“Điện hạ, người vừa nói gì?” Thấy Kỷ Sơ Đào mở cửa điện bước ra, vẻ mặt thờ ơ của Thu nữ sử cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Kỷ Sơ Đào xõa tóc dài đứng trước cửa điện, thân hình như được phủ một quầng sáng ấm áp của ánh đèn, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Bổn cung nói, lấy chìa khóa ra, tháo gông cùm cho Kỳ Tướng quân.”
Thu nữ sử âm thầm nhìn lướt qua tẩm điện.
Bóng dáng của Kỳ Viêm phản chiếu trên lụa mỏng, dây xích vẫn không thể khóa được khí chất sắc bén trên người hắn.
Thu nữ sử vẫn còn cố kỵ, nhỏ giọng trả lời: “Bây giờ thả hắn ra, e rằng sẽ rất nguy hiểm, mong điện hạ suy xét lại.”
Thù hận giữa Kỳ Viêm và Kỷ gia đã đủ sâu, không thể tiếp tục làm nhục hắn như vậy. Kỷ Sơ Đào âm thầm siết chặt áo choàng, tiến về trước một bước, hỏi: “Bổn cung hỏi ngươi, người trên giường kia có phải là người mà Đại Hoàng tỷ tặng cho bổn cung không?”
Xưa nay nàng vốn dễ tính nhưng dù sao Đế Cơ vẫn là Đế Cơ, khí chất cao quý uy nghiêm đã khắc sâu vào xương tủy. Thu nữ sử không dám sơ suất, vội đáp: “Đúng vậy.”
“Đã tặng cho bổn cung thì có phải là nên mặc cho bổn cung xử lý không?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì được, ta kêu ngươi thả hắn ra.” Kỷ Sơ Đào hất cằm, nghiêm mặt ra lệnh: “Lập tức, ngay bây giờ!”
Thu nữ sử ngẫm nghĩ, cuối cùng tháo chìa khóa đeo trên thắt lưng rồi khom người vào điện.
Kỷ Sơ Đào vẫn không yên lòng, kêu Vãn Trúc nhanh chóng đi mời Thái y đến đây rồi mới nhanh chân trở về bên giường, giám sát Thu nữ sử tháo gông cùm cho Kỳ Viêm.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, gông cùm trên cổ tay thoáng chốc rơi xuống. Kỳ Viêm hoạt động cổ tay vẫn đang chảy máu một phen rồi lạnh lùng đứng dậy.
Thoáng chốc, Kỷ Sơ Đào chỉ cảm thấy một bóng râm đổ ập trước mắt mình. Cách gần cỡ này, nàng mới nhận ra hắn còn cao lớn cường tráng hơn ấn tượng của mình rất nhiều, chỉ một cái bóng cũng có thể bao phủ cả người nàng bên trong.
Càng là lúc hiểu lầm sâu sắc thì càng không thể bối rối. Kỷ Sơ Đào hít sâu một hơi, đanh mặt nói với Thu nữ sử: “Ngươi lui ra đi. Trở về truyền lời với đại tỷ, cứ nói Vĩnh Ninh tạ ơn đại tỷ đã tác thành!”
Lần này Thu nữ sử không nói thêm lời nào, chỉ liếc nhìn Kỳ Viêm rồi hành lễ lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm, hai người đều ăn mặc phong phanh, chung quanh là lụa đỏ rèm mềm mông lung mờ ảo, bầu không khí trở nên kiều diễm khó có thể miêu tả thành lời.
Nhớ tới vết thương trên người Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào đành phải kiên trì xoay người, an ủi hắn: “Ngươi đừng lo, bổn cung đã sai người đi mời Thái y rồi.”
So với vết thương ngoài da trên cổ tay, Kỳ Viêm càng quan tâm tới đáp án của một vấn đề khác: “Tội thần xuất hiện ở đây, có phải là do điện hạ sắp đặt không?”
Chắc chắn hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại của mình và Thu nữ sử lúc nãy, vậy thì không việc gì phải giấu diếm. Kỷ Sơ Đào thừa nhận dứt khoát: “Là bổn cung đòi ngươi với Đại Hoàng tỷ.”
“Nam sủng?” Kỳ Viêm chậm rãi híp mắt.
