Bố Y Quan Đạo

Chương 54: Vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ



Trương Thanh Vân rút ra một điếu thuốc rồi mồi lửa hít vào một hơi thật sâu, hắn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi hắn đã gọi điện cho Lệ Cương, khi Lệ Cương nghe nói Vũ Đức Chi sinh bệnh cũng lập tức cảm thấy không đúng vì vậy mà vội vàng quay về, lúc này chắc cũng đang trên đường về.

Thật ra những ngày vừa qua Lệ Cương đến thành phố Vũ Đức cũng không rảnh rỗi, ngoài việc mở ra con đường tài chính trên tỉnh thì cũng đến cục ông an tỉnh và thị ủy tìm kiếm hỗ trợ, có thể nói có thu hoạch rất lớn. Lệ Cương vốn đang định đi tham quan vài xí nghiệp chè nhưng lúc này đã có chuyện xảy ra, hắn cũng chỉ biết vứt bỏ kế hoạch chạy về Ung Bình. Không cần biết Vũ Đức Chi đang tính toán điều gì nhưng dù sao thì Ung Bình cũng là một huyện, lúc này không có lãnh đạo lỡ xảy ra chuyện gì thì Lệ Cương cũng không tránh khỏi liên quan.

Vũ Đức Chi có hành động là điều sớm muộn, tuy Trương Thanh Vân biết rõ điều này nhưng cũng không ngờ Vũ Đức Chi lại dùng phương pháp như vậy. Vừa rồi Trương Thanh Vân vì không muốn làm rối loạn tâm tư của Lệ Cương nên không muốn nói ra những suy đoán của chính mình. Dù sao tình hình lúc này cũng không nhìn ra bất kỳ đặc điểm nào khác thường, nếu đưa ra kết luận quá sớm thì cũng không có sức thuyết phục.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Trương Thanh Vân quyết định đến nói chuyện với Vương Bình. Vương Bình là một người trong thường ủy, hơn nữa người này cũng có quyền lực trong văn phòng huyện, mà quan trọng hơn chính là những lời dặn dò của Lệ Cương trước khi lên Vũ Đức, nếu Trương Thanh Vân hắn có chuyện thì phải tìm Vương Bình.

- Thanh Vân, thì ra cậu ở đây làm tôi tìm mãi, khi nào chủ tịch Lệ sẽ trở về, anh ấy có nhắn lại gì không?

Trương Thanh Vân vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra thì đã nghe thấy có người gọi mình, hắn xoay người lại thì ra là Chu Cương, phó chủ tịch Chu. Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn thầm nghĩ không tốt, chắc chắn là có chuyện nhưng ngoài miệng lại nói:

- Chào chủ tịch Chu, tôi cũng không rõ khi nào thì chủ tịch Lệ trở về. Hơn nữa anh ấy lên thị ủy làm gì thì tôi cũng không biết chính xác. Sao vậy? Có chuyện gì à?

- À, cũng không có gì, chủ tịch Vũ nhập viện nên tất cả mọi việc đề đổ lên đầu tôi, cậu nói tôi chỉ đạo thế nào cho kịp.

Chu Cương thở dài một hơi nói.

- Vậy à, chủ tịch Chu gặp chuyện khó giải quyết thì chắc chắn là chuyện lớn, tôi sẽ lập tức gọi chủ tịch Lệ quay về.

Trương Thanh Vân dùng giọng vững vàng nói, hắn nghĩ nếu là phúc thì không phải là họa nhưng nếu đã là họa thì khó tránh khỏi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn phải đối mặt, trên đời này làm gì có vấn đề nào không thể giải quyết chứ?

Chu Cương thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn cực kỳ bình tĩnh thì nghĩ rằng hắn chưa biết chuyện gì, vẻ mặt Chu Cương trở nên có chút đắc ý, hăn giả vờ ôn hòa nói:

- Như vậy thì tốt, cậu gọi ngay cho chủ tịch Lệ, chuyện thi công cầu Cao Kiến Dụ xảy ra vấn đề. Cậu cũng biết rồi đấy, tôi là người quản lý về vấn đề nông thôn, vì vậy không am hiểu những vấn đề này.

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, bàn tay hắn không tự chủ được phải run rẩy, phải mất rất nhiều sức lực hắn mới có thể giữ vững tâm thần:

- Xây cầu Cao Kiến Dụ sao? Những khó khăn đối với vấn đề thi công cầu Cao Kiến Dục không phải đều được chuyên gia trên tỉnh xuống giải quyết rồi à? Sao lại xuất hiện vấn đề được?

Chu Cương thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Không có vấn đề gì với kỹ thuật thi công, nhưng vấn đề chính là tiền. Cầu Cao Kiến Dụ đã được thi công khá lâu nhưng công ty xây cầu chưa nhận được tiền, cũng vì vậy mà bọn họ đình công.

- Người ta còn phải nuôi gia đình, nếu không có tiền thì sao sống được?

Chu Cương tự cảm thán một tiếng rồi chậm rãi xuống lầu.

Sau khi Chu Cương bỏ đi thì Trương Thanh Vân lập tức vào phòng làm việc của mình, hắn nhấc điện thoại lên và bắt đầu tìm hiểu tình huống.

