Bố Y Quan Đạo

Chương 310: Người tốt kẻ xấu



Khi Đặng Vĩnh quay về thì Hào Quốc Lâm lập tức chửi rủa thậm tệ, hắn xem xét danh sách các cán bộ huyện Tang Chương bị miễn chức mà có thêm cách nhìn mới với Trương Thanh Vân.

Thời cổ có Gia Cát Lượng kê gối nằm ngủ mà chia ba phần thiên hạ, Trương Thanh Vân đứng ở góc núi Tang Chương mà lại biết rất rõ mọi ngóc ngách trên Vũ Lăng. Chỉ cần xem danh sách này thì rõ ràng bao hàm tất cả các phe phái trên Vũ Lăng, đặc biệt là những người có quan hệ đặc biệt, cũng không biết là vô tình hay cố tình mà Trương Thanh Vân giống như mơ hồ nhìn ra chút manh mối.

Ví dụ như bí thư ủy ban kỷ luật huyện Tang Chương Mã Tiểu Nhạc, tuy trước kia người này đi rất gần với Chu Tử Hằng nhưng thật ra lại chính là tuyến của Nhiễm Hồng Đông. Trước đó Trương Thanh Vân đã biết người này có vấn đề nên liên tục treo lên.

Mà Nhiễm Hồng Đông, Hào Quốc Lâm và chủ tịch thị ủy Âu Hiền Long có quan hệ tương đối gần, Trương Thanh Vân muốn treo bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc thì dù sao cũng phải nói một lời với thượng cấp chủ quản là Hào Quốc Lâm mình mới đúng. Nhưng dù Trương Thanh Vân làm như vậy thì mình cũng bó tay, hương vị bên trong cũng làm chính mình phải cân nhắc.

Hào Quốc Lâm chợt cau mày, hắn có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay thì pháp bảo chủ yếu là sự nhạy cảm. Hắn mơ hồ cảm giác được Trương Thanh Vân hình như vô tình nhưng cố ý cảnh cáo chính mình, khuyên mình nên làm việc có chừng có mực.

Tiếp tục xem xét danh sách miễn chức thì có chủ tịch mặt trận tổ quốc Cốc Trung Hà, trưởng phòng tuyên truyền Tư Bình, trưởng phòng vũ trang Tào Binh, phó chủ tịch huyện Hướng Dương. Những người này rõ ràng có quan hệ khắp thị ủy, mà Trần Cảnh Vân thì lại càng có nhiều quan hệ nhưng không có tên trong danh sách...

Hào Quốc Lâm cố nén giận, Trương Thanh Vân đã vung gậy đập ngược lại, đổ hết bô *** lên đầu ủy ban kỷ luật thị ủy. Phương pháp của hắn tương đối hoàn thiện, lúc này đã náo loạn đến cục diện khó cứu, chờ Hào Quốc Lâm hắn đắc tội với kẻ khác, không thể không chuyện lớn hóa nhỏ.

Sau đó Trương Thanh Vân sẽ lập tức phục chức cho cán bộ, sẽ hát khúc khải hoàn mà bôi tro trát trấu lên mặt Hào Quốc Lâm. Lúc này Hào Quốc Lâm chợt sinh ra cảm giác tiến thoái lưỡng nan, nếu cứ tiếp tục miễn chức những người này một ngày thì áp lực với mình càng lớn, Trương Thanh Vân càng có lợi.

Trương Thanh Vân có thể nói đang đợi kết quả điều tra từ thị ủy, nếu kẻ nào có vấn đề thì hắn lập tức bắn chết ngay, sau đó có thể lợi dụng tình huống để làm một nhóm người phải liên lụy. Còn kẻ nào liên lụy thì quyền chủ động trong tay Hào Quốc Lâm, chỉ cần nhìn danh sách thì cũng đã đủ kinh hoàng.

Hào Quốc Lâm càng nghĩ càng nén giận, hắn vung tay chụp lấy điện thoại đập mạnh xuống.

