ dạy. Trần Hiểu chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi di chuyển chủ đề:

- Nói thế nào thì công tác ở Giang Nam cũng phải ổn định, trên vấn đề nhân sự chúng ta phải làm cho tốt, phải vượt qua cửa ải này. Tôi và anh xem như phải biết cách phối hợp, phải đồng tâm hiệp lực gánh trọng trách, anh thấy sao?

- Bí thư Trần nói rất đúng, tôi đồng ý với ý kiến của anh.

Ngô Cương nói, vẻ mặt có vẻ rất phấn chấn, nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Trần Hiểu và Ngô Cương nhìn nhau, hai người cùng cười lên ha hả.

Ngô Cương nhìn vẻ mặt đắc ý vừa lòng của Trần Hiểu, trong lòng thầm thở dài một hơi. Hôm nay Trần Hiểu tìm hắn nói chuyện khá quan trọng, gần đây hắn đang buồn rầu vì đám người trong phó cục trưởng có chút dao động vì vị chủ tịch mới, công tác ở Giang Nam gặp phải lực cản ở nhiều phương diện. Trước kia chủ tịch Trương là lãnh đạo cũ của phòng tổ chức, số người quen trong phòng tổ chức là không ít, rất nhiều người thấy Trương Thanh Vân đến Giang Nam và muốn kéo quan hệ.

Điều này căn bản là không có gì, nhưng Ngô Cương lại biết, đối với tỉnh ủy thì những biến hóa trong phòng tổ chức là rất mẫn cảm. Dù sao hắn cũng hiểu rõ Thang Vận Quốc và Trần Hiểu, bọn họ rất coi trọng quyền lực của mình, sao có thể bỏ mặc để Trương Thanh Vân xen lẫn vào công tác nhân sự?

Trong lòng Ngô Cương không muốn phòng tổ chức thành nơi bộc phát mâu thuẫn giữa đảng ủy và chính quyền tỉnh Giang Nam, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với bất kỳ phía nào. Thế cục bây giờ hỗn loạn và không rõ ràng, Ngô Cương còn phải lo lắng cho đường lui của mình.

Bây giờ Trần Hiểu nói như vậy thì Ngô Cương cũng không quá nóng lòng, vì có Trần Hiểu đứng ở phía trước, Ngô Cương chỉ cần đứng ở phía sau phất cờ reo hò là tốt, còn vấn đề thắng bại, hắn chỉ cần khống chế phòng tổ chức trong tay là được.

- Cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hiểu lên tiếng, thư ký Tiểu Mã bước nhanh đến. Hắn há miệng đang định nói chuyện nhưng thấy Ngô Cương thì lại thôi.

Trần Hiểu cau mày liếc xéo Tiểu Mã, trong lòng thầm mắng thư ký của mình quá ngốc, không có chút lòng dạ nào. Sau đó hắn nói mà vẻ mặt không chút biến đổi:

- Có chuyện gì, cứ ấp a ấp úng, nói thẳng ra.

Tiểu Mã bị Trần Hiểu phê bình mà gương mặt đỏ bừng lên, hắn ngượng ngùng một chút rồi nói:

- Hôm nay chủ tịch Trương xuống thị sát Hành Thủy, cùng đi là các lãnh đạo ban ngành chủ chốt của khối chính quyền...

Trần Hiểu có chút sững sốt, hắn nhấc tay định hỏi Tiểu Mã về tình huống cụ thể nhưng khi nhìn sang Ngô Cương lại cảm thấy không ổn. Đáng lý ra Trần Hiểu quan tâm đến chuyện của Trương Thanh Vân đã là vấn đề không ổn, công tác của hắn và khối chính quyền không liên quan đến nhau, sao phải quan tâm đến ý đồ của Trương Thanh Vân? Hơn nữa hắn còn cho thư ký đi nghe ngóng những chuyện này, điều này không thể làm cho người ta có ý nghĩ khác sao?

