Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 4



Đàn ông tốt đều sớm đã trở thành chồng của người phụ nữ khác, hoặc là bạn trai của người đàn ông khác.
Trải qua vài chục lần xem mắt thất bại, Lạc Vĩ Vĩ đưa ra kết luận.
Lúc trước gặp qua những đối tượng xem mắt kia, có mấy người ấn tượng đầu tiên đối với cô cũng không tệ lắm, mà khi trò chuyện xong, hoặc là đã ly hôn, hoặc là lúc trước bị tổn thương về mặt tình cảm , loại tình huống này, mặc kệ điều kiện của đối phương có ưu tú cỡ nào, luôn không thể khiến cho người ta yên tâm giao hảo được.
Không phải Lạc Vĩ Vĩ đối với người đã ly hôn nhân có thành kiến gì, nhưng hở ra là người vợ trước xuất hiện dẫn tới chuyện này chuyện kia, không có chuyện gì liền trình diễn vở kịch luân lý gia đình, cũng quá sức rồi. Rồi hãy nói bị tổn thương làm hại, đừng nói bệnh tâm thần a, cũng ít nhiều có chút vấn đề tâm lý, Lạc Vĩ Vĩ tay chân lèo khèo, nhỡ đâu gặp bạo lực gia đình thật đúng là đánh không lại.
Đối tượng gần đây nhất các phương diện cùng điều kiện đều hợp ý Lạc Vĩ Vĩ, nhưng mà không được hoàn mỹ, tính cách tốt lại vừa đẹp trai, lại là bạn trai người ta.
Cho nên lần này đi xem mắt, thật ra cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng lớn lao gì cả.
Vừa ra đến trước cửa, cô còn gọi điện thoại dặn đi dặn lại Tùy Tâm, nhất định mười phút sau khi xem mắt phải gọi điện tới đây cứu trận. Phương pháp nguyên thủy nhất, cũng là phương pháp hiệu quả nhất mà trai gái thường dùng khi đi xem mắt.
Thế nhưng đợi đến lúc cô đến nhà hàng đã đặt trước, nhìn thấy được người cùng cô xem mắt, cô lặng yên đưa di động bỏ vào túi, hơn nữa còn tắt máy.
"Ngại quá, tôi đến muộn." Lạc Vĩ Vĩ đi đến bên cạnh bàn ăn, cũng không có lập tức ngồi xuống, mà là nhìn về người đang ngồi kia, từ lúc cô đi vào nhà hàng, lần đầu tiên liền nhìn trúng anh ta, sau đó cũng không tìm người khác. Mặc dù không có xem qua ảnh chụp, nhưng trực giác cho cô biết chính là anh ta, vì vậy không dời mắt đi.
Người trước mắt ngoại hình hợp gu của cô, tóc ngắn gọn gàng, âu phục phẳng phiu, lại phối hợp thêm khuôn mặt thư sinh kia nữa, Lạc Vĩ Vĩ lập tức động tâm, cô luôn luôn ưa thích nam sinh phong độ trí thức. Cô nhìn thấy anh ta, cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như kiếp trước đã gặp anh ta vậy, hơn nữa ước định kiếp này giống nhau.
Anh ta nghe thấy giọng nói của cô, vội đứng lên, cười nói: "Vừa kịp lúc, là tôi tới sớm quá." Nói xong đi qua phía đối diện, vô cùng thân sĩ mà thay Lạc Vĩ Vĩ kéo ghế, đợi Lạc Vĩ Vĩ ngồi vào chỗ của mình, mới quay lại chỗ ngồi.
Anh ta mỉm cười nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, chủ động giới thiệu bản thân: "Tôi là Liêu Kiệt."
Liêu Kiệt. Cái tên này giống như nghe qua ở đâu rồi, Lạc Vĩ Vĩ vừa suy nghĩ vừa trả lời: "Tôi là Lạc Vĩ Vĩ."
"Tôi biết cô là Lạc Vĩ Vĩ."
Lạc Vĩ Vĩ đoán nhất định là mẹ của cô đã sớm đem tư liệu của mình cho đối phương, cũng không có để trong lòng, thuận tay cầm ly nước trên bàn uống.
Liêu Kiệt còn nói: "Cô khi bé tôi có ôm qua."
Lạc Vĩ Vĩ nghẹn một hơi, bị sặc nước mà ho khan.
Liêu Kiệt vội vàng đem khăn tay đưa tới, "Làm sao vậy? Cô đây là không chịu nổi? Tôi còn dẫn cô vào nhà vệ sinh nam, cô quên rồi sao?" Liêu Kiệt nói xong, nhịn không được bật cười.
Lạc Vĩ Vĩ ho khan, mặt đỏ bừng, "Tốt rồi đừng có nói nữa, tôi biết mấy người là ai rồi, sao lại là mấy người kia chứ?"