Không biết vì sao, hai chữ này tuôn ra từ miệng hắn lại vô cùng chói tai. Mặt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, vội vàng xua tay nói: “Ngươi đừng hiểu nhầm, không phải bổn cung mưu đồ quấy rối ngươi đâu. Chẳng qua là hôm đó ở trong tù, bổn cung đã từng nói sẽ giúp ngươi.”
“Giúp?” Kỳ Viêm nhẹ nhàng lặp lại chữ này.
Hắn ẩn nấp tạo thế, bày cục phản kích, chỉ cần Lang Gia Vương có hành động thì quan phẫn dân oán sẽ dâng lên cao nhất, chỉ cần hắn ở trong tù chịu hình phạt thêm một ngày nữa… Chỉ cần một ngày, kế hoạch của hắn sẽ thành công.
Nhưng ngay vào thời khắc quan trọng này, một câu nói đùa của Kỷ Sơ Đào lại đưa hắn ra khỏi nhà lao, đưa đến bên người nàng làm hạ thần dưới váy của nàng. Thế là Kỷ Nguyên thuận thế xuống dốc, kế hoạch bị bỏ ngỏ, thất bại trong gang tấc.
Từ nay về sau, Kỳ gia vẫn là phản tặc được chiêu an bị kiềm chế hai bên, phải tìm kiếm con đường sinh tồn trong kẽ hở. Rốt cuộc Kỷ Sơ Đào đang giúp Kỳ gia, hay là giúp đại tỷ của nàng?
Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt Kỳ Viêm, khó có thể phân biệt sáng tối.
Chỉ nghe thấy tiếng hoa nến cháy tí tách trong cung điện.
Kỷ Sơ Đào biết lúc này, Kỳ Viêm vẫn chưa hoàn toàn tin mình. Hắn niên thiếu thành danh, chiến công hiển hách, bị Lang Gia Vương làm liên lụy mà chật vật bỏ tù, vất vả lắm mới thoát ra thì lại bị trói chặt đưa lên giường của mình, chỉ cần là nam nhi có tâm huyết thì sao chịu được nỗi nhục này?
Nàng không chơi được trò “thuần phục sói” của đại tỷ, nàng chỉ biết rằng, Kỳ Viêm không nên nhận được đãi ngộ như vậy.
“Bổn cung biết cách này hơi gấp gáp, Kỳ Tiểu Tướng quân là lương đống chi tài, vốn không nên chịu nỗi nhục này nhưng ngươi sắp bị kết tội xét xử, bổn cung nhất thời không nghĩ ra được cách xử lý tốt hơn, đành phải để ngươi chịu thiệt thòi, tạm thời ở lại nơi này.”
Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng làm cho lời nói của mình trở nên chân thành hơn đôi chút: “Nhưng ngươi yên tâm, bổn cung nhất định sẽ nghĩ cách rửa sạch oan khuất cho ngươi.”
Kỳ Viêm vẫn không lộ vẻ vui sướng.
Hắn nhìn Kỷ Sơ Đào thật lâu, mới hỏi: “Tam điện hạ tin tưởng tội thần bị oan ư?”
“Tin.” Kỷ Sơ Đào trả lời không chút do dự. Dù sao giấc mơ đã nói hết với nàng rồi còn gì.
Không chỉ có vậy, nàng còn biết một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ như anh hùng từ trên trời giáng xuống, cứu mình thoát khỏi nguy nan… Lúc này Kỷ Sơ Đào vẫn chưa biết mùi tình yêu, vẫn còn ngây thơ mơ hồ về chuyện hôn nhân nhưng ân cứu mạng tương lai, lại không thể không đền đáp.
Kỳ Viêm không ngờ nàng lại trả lời khẳng định như vậy.
Suy nghĩ của hắn đang thay đổi liên tục thì bỗng cảm thấy trên vai ấm áp, có thứ gì đó mềm nhẹ được khoác lên người mình.
Hắn cúi đầu xem thì thấy Kỷ Sơ Đào đưa áo choàng của mình cho hắn. Áo choàng của thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo, khoác lên người cứ như không có trọng lượng, chỉ miễn cưỡng che đến đầu gối của hắn, ngắn mất một khúc dài.
Kỳ Viêm nhíu mày, giơ tay muốn lấy áo choàng ra thì lại thấy tay mình đầy vết máu.
