Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 87: [H]



Lạc Vĩ Vĩ chọn căn phòng, ngoại trừ diện tích lớn ra, hợp tâm ý cô nhất lại là ban công lộ thiên kia.

Lúc ban ngày có thể ngắm cảnh, ban đêm có thể ngắm sao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển, đối với loại người lười ra khỏi chăn như cô mà nói, thật sự rất mãn nguyện. Bởi vì, cô một nhắm mắt, có thể giả vờ mình đang ở bên bờ biển rồi.
Lạc Vĩ Vĩ giúp Lục Thi Duy rửa chén, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại nhớ điều đã đánh mất kia.
Lục Thi Duy cũng nhớ tới chút chuyện, hôm nay nghĩ đến những chuyện kia vẫn đang quấy nhiễu Lạc Vĩ Vĩ, vì vậy nàng nói: "Lạc Vĩ Vĩ, lúc trước mình sai rồi, mình nghĩ cậu chỉ để ý đến bản thân, cho nên muốn kiên trì comeout, bây giờ suy nghĩ một chút, cậu chỉ là muốn cùng một chỗ với mình, mình căn bản không nên trách cậu."
Lạc Vĩ Vĩ đang rửa bát bỗng dừng lại một chút, vòi nước trút xuống, vẩy bọt nước trong bồn. Lạc Vĩ Vĩ khóa van lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thi Duy, cười lắc đầu, "Chuyện đó căn bản không có đúng sai, lúc đó chúng ta cũng không thể đứng ở góc độ của đối phương mà nghĩ, chỉ thấy đối phương không tốt, mà quên mất những chỗ tốt, cho nên mới bỏ lỡ."
"Cậu trách mình không?"
"Còn cậu? Cậu trách mình không?"
Nhìn nhau cười cười, đáp án không cần nói cũng biết.
Chúng ta đều từng có một thời trẻ, đối với quá khứ có phần cố chấp, tự nhiên, cũng sẽ có chút buông lơi.
Lạc Vĩ Vĩ thả chén đĩa một chút, hai tay nắm lấy tay Lục Thi Duy, "Mình hy vọng có thể sống khỏe mạnh với cậu, không phải có bất trắc gì, mình vĩnh viễn cũng không ngả bài với gia đình, cậu băn khoăn cũng đúng, chúng ta không thể vì sảng khoái nhất thời của mình, mà mang đến đau đớn dài lâu cho ba mẹ."
Lục Thi Duy vui mừng gật đầu, cúi đầu liếc nhìn hai tay nắm chặt của hai người, lại không khỏi nhăn nhó, vẻ mặt ghét bỏ: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu dây bọt xà phòng lên tay mình."
"Mình rửa giúp cậu nha?" Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ cười xấu xa, kéo tay Lục Thi Duy, mở vòi nước lần nước, cẩn thận rửa.
Mỗi một ngón tay đều bị tay Lạc Vĩ Vĩ lướt qua, nước chảy qua kẽ tay, làm trôi mất bọt xà phòng, lại làm dịu bớt nhiệt độ trên đầu ngón tay.
Như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật quý giá vậy, mỗi tấc da thịt đều chưa từng xem nhẹ, khẽ vuốt, dằn lấy, lật lại...
Lần đầu tiên Lục Thi Duy cảm thấy, thì ra rửa tay thôi cũng sắc như vậy.
"Mình đi thu dọn hành lý trước, cậu dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ đi." Lục Thi Duy bỗng dưng rút tay về, vội vàng để lại một câu nói kia, không cho Lạc Vĩ Vĩ cơ hội giữ mình lại chút nào, nàng đã chạy ra khỏi nhà bếp.
Bộ dáng này của... Lạc Vĩ Vĩ thật sự... căn bản khiến người ta không kiềm chế được!