Hào Quốc Lâm ngẩng đầu, lúc này thấy thư ký Tiểu Lưu đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa.

- Lén lút đứng đó làm gì?

Hào Quốc Lâm trầm giọng nói, tâm tình hắn không tốt, giọng nói cũng không tốt đẹp gì.

- Cái kia...Giám đốc Phương công ty du lịch thành phố mời khách, lúc này đã đến!

Tiểu Lưu dùng giọng cẩn thận nói.

Hào Quốc Lâm chợt ngây ngốc, hắn chán ghét phất tay nói:

- Không đi, không đi, nói con gái của tôi bị bệnh!

Hào Quốc Lâm lại bốc hỏa, cuối cùng cũng không nhịn được phải gập văn kiện lại.

Không nhắc đến Phương Tiểu Nam thì Hào Quốc Lâm còn chưa nổi giận, nhắc đến làm hắn cảm thấy ngột ngạt. Chính người này đã hiến kế chẳng ra gì cho Âu Hiền Long để rồi lúc này chính mình không phải người chẳng phải quỷ.

Hào Quốc Lâm đột nhiên cảm thấy Phương Tiểu Nam rất đáng ghê tởm, người phụ nữ dâm tục này dùng thân lập nghiệp, cũng không biết nằm ườn ra cho bao nhiêu thằng leo lên. Nhưng loại phụ nữ khốn nạn này lại rất ngang ngược càn rỡ, bị Trương Thanh Vân đánh cho không biết cúi đầu vào đâu, bây giờ không còn cách nào khác phải chạy như chó hoang, kéo cả Hào Quốc Lâm hắn vào Tang Chương để bị chó điên cắn.

Hào Quốc Lâm chợt cảm thấy lưng còng xuống, cảm thấy mình già hơn rất nhiều, hắn nghĩ đến bộ dạng Chu Tử Hằng mà ý lạnh bùng lên trong lòng. Nếu cứ tiếp tục ở ủy ban kỷ luật càng lâu thì càng đắc tội với nhiều người, nói không chừng đến ngày nào đó chính mình cũng mất đầu.

Hào Quốc Lâm nghĩ vậy mà choáng váng, Trương Thanh Vân nổi danh đánh lớn, gan lớn, ra tay hung ác. Ngay cả người của Vương Đỉnh mà Trương Thanh Vân còn đánh cho không ngóc đầu lên, cháu ngoại trai của Liêu Vĩ đường đường là phó phòng ở thị ủy nhưng bị Trương Thanh Vân ném xuống làm phó chủ tịch xã, coi như dưỡng già khi còn non. Ngay cả Vương Đỉnh và Liêu Vĩ còn không làm gì được người ta, mình là cái quái quỷ gì? Có tư cách gì?

...

Cuối cùng cũng có mưa ở Tang Chương, Trương Thanh Vân cùng nhân dân vui mừng hớn hở, hắn đứng trên một ngọn đồi nhỏ ở Hoàng Liên Kiều nhìn nhân dân hoan hô vang dội trên công trường mà kích động bành trướng.

Huyện Tang Chương vì chống hạn khẩn cấp mà điều động vài ngàn bộ đội, khi có quân đội, hơn nữa còn có thiết bị tiên tiến thì khởi công cả hai tuyến, thi công đồng đều. Nếu không có sự trợ giúp của bộ đội thì Trương Thanh Vân không thể nào tưởng tượng ra kết quả lúc này là thế nào.

Ví dụ như cơn mưa lần này cũng chính là mưa nhân tạo, phương pháp và thiết bị do bộ đội cung cấp.

Trương Thanh Vân không biết mặt những vị lãnh đạo các cánh quân đến tham gia cứu hạn nhưng biểu hiện của đám người này rất cung kinh, có lẽ trước khi đi cũng được chính ủy và tư lệnh dặn dò.

Trương Thanh Vân bắt tay với từng người, tay siết khá chặt nhưng trong lòng thầm cảm ơn Triệu tướng quân, nếu không có ông lão này giúp sức thì đâu ra đám viện binh thế này?