Trách không được tên nghe quen như vậy, trách không được cảm thấy giống như quen biết đã lâu, thì ra bọn họ đã quen biết nhau từ mười mấy năm trước, chẳng qua là về sau dọn nhà chưa gặp qua, Lạc Vĩ Vĩ dần quên mất.
"Tôi cũng buồn bực thế nào lại là cô đây? Buổi sáng lúc chị tôi nói với tôi, tôi lại càng hoảng sợ. Thật nhiều năm không gặp, cô so với khi còn bé hấp dẫn hơn rất nhiều." Liêu Kiệt tự đáy lòng mà khích lệ cô, ngay sau đó lời nói liền xoay chuyển: "Đúng rồi, cô bây giờ còn vào nhà vệ sinh nam chứ?"
"Mấy người đủ lắm rồi đó..." Lạc Vĩ Vĩ tức giận đến nghiến răng, "Tôi không có yêu thích cái đó!"
Liêu Kiệt cười ha ha: "Vẫn thích phát cáu như vậy."
"Lại nói tiếp... Hai người chúng ta tại sao lại cùng xem mắt chứ? Mẹ tôi trước đó hoàn toàn không tiết lộ cho tôi chút tin tức nào."
Liêu Kiệt nói: "Tôi cũng vậy, buổi sáng hôm nay mới biết được đối tượng xem mắt là cô, kỳ thật không định đến đâu, nhưng sợ một mình cô chờ ở đây lại thật đáng thương, nên tôi tới xem sao."
"Liêu Kiệt..."
"Không biết lớn nhỏ."
"Cậu nhỏ... Cậu trước kia không phải như thế... Cậu có phải bị Lục Thi Duy lây bệnh không đó?"
"Cái này sao..." Liêu Kiệt cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một số người, trời sinh đã có một loại khí tràng, khiến cho người chung quanh đều không thể không dùng loại thái độ này mà đối đãi."
Lạc Vĩ Vĩ mặt trầm xuống, "Tôi đi đây." Nói xong cũng muốn đứng lên, lại bị Liêu Kiệt kéo lại.
"Còn chưa tới mười phút đâu, cô ít nhiều cũng phải để cho tôi chút mặt mũi chứ."
Lạc Vĩ Vĩ không biết lúc này mặt mình biến hóa muôn màu muôn vẻ, trong nháy mắt cô bỗng nhiên nhớ tới thật nhiều chuyện, ví dụ như buổi tối hôm qua tại hành lang khách sạn thoáng nhìn thấy Lục Thi Duy, người đàn ông bên cạnh Lục Thi Duy, hình như là Liêu Kiệt.
Lại ví dụ như... Rất nhiều năm trước Liêu Kiệt mang hai cô ra ngoài ăn Kentucky Fried Chicken, Lạc Vĩ Vĩ muốn đi WC, bất đắc dĩ nhà vệ sinh nữ quá nhiều người xếp hàng, vì Lục Thi Duy giật dây, Liêu Kiệt mang cô đi vào nhà vệ sinh nam.
"Mấy phút rồi?"
Liêu Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, "Không sai biệt lắm nhanh đến rồi."
"Tôi đi đây, gặp lại sau!"
"Không ăn cơm sao? Tôi còn định mời cô ăn một bữa ngon kia kìa."
"Ăn uống vẫn là trên hết..." Lạc Vĩ Vĩ lại ngồi xuống chỗ của mình.
Liêu Kiệt khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền, "Muốn ăn cái gì tùy ý gọi đi, không cần khách khí với tôi."
"Yên tâm đi, không thể tiện nghi mấy người." Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm, tôi đây vốn quên mất những năm tháng trẻ người non dạ làm những chuyện ngu xuẩn, mấy người vì cái gì còn nhẫn tâm mà nhắc tới! Nhưng khi cô giương mắt nhìn Liêu Kiệt, lại bị cái lúm đồng tiền kia làm cho choáng váng, nếu như người kia là Liêu Kiệt... Cô nguyện ý tha thứ.
Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên ý thức được mình đã nhìn Liêu Kiệt si ngốc thật lâu, vội vàng cúi đầu nhìn thực đơn, tùy tiện chọn vài món ăn, cũng quên hỏi Liêu Kiệt muốn ăn cái gì.
"Cô lại nhớ rõ mấy món ăn này."
"Sao?"
"Không có gì."
Lạc Vĩ Vĩ gọi thức ăn vẫn không quên thúc giục nhân viên phục vụ mau mang đồ ăn lên, bụng cô đói meo đối với bữa ăn này lòng đầy chờ mong. Nhưng khi đồ ăn được đem lên đầy đủ, Lạc Vĩ Vĩ nhìn chằm chằm vào những đống đồ ăn, cảm giác là lạ.
Tất cả đều không phải những món cô bình thường thích ăn, nhưng lại không nói ra được quen thuộc, "Cậu cũng thích ăn cái này sao?" Cô hỏi Liêu Kiệt.