“Ngươi đừng nhúc nhích, ăn mặc quá ít sẽ bị cảm lạnh.” Kỷ Sơ Đào ngăn cản hắn, hoàn toàn không nhận thấy mình cởi áo choàng ra, trên người chỉ còn trung y váy dài phong phanh.
Cúi đầu nhìn xuống theo tầm mắt Kỳ Viêm, nàng mới chợt hiểu ra, vội vàng cầm áo ngoài đã chuẩn bị sẵn trên giá gỗ rồi đi vòng ra sau bình phong, mặc vào người chỉnh tề.
Chỉ có điều ngày thường nàng quen được cung tỳ hầu hạ nên bây giờ, nàng thắt đai lưng mãi mà không được, đành phải khoác áo ngoài lỏng lẻo, cách rèm lụa mỏng của bình phong tò mò quan sát bóng dáng của Kỳ Viêm.
Nàng không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, chắc chắn đa số vẫn là nghi ngờ và đề phòng. Nàng lớn đến chừng này tuổi, lần đầu tiên chung sống một phòng với một nam tử, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng mà không biết nên mở lời như thế nào…
May mà đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vãn Trúc thông báo đã mời Thái y đến.
Khi lão Thái y sơ cứu vết thương cho Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào không yên lòng đứng canh bên bàn, ngoại bào đỏ thẫm khoác hờ trên vai, mái tóc dài đen nhánh như mực dài đến eo, trên bờ mi phủ quầng sáng ấm áp khẽ run rẩy như thể không chịu được ánh đèn trong phòng, không cần mở miệng nói chuyện cũng đã thể hiện hết phong thái tao nhã.
May mắn, Kỳ Viêm chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc chăm sóc vết thương mười ngày nửa tháng là lành lặn.
“Điện hạ…” Phất Linh lấy áo choàng mới khoác lên người Kỷ Sơ Đào, sau đó khom lưng hỏi: “Đêm đã khuya rồi, người định thu xếp cho Kỳ Tướng quân nghỉ ở đâu?”
Lời này đã nhắc nhở Kỷ Sơ Đào.
Nàng vốn định ra lệnh cho cung tỳ dọn dẹp một gian phòng khác để Kỳ Viêm sống ở đó, song nghĩ đến câu nói “đã là thứ vô tích sự thì chi bằng giết quách cho xong” của đại tỷ hồi chiều, không khỏi sợ hãi: Bởi vì mình không chịu nhận mấy tên nam sủng kia khiến họ suýt nữa bị tàn sát, nếu lần này mình không chịu “dùng” Kỳ Viêm, có phải hắn cũng sẽ bị tỷ ấy gi/ết chết không?
Để bảo đảm an toàn, vẫn nên giữ hắn bên cạnh mình thì sẽ tốt hơn. Ít nhất phải giúp hắn vượt qua đêm nguy hiểm nhất là đêm nay.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng đứng thẳng lưng ra lệnh cho cung tỳ: “Đêm nay, Kỳ Tướng quân sẽ ngủ trong cung điện của bổn cung.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người kinh hãi.
Kỳ Viêm đang sửa sang lại băng gạc trên tay thì khựng lại, tầm mắt lạnh lẽo như xuyên qua bình phong, đâm thẳng về phía nàng.
“Khụ khụ!” Lão Thái y không chịu được kí/ch thích cỡ này, khẽ ho một tiếng đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch, cuống quýt dọn dẹp hòm thuốc rồi xin cáo lui.
Phất Linh và Vãn Trúc không hỏi nhiều, chỉ sai người mang nệm chăn mới vào tẩm điện, lại chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn mặt để tẩy rửa rồi dẫn người hầu im lặng lui ra, khép cửa điện lại.
Ầm ĩ thật lâu, Kỷ Sơ Đào cũng đã mệt mỏi, đứng dậy vòng qua bình phong rồi đi đến trước giường, bỗng hoảng hốt khi thấy hai bộ chăn nệm được bày song song trên giường.
Phất Linh này!
Kỷ Sơ Đào quả thực khóc không ra nước mắt: Nàng muốn chuẩn bị nệm trải trên sàn nhà cho Kỳ Viêm, chứ không phải cho hắn ngủ trên giường với mình!