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng tự tay bắt phòng tuyên truyền đặt hàng vài tấm cờ khen thưởng và kỷ niệm chương đưa đến trong tay các đồng chí bộ đội. Quân nhân thường coi trọng vinh dự, bọn họ thắng lợi quay về thì khi quay phim tài liệu sẽ được sử dụng, vì đây là công tác giúp dân.

Đồng thời chính lúc này cũng có phóng viên quân đội, Trương Thanh Vân cũng nhận phỏng vấn của phóng viên ngay trong cơn mưa nhân tạo. Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ hết lời ca ngợi quân nhân, giương lá cờ hòa hợp viên mãn và giúp dân khắc phục khó khăn cho quân ủy và cánh quân Áp Tử Hà.

Khi về đến phòng thì Trương Thanh Vân lập tức tắm rửa sạch sẽ, hắn quay ra phòng khách thì có người gõ cửa, khi mở cửa thì bên ngoài lại không có bóng người.

Khi Trương Thanh Vân đi ra ngoài ngó dáo dác thì mới thấy một người phụ nữ trên bốn mươi đang xách theo một chiếc túi lớn căng thẳng núp bên ngoài.

- Xin hỏi chị là...

- Tiểu tử, xin hỏi Trương...Trương...

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng giọng hăng hái nói:

- Xin hỏi chị tìm anh ấy có chuyện gì?

- Tôi...Tôi...Tôi là vợ Trần Cảnh Vân, cái kia...

Người phụ nữ này có chút căng thẳng, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, quần áo mộc mạc, cũng không có tư thái là vợ quan, trong lòng cũng có thêm chút cảm tình.

- Mời chị vào nhà ngồi!

Trương Thanh Vân nói, hắn nhiệt tình mời người phụ nữ vào nhà.

Khi vào trong thì Trương Thanh Vân rót cho nàng một ly trà, người phụ nữ cũng dần thả lỏng hơn, nàng nói:

- Nghe nói bí thư Trương còn rất trẻ, cậu...Cậu không phải là?

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Chị thấy thế nào?

Người phụ nữ dùng ánh mắt đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi lắc đầu nói:

- Không quá giống, tuổi của cậu có lẽ bằng với em út của tôi ở nhà, hơn nữa bí thư sao có thể đích thân pha trà cho tôi, ha ha!

Nàng nói đến câu sau thì cười một chút giống như cảm thấy bí thư rót trà cho mình là một chuyện khó tưởng.

Trương Thanh Vân cũng không muốn tự nhận, hắn nói:

- Chị tìm bí thư Trương có việc gì? Chủ tịch Trần không tự đến sao?

Khi thấy Trương Thanh Vân hỏi như vậy thì người phụ nữ chợt trở nên buồn bã, nàng nói:

- Nói cậu cũng không hiểu, chú Chu bị bắt, anh Trần nhà tôi công tác nhiều năm với chú Chu, điều này...Điều này...

Người phụ nữ nói được nửa câu thì cảm thấy không ổn, vì vậy lập tức sửa lời nói:

- Tổ chức có quy tắc riêng biệt, thường rất khoan dung với cán bộ biết sửa đổi. Anh Trần nhà tôi theo bí thư Trương, tôi dám vỗ ngực đảm bảo anh ấy không làm chuyện gì xấu.

- Anh ấy thường xuyên nói người Tang Chương thường bị kẻ nơi khác xem thường, bí thư Trương là người lo lắng cho Tang Chương, những hạng mục kia rõ ràng có ích cho đời sau.

Người phụ nữ nói liên miên không ngớt, nói đến mức nước mắt cũng ứa ra.

Sau khi ổn định tâm tình thì người phụ nữ này mới biết mình thất thố, nàng dùng tay lau mặt rồi nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Chàng trai, cậu có thể tiết lộ chút tính cách của bí thư Trương được không? Anh Trần nhà tôi khi nhắc đến chuyện quà cáp thì như cà ung vậy, giọng điệu rất ũ rủ.