Lạc Vĩ Vĩ thành công mà cười cười, nhìn Lục Thi Duy khó chịu như vậy là tốt nhất, rõ ràng đều muốn, lại giả vờ mình nghiêm túc. Tối nay, sẽ là một buổi tối vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Lạc Vĩ Vĩ tùy ý dọn dẹp một chút rồi đi lên.
Thời điểm đi ngang qua phòng Liêu Kiệt, Lạc Vĩ Vĩ cố ý nhìn vài giây, trong khe cửa không ánh sáng truyền ra, hẳn là ngủ rồi nhỉ?
Cô nhẹ nhàng đi đến cửa phòng cô và Lục Thi Duy, đưa tay lên mở ra, nhẹ nhàng đè xuống, ôi chao? Khóa rồi?!
Cô nhỏ giọng gõ gõ cửa, cách vài giây sau Lục Thi Duy mới ra mở cửa, thì ra vừa rồi thay áo ngủ hả? Cô nhịn không được đánh giá một chút, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt, giả vờ nghiêm chỉnh nói: "Khóa cửa làm gì? Không định cho mình vào à?"
"Lúc ở bên ngoài quen khóa cửa khi thay quần áo, sao cậu đi lên nhanh vậy? Đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi?"
"Ừ." Lạc Vĩ Vĩ đắc ý hất cằm. Sau đó thuận tay đóng cửa, ánh sáng ngoài hành lang đều bị ngăn cản, cả gian phòng chỉ có ánh sáng của chiếc đèn ngủ. Màu sắc rất ấm, giống mặt biển tối tăm, một vòng trăng sáng màu vàng mờ ảo.
Một phòng mập mờ.
Lục Thi Duy theo bản năng lui về phía sau một bước, nắm lấy góc áo ngủ, xoắn lại trên đầu ngón tay, không hiểu sao có chút bất an. Áo ngủ của nàng quá mỏng manh, nàng cho rằng nhiệt độ này bên này có thể như mùa hè Hồ thành, nên phải mặc ít một chút, thật không nghĩ đến lại như mùa đông, ban đêm vẫn có cảm giác lạnh. Chẳng qua, Lạc Vĩ Vĩ tới gần, nhiệt độ không khí đột nhiên ấm lên. Trong đầu Lục Thi Duy không khỏi hiện lên hình ảnh cấm dưới mười tám tuổi, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao.
Hơi thở mãnh liệt của Lạc Vĩ Vĩ áp xuống, hai má Lục Thi Duy bắt đầu nóng lên, may mắn ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ, bằng không sẽ bị Lạc Vĩ Vĩ cười nhạo mất.
"Vì sao cho tới bây giờ mình chưa từng thấy áo ngủ này? Cậu vì ngày hôm nay mà cố ý mua sao?" Ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ lưu luyến trên người Lục Thi Duy, bộ ngực như ẩn như hiện kia, nửa kín nửa hở, chân dài... Mang đến một tia cám dỗ nồng đậm.
Lục Thi Duy thật sự rất bội phục sự tưởng tượng của Lạc Vĩ Vĩ, "Da mặt cậu cũng hơi dày rồi đó nhỉ? Luôn tự mình thấy hài lòng, ai vì cậu chứ... Cái này mình mua lâu rồi, chẳng qua luôn không mặc thôi, cậu không nên suy nghĩ nhiều."
Lạc Vĩ Vĩ cười nghiền ngẫm, "Cậu cảm thấy mình nghĩ nhiều cái gì?"
Lục Thi Duy ý thức được lại rơi vào bẫy của cô, muốn xoay người không để ý đến cô nữa, nhưng đột nhiên lại bị cô giữ chặt, cảm giác mềm mại lại có chút lành lạnh chạm lên môi, là môi của cô.
Lục Thi Duy lại rối loạn, thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng mỗi thời điểm Lạc Vĩ Vĩ hôn xuống, Lục Thi Duy luôn cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, lập tức làm tê liệt cơ thể và ý chí, tốc độ cực nhanh, lan rộng, trốn đều trốn không được.