Cầu Cao Kiến Dụ chính là hạng mục kiến thiết cấp tỉnh, cụ thể thì do chính huyện ủy Ung Bình thực thi. Cao Kiến Dụ là vùng phía tây huyện Ung Bình, là con đường nối liền huyện thành Ung Bình và vùng tây bắc. Nơi đây vốn có sẵn một cây cầu lớn nhưng Thành phố Vũ Lăng bên cạnh huyện Ung Bình vừa mới xây một trạm thủy điện, hơn nữa sau khi trạm thủy điện được hoàn thành thì cây cầu cũng ngập sâu vào trong nước, vì vậy thị ủy mới ra chỉ thị xây dựng một cây cầu mới ở vùng lân cận.

Công trình xây cầu Cao Kiến Dụ vốn đã được duyệt từ những năm một nghìn chín trăm chín mươi sáu, đáng lý ra năm ngoái đã hoàn thành nhưng cũng vì đầu năm hai ngàn lẻ hai thì trạm phát điện mới hợp long, cho nên thị ủy ra chỉ thị trước một năm khi trạm thủy điện chính thức phát điện thì tất cả công trình phải hoàn thành. Khi đó thị ủy duyệt đề án sớm như vậy cũng vì tuyệt đối không muốn phát sinh sai sót.

Nhưng vì địa hình vùng Cao Kiến Dụ rất đặc biệt, hai bên là hai ngọn núi, ở giữa là một vực sâu, hơn nữa vùng này phần lớn là đất cát nên việc thi công cầu gặp rất nhiều khó khăn. Thời hạn khởi công cứ kéo lùi lại, mãi đến năm ngoái khi chuyên gia trên tỉnh xuống mới giải quyết xong vấn đề kỹ thuật, nhưng rõ ràng đã kéo dài mất hai năm.

Cũng vì vậy mà quá trình thi công cầu Cao Kiến Dụ phải tranh thủ từng giây từng phút, thị ủy đã ra chỉ thị năm nay nhất định phải hoàn thành. Nếu không tỉnh điều tổ công tác xuống nghiệm thu, công trình không thể nào bàn giao, đến lúc đó huyện ủy Ung Bình cũng sẽ không thể nào đưa ra lý lẽ thích hợp.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà vẻ mặt tái nhợt, hắn chạy thẳng đến văn phòng huyện. Hắn vừa phóng vào cửa mà không quan tâm đến vấn đề mình có lệ thuộc vào văn phòng huyện hay không, hắn kéo Cổ Trân Giáo ra rồi lớn tiếng la lối.

Cổ Trân Giáo tuy bình thường làm việc không mấy nghiêm túc nhưng khi nghe nói cầu Cao Kiến Dụ xảy ra chuyện thì vẻ mặt lập tức biến đổi. Khi Trương Thanh Vân mắng xong thì lão dùng giọng uất ức nói:

- Chủ nhiệm Trương, cậu bớt nóng, việc này tôi cũng không rõ ràng lắm. Khi phòng giao thông vận tải báo cáo thì tôi cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát, hơn nữa thân thể chủ tịch Vũ vài ngày gần đây không được tốt lắm, vài lần tôi muốn đưa qua nhưng không gặp được chủ tịch Vũ.

- Chú...

Trương Thanh Vân tức đến mức đầu bốc khói:

- Chú cứ ở đấy mà chờ xử phạt đi.

Trương Thanh Vân nói xong thì quay đầu đi ngay.

Sau khi trở lại văn phòng thì Trương Thanh Vân chán nản ngồi xuống ghế, những ý nghĩ trong đầu cực kỳ rối loạn. Hắn thầm nghĩ rốt cuộc chuyện này có phải Vũ Đức Chi sắp xếp hay không, nếu là như vậy thì tâm cơ của người này quả nhiên rất đáng sợ. Một khi vấn đề này không giải quyết thỏa đáng thì những cán bộ chủ chốt trong huyện ủy và các cơ quan huyện có liên quan đều rớt đài.

Cầu Cao Kiến Dụ có kết cấu hình vòm, nếu là người có kinh nghiệm thì lập tức biết trong lúc thi công loại cầu này phải cố gắng tránh mùa lũ. Hiện nay công trình đã ngừng lại bảy ngày, mùa lũ cũng đang đến gần. Dù hôm nay tài chính có rót xuống thì công ty xây cầu cũng lấy cớ lũ đang đến để ngừng thi công. Cầu Cao Kiến Dụ hoàn thành trong năm nay chỉ là lời nói suông.

Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị người ta đẩy ra. xem tại TruyenFull.vn

- Thanh Vân, chủ tịch Lệ khi nào mới trở về, cậu đã nghe về vấn đề cầu Cao Kiến Dụ chưa?

Người vào cửa chính là Vương Bình, vẻ mặt của hắn cực kỳ bối rối.

Trương Thanh Vân lập tức đứng thẳng người lên nói:

- Chủ tịch Lệ đang trên đường trở về, tôi sẽ lập tức gọi điện để bảo anh ấy về nhanh.

- Được!

Vương Bình gật đầu:

- Vừa rồi bí thư Hoàng mới thông báo sẽ mở hội nghị thường ủy, cậu phải giục chủ tịch Lệ về nhanh.

Trương Thanh Vân không dám chậm trễ, hắn lập tức nhấc điện thoại thúc dục Lệ Cương một lần nữa. May mà Lệ Cương cũng cảm nhận được có điều bất thường đang xảy ra nên chạy về rất nhanh, lúc này cũng chỉ còn cách huyện Ung Bình và chục kilomet.