Kỳ Viêm vẫn tiếp tục quan sát nàng.
Khi đưa mắt nhìn bộ nệm chăn khiến người ta ảo tưởng trên giường, ánh mắt của hắn tối sầm, không kìm nén được nhớ lại lời nói đùa của Tống Nguyên Bạch lúc ở trong nhà tù.
“Nếu ngươi thật sự muốn cho Kỳ gia đứng ở thế bất bại thì cần gì phải hợp tác với Lang Gia Vương, khiến Kinh đô lâm vào gió tanh mưa máu?” Tống Nguyên Bạch rất ghen ghét, nói bằng giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Hiện giờ Tam Công chúa đã có tình ý sâu nặng với ngươi, chỉ cần ngươi chịu hạ mình lấy lòng nàng ấy thì ta nghĩ nàng ấy sẽ sẵn sàng làm mọi chuyện vì ngươi, chẳng phải sẽ thú vị hơn là kêu đánh kêu giết hay sao?”
“Cút.” Hắn cười khẩy vào lời đề nghị của Tống Nguyên Bạch. Đại trượng phu có điều gì nên làm, điều gì không nên làm phải tự biết rõ, bám váy nữ nhân trèo lên địa vị cao thì còn ra thể thống gì?
Mà bây giờ, cảnh tượng trước mắt cho hắn một kích đau đớn.
Hắn xắn tay áo đứng dậy, đi đến trước giá đỡ vốc nước rửa mặt rồi lau khô tay, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Kỷ Sơ Đào, ngang nhiên ngồi lên giường trong ánh mắt khiếp sợ của thiếu nữ.
Hắn tùy ý gác tay lên đầu gối, nước nhỏ giọt từ tóc con ướt đẫm trên trán, băng gạc trắng quấn quanh cổ tay như bao cổ tay, chẳng những không xấu xí mà ngược lại có dáng vẻ thiếu niên khí khái hơn hẳn, hỏi Kỷ Sơ Đào: “Có cần tội thần hầu hạ điện hạ đi ngủ không?”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vỗ lên vị trí bên cạnh mình, ánh mắt ẩn giấu vẻ thăm dò.
Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy, mắt hạnh ướt át, chân tay luống cuống.
Kỳ Viêm thật sự là hình mẫu thiếu niên mà toàn bộ thiếu nữ ở Kinh đô đều từng ảo tưởng trong lòng: Anh tuấn cao lớn, mạnh mẽ sắc sảo, từng động tác cử chỉ đều tràn đầy vẻ phóng túng hoang dại khó thuần phục.
“Không cần, không cần!” Kỷ Sơ Đào lắc đầu nguầy nguậy, sau đó mới chợt hoàn hồn: Kỳ Viêm là thần, nàng là chúa, làm gì có chuyện Trưởng Công chúa sẽ luống cuống trước mặt hạ thần!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều này, nàng tự tin hơn một chút, bò lên giường, ôm một bộ chăn dày nhất đặt xuống sàn nhà, nói: “Ý của bổn cung là, Kỳ Tướng quân ngủ trên mặt đất, ta ngủ trên giường.”
Giọng nói của thiếu nữ rất êm tai, lại cố gắng ra vẻ nghiêm túc, đối với võ tướng đã quen buông thả từ nhỏ đến lớn như Kỳ Viêm mà nói, chẳng qua là giống hệt mèo con giơ móng vuốt cào người mà thôi, không đáng nhắc đến.
Hắn ngước mắt hỏi: “Điện hạ giữ tội thần ở đây, chẳng phải là để thị tẩm à?”
Kỷ Sơ Đào sốt ruột thanh minh: “Không có đâu! Bổn cung sợ ngươi rời khỏi tầm mắt của ta thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Không ngờ lại là như vậy, Kỳ Viêm hơi sững sờ, đồng thời lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì lý do gì mà dường như Kỷ Sơ Đào đang bảo vệ hắn. Chẳng lẽ, nàng thật sự khác với các tỷ tỷ của nàng sao?
“Bổn cung muốn ngủ, làm phiền ngươi tự ra gian ngoài trải giường ngủ.” Kỷ Sơ Đào còn chưa suy nghĩ kỹ càng về sau phải làm như thế nào, đành phải chờ ngày mai tỉnh dậy rồi đi đến đâu hay đến đó.