Trần Hiểu nhìn Tiểu Mã, lúc này Tiểu Mã thấy ánh mắt bí thư không ổn, trong lúc khẩn cấp hắn đành phải trầm ngâm nói:

- Bí thư Trần, cũng vì nguyên nhân này mà chủ nhiệm Nghê ủy ban cải cách đã vắng họp...

- Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.

Trần Hiểu cắt đứt lời Tiểu Mã, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút. Tiểu Mã dù sao cũng có chút khôn khéo, bịa chuyện che giấu cho Trần Hiểu, mà những chuyện thế này cũng chỉ cần che lấy một chút là được, sau đó cũng không còn gì quan trọng. Lúc này Trần Hiểu cắt đứt lời của thư ký, tất nhiên miễn cho tiểu tử kia tiếp tục tô vẽ, càng tô càng đen, làm hắn mất hết thể diện.

Vẻ mặt Ngô Cương không chút biến đổi, đợi sau khi Tiểu Mã rời khỏi phòng thì hắn tiếp tục trò chuyện với Trần Hiểu về chủ đều trước đó. Lúc này vẻ mặt hắn không chút xấu hổ, nhưng thực tế thì trong lòng đang nghĩ về một chuyện khác.

Ngô Cương rất coi trọng phó phòng Lý Vũ Hiệp phòng tổ chức. Lý Vũ Hiệp năng lực mạnh, giỏi tiếp thu ý đồ lãnh đạo, làm việc có nhiều phương pháp, nhiều điểm sáng, thường giải quyết thỏa đáng những vấn đề khó khăn, thật sự là phụ tá đắc lực.

Khi lòng người trong phòng tổ chức có chút mất ổn định, Ngô Cương đã chạm trán trao đổi ý kiến với Lý Vũ Hiệp. Lúc đó Lý Vũ Hiệp có lời đề nghị với Ngô Cương, dù dùng lời nói rất mờ mịt nhưng rõ ràng tỏ ý Trương Thanh Vân không phải người dễ đắc tội.

Lý Vũ Hiệp biểu đạt suy nghĩ của mình, lão nói với cục diện trước mắt của Giang Nam thì khối chính quyền sẽ nói về vấn đề nhân sự. Lão nói Trương Thanh Vân rất có đặc điểm trong công tác, sẽ tuyệt đối không trực tiếp đòi quyền nhân sự, đối phương sẽ thông qua biện pháp của mình để làm cho nước chảy thành sông.

Lý Vũ Hiệp nói rất mơ hồ nhưng Ngô Cương lại hiểu được tinh túy. Nhưng Ngô Cương lại hiểu ra một vấn đề khác, Trần Hiểu đang ôm cây đợi thỏ, đang trông ngóng Trương Thanh Vân ra chiêu. Trong quan trường thì quan mới đến nhận chức thường nắm quyền nhân sự sắp xếp tuyến dưới, chẳng lẽ Trần Hiểu không hiểu vấn đề này?

Nhưng bây giờ xem ra tình hình là như vậy, đặc biệt là khoản khắc vừa rồi, Ngô Cương phát hiện động tác của Trương Thanh Vân đã nằm ngoài dự đoán của Trần Hiểu. Hầu như là vô thức, Ngô Cương phải nhớ đến lời nói của Lý Vũ Hiệp.

Trước nay Lý Vũ Hiệp luôn giỏi tiếp thu ý chỉ của lãnh đạo, trước đó lão đã từng có quan hệ với Trương Thanh Vân, chắc chắn đã hiểu sâu về Trương Thanh Vân. Hơn nữa với lòng dạ của Lý Vũ Hiệp, nếu không đáng tin thì sẽ không nói mò trước mặt Ngô Cương.

Ngô Cương nghĩ đến đây thì tâm tình đang bình tĩnh lại căng thẳng. Bây giờ bên ngoài nói rằng hắn theo sát Trần Hiểu, nhưng trong lòng hắn biết rõ, sự việc không phải là như thế. Hắn và Trần Hiểu chẳng qua chỉ hợp tác vì lợi ích, khi lợi ích biến đổi thì hai bên bất hòa là điều đương nhiên