"Có, cô không phát hiện sao? Món cô chọn đều là món Tiểu Duy thích ăn." Liêu Kiệt vẫn cho là Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy quan hệ không tốt lắm, tuy rằng anh cũng không rõ lắm rút cuộc là không tốt chỗ nào. Nhưng mà rất kỳ quái không phải sao? Bạn còn có thể nhớ rõ người mình ghét thích ăn cái gì, cảm giác này, làm cho người ta nhìn không thấu.
Lạc Vĩ Vĩ cảm giác mình nhất định là sau khi gặp lại Lục Thi Duy, bị ba mẹ nhắc tới có tinh thần có chút rối loạn rồi.
"Tôi làm sao biết cậu ta thích ăn cái gì, tôi tùy tiện gọi đấy." Lạc Vĩ Vĩ cầm lấy chiếc đũa từ từ ăn, đừng nói, những món ăn này thật sự rất ngon, Lục Thi Duy kia thật biết thưởng thức.
"Con tới trễ, các người như thế nào lại không đợi con?"
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói, khiến cho Lạc Vĩ Vĩ thiếu chút nữa bị một viên đậu nành làm nghẹn chết.
Lục Thi Duy rất tự nhiên bên cạnh Liêu Kiệt, hài lòng thưởng thức Lạc Vĩ Vĩ bị mắc nghẹn, đột nhiên nhìn đến thức ăn trên bàn liền sửng sốt một chút.
"Sao cậu lại tới đây?" Lạc Vĩ Vĩ không khách khí hỏi.
Vì cái gì chỗ nào cũng đều có cậu!
"Không phải đi xem mắt sao?" Lục Thi Duy nói, "Tôi tới giúp cậu nhỏ của tôi một tay mà thôi." Nói xong nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, vẻ mặt đầy bắt bẻ, "Xem ra không cần tôi ra tay rồi."
Trên bàn mùi thuốc súng bắt đầu dày đặc, Liêu Kiệt cũng không muốn dính vào, "Lát nữa cậu còn có công việc, hai đứa cứ từ từ ăn, cậu đi trước."
"Bye bye cậu nhỏ." Hai người trăm miệng một lời mà nói. Lục Thi Duy lẳng lặng nhìn Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ nhưng lại là đưa mắt nhìn Liêu Kiệt đi xa.
"Cậu muốn làm như mợ nhỏ tôi?" Lục Thi Duy hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút, làm mợ nhỏ của Lục Thi Duy cũng không có gì không tốt, tối thiểu cũng có thể làm cho Lục Thi Duy cảm thấy không thoải mái.
"Đúng thì sao?"
"Đừng có nằm mơ. Cậu nhỏ tôi đã sớm tâm hữu sở chúc, sẽ không vừa ý loại người thích vào nhà vệ sinh nam như cậu."
"Cậu có người trong lòng rồi hả?" Lạc Vĩ Vĩ cắn chiếc đũa lại ngẩn người, "Ai vậy?"
Đỉnh đầu Lục Thi Duy lập tức xám xịt, câu nói kia trọng điểm không phải cái này hay sao?
"Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?" Lục Thi Duy nói, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ, cậu ta không phải là... Thật sự đối cậu nhỏ có hứng thú chứ?
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy những lời nói này của Lục Thi Duy rất có lý, rõ ràng quên phản bác. "Kỳ thật... Cậu nhỏ của cậu nhìn không tệ, nhất là cái lúm đồng tiền nhỏ kia."
"Cậu không phải nói thật chứ?" Lúm đồng tiền trên mặt Lục Thi Duy dần dần biến mất, chính mình vừa rồi nói như vậy, bất quá là một câu vui đùa.
"Đúng vậy, tôi rất nghiêm túc, thật ra thì khi còn bé tôi cũng rất thích cậu nhỏ, nhưng mà thật nhiều năm không có gặp, đại khái là cảm tình cũng liền phai nhạt, lần này nếu trong nhà cũng có ý an bài bọn tôi cùng một chỗ, tôi cảm thấy có thể thử xem sao." Lạc Vĩ Vĩ nói.
Lục Thi Duy sắc mặt ngưng trọng, Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy, trong nội tâm âm thầm đắc ý, xem ra Lục Thi Duy rất sợ mình trở thành mợ nhỏ của cậu ta đây.
Quả nhiên, Lục Thi Duy trầm mặc hồi lâu, muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ, suy nghĩ lại nghẹn thu về.
Lạc Vĩ Vĩ bị nàng nhìn từng đợt hoảng hốt, Lục Thi Duy cho đến giờ không giống như vậy, không phải lập tức tranh cãi mới hợp sao? Chẳng lẽ là có âm mưu quỷ kế gì?
Lục Thi Duy tựa hồ đang chuẩn bị ra một quyết định khó khăn, mặt lộ vẻ tiếc hận mà nói: "Nếu như là thật, tôi kiến nghị cậu trước nên đi làm giải phẫu nâng ngực."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ biết rõ, từ trong miệng nàng ta khẳng định không thể nghe được lời hay ý đẹp.