Kỳ Viêm đứng yên trong chốc lát rồi im lặng nhặt nệm chăn trên mặt đất, tùy ý cuốn chúng lại rồi ra ngoài bình phong.
Kỷ Sơ Đào nghiêng người nhìn hắn trải nệm xuống sàn nhà, lúc này mới yên tâm thả rèm giường xuống, rón rén tay chân cởi áo choàng và ngoại bào.
Lần đầu tiên trong đời, nàng chung sống một phòng với một nam tử, cho nên vẫn hơi ngượng nghịu, không dám cởi quá nhiều.
Nàng vừa nằm xuống giường thì nghe giọng nói trầm thấp của Kỳ Viêm truyền vào từ sau bình phong: “Không thể để người khác ngủ cạnh giường mình, điện hạ không sợ thần sẽ ra tay làm hại điện hạ ư?”
Nghe vậy, Kỷ Sơ Đào vén một góc rèm giường, thấy cái bóng khoanh tay trước ngực ngồi trên sàn nhà của Kỳ Viêm phản chiếu trên bình phong.
“Ngươi sẽ không làm như vậy.” Nàng khẳng định: “Nếu ngươi làm ta bị thương, hoặc chạy trốn trong đêm thì ngươi sẽ thật sự thành tội thần. Với trí tuệ của Kỳ Tướng quân thì sẽ không tự chặt đứt tiền đồ của mình.”
Kỳ Viêm không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Kỷ Sơ Đào ngây thơ nhưng không ngu ngốc, hắn nên nhận ra điều đó từ trước.
Chỉ có điều, dường như mỗi lần hắn hơi thả lỏng đề phòng với Kỷ Sơ Đào thì sẽ xảy ra biến cố mới, trùng hợp đến mức không giống trùng hợp…. Ví dụ như lúc này, Kỷ Sơ Đào thoạt nhìn như không đề phòng hắn nhưng trên thực tế, lại có nội tuyến mai phục ngoài cửa điện.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía cửa điện, hẳn là có hai người ẩn nấp sau cánh cửa, đều là nữ tử, một người trong số đó hô hấp lâu dài, xác nhận thân thủ không tầm thường.
Trong lúc đang phiền lòng, hắn nghe thấy giọng nói của thiếu nữ mềm mại vang lên, có vẻ đang buồn ngủ: “Chúc ngủ ngon, Kỳ Tướng quân.”
Ngoài cửa điện.
Vãn Trúc nghe ngóng động tĩnh trong tẩm điện, không nghe thấy gì thì kéo tay áo Phất Linh, hỏi: “Phất Linh, ngươi canh chừng ở đây lúc nửa đêm, rốt cuộc là để làm gì?”
“Suỵt.” Phất Linh ra hiệu cho Vãn Trúc im lặng, nhíu mày thì thầm: “Kỳ Tướng quân đang ở trong điện, ta không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm? Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ phẩm tính của điện hạ nhà chúng ta?” Vãn Trúc ngáp một cái, lẩm bẩm: “Điện hạ ấy à, cũng chỉ giỏi nói miệng mà thôi, thực tế còn không dám chạm vào tay nam nhân, sẽ không làm gì Kỳ Tướng quân đâu.”
Phất Linh liếc nhìn dáng vẻ lười biếng của Vãn Trúc, bất đắc dĩ nói: “Người mà ta lo lắng không phải là Kỳ Tướng quân, mà là điện hạ.”
Cùng lúc đó, đám mây trên trời che khuất ánh trăng.
Tại Trường Tín cung.
“Tình hình thế nào?” Kỷ Nguyên viết lời phê bằng bút son lên tấu chương, lơ đễnh hỏi.
Thu nữ sử bước lên trước, báo cáo mệnh lệnh: “Tháo gông xiềng, mời Thái y, nay đã ngủ chung một phòng, tạm thời không có gì khác thường.”
“Tên tiểu tử kia rất thận trọng, sẽ không dễ dàng lòi đuôi đâu.” Kỷ Nguyên gác bút chu sa lên kệ, lạnh nhạt nói: “Chờ ngày mai, để xem Vĩnh Ninh nói thế nào.”