Trương Thanh Vân cười nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Nếu chị đã biết rõ như vậy sao còn đem theo lễ vật đến đây?

Người phụ nữ chợt đỏ mặt, nàng xoa xoa tay, mắt lại đỏ lên, sau đó nói:

- Tôi cảm thấy rất đau lòng, anh Trần nhà tôi lúc này sáng đi tối về, người càng lúc càng gầy, có khuyên cũng không được, nói cái gì là sẽ vào tù...

Nói đến đây thì người phụ nữ khóc như mưa:

- Cậu nói xem, nếu anh Trần bị bắt đi thì trong nhà chỉ còn mình tôi, người chủ gia đình không còn, tôi phải xoay sở thế nào? Ngày hôm qua con tôi còn hỏi cha nó có phải là quan xấu hay không...

Nói đến đây thì người này lại nức nở, nói không nên lời.

Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, hắn bình tâm suy nghĩ về những biểu hiện của Trần Cảnh Vân trong một năm qua, đúng là không có gì để bắt bẻ. Hắn không khỏi cảm thán thế gian thiện ác khó phân.

Nếu xét qua nhật ký của Chu Tử Hằng thì Trần Cảnh Vân trước kia là người tích cực nhất. Có một lần Chu Tử Hằng ra ngoài khảo sát, đám đàn em thuộc sòng bạc du mục gặp chuyện không may, Trần Cảnh Vân tự miệng ra lệnh chém người, trong đó có hai người chết, nếu suy xét thì Trần Cảnh Vân không tránh khỏi liên quan.

Nếu xét từ góc độ này thì Trần Cảnh Vân tuyệt đối đáng chết, nhưng như vậy được sao? Trương Thanh Vân có chút do dự và nghi hoặc, lúc này Trần Cảnh Vân có thể nói là một vị quan tốt số một số hai ở Giang Nam, lãng tử quay đầu, đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nhưng lúc này quay đầu có thể đền bù được những tổn thất trước kia hay không? Đây là một vấn đề nan giải.

Trương Thanh Vân chậm rãi châm một điếu thuốc rồi đứng lên mở cửa sổ. Mưa bên ngoài đã tạnh, huyện thành Tang Chương đã lên đèn, bóng đêm rất đẹp. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới quay đầu lại nói với người phụ nữ:

- Chị gọi điện cho Trần Cảnh Vân, để anh ấy tự đến đây.

Người phụ nữ chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này phát hiện ra khí thế của Trương Thanh Vân chợt biến đổi, nàng nói:

- Cậu...Cậu...

Người phụ nữ thầm cảm thấy không ổn, thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa đã té xỉu. Lúc này nàng đã nhìn ra manh mối mà thầm hối hận mình có mắt không tròng, không ngờ người này chính là bí thư. Vừa rồi mình lải nhải với bí thư, còn nói vài lời vui đùa, lúc này mới biết xấu. Bộ dạng trầm tư của Trương Thanh Vân lại làm nàng tưởng rằng đang tức giận, vì vậy mới không biết làm sao cho phải.

Nàng cầm lấy điện thoại bấm số của Trần Cảnh Vân nhưng ấp úng mãi mà nói không nên lời. Trương Thanh Vân nhận lấy điện thoại nói:

- Anh Trần, chị gái đang ở nhà tôi, anh đến đây đi!

Trần Cảnh Vân ở đầu dây bên kia trở nên sững sờ, hắn nghe được giọng nói trong điện thoại mà tâm tình trầm xuống.

Bí thư Trương xoa mắt không có hạt cát, vợ mình làm vậy không phải nhiều chuyện sao? Lúc này lạ quà cáp cho bí thư, như vậy có gì khác đưa đầu chịu chết?

Vì vậy mà Trần Cảnh Vân nóng lòng như lửa đốt, hắn cũng không thay quần áo mà xuống nhà gọi taxi chạy về khu tập thể huyện ủy.