Lục Thi Duy nhắm mắt, đột nhiên lại cảm giác trên môi nóng lên, lập tức cảm giác điện giật biến mất, lý trí lại trở về lần nữa. Đợi nàng ý thức được vừa rồi Lạc Vĩ Vĩ chỉ dùng đầu lưỡi để liếm mình một cái, lại vừa mở mắt, liền trông thấy vẻ mặt đã thành công của Lạc Vĩ Vĩ, đang mỉm cười nhìn mình.
"Thích không?"
Lục Thi Duy không có trả lời, thay vào đó chính là một tay ôm lấy eo cô kéo qua, một tay cởi đi áo khoác của cô.
Lạc Vĩ Vĩ ỡm ờ, không có bản lĩnh đã bị Lục Thi Duy cởi bỏ áo khoác. Cô nhắc nhở mình, kịch bản không phải viết như vậy, không thể ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm thóc à nha, vì vậy cô muốn phản kháng, cúi đầu lại đi hôn Lục Thi Duy, lại bị Lục Thi Duy nhẹ nhàng linh hoạt mà né tránh.
Ban công ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện đóa pháo hoa, chiếu sáng cả căn phòng, Lạc Vĩ Vĩ may mắn Lục Thi Duy không kéo bức màn, pháo hoa này đã giải vây cho cô rồi.
"Đẹp ghê!" Lạc Vĩ Vĩ cảm khái, nói xong kéo tay Lục Thi Duy, cùng đi đến ban công.
Xa xa không biết là ai bắn pháo hoa, pháo hoa sắc thái sặc sỡ trên nở rộ không trung, khói lửa sáng tắt đi, Lạc Vĩ Vĩ từ phía sau ôm lấy Lục Thi Duy, đem cả người nàng vây vào trong lồng ngực mình.
Nàng mặc quá ít, sợ nàng cảm lạnh. Lạc Vĩ Vĩ tìm cho mình một lý do đường hoàng.
Lục Thi Duy không giãy giụa, yên tĩnh mà tựa trước ngực Lạc Vĩ Vĩ, lồng ngực bằng phẳng lại nóng hổi. Chỉ cách hai tầng áo mỏng, nhiệt độ cơ thể của Lạc Vĩ Vĩ khiến nàng thoải mái dễ chịu lại an tâm.
Hai người cùng nhau nhìn bầu trời, hơi thở của Lạc Vĩ Vĩ thổi vào trong tai nàng, tay chẳng biết lướt qua eo nàng, không kiêng nể gì mà đi tới trước ngực, cách áo ngủ mỏng manh, nhẹ nhàng nắm lấy, đã đem trước ngực đầy đặn của nàng giữ trong lồng bàn tay.
Cả người Lục Thi Duy bất động. Thân thể rất nhanh có phản ứng.
Thân thể hai người dán vào nhau, nhiệt độ không ngừng tăng lên, lại không để ý cái lạnh xung quanh.
"Lạc Vĩ Vĩ... Đừng... Nhỡ đâu có người..." Lục Thi Duy thở hổn hển, lời nói cũng không rành mạch. Đây chính là ban công ngoài trời, tuy rằng trên ban công không ánh đèn, khoảng cách với nhà hàng xóm rất lớn, nhưng ngẫu nhiên được pháo hoa thắp sáng bầu trời, cũng đủ đem bọn họ bại lộ trong màn đêm.
Hai cánh tay Lạc Vĩ Vĩ cũng không nhàn rỗi, một tay dừng trước ngực, một tay trượt xuống giữa hai chân, cách lớp quần áo cũng có thể cảm thấy Lục Thi Duy khẩn trương. Lạc Vĩ Vĩ bỗng ngậm lấy vành tai nàng, sau đó dùng giọng nói vô cùng mê hoặc nói bên tai nàng: "Yên tâm đi, xa như vậy không thấy đâu."
Lạc Vĩ Vĩ nói xong, đầu ngón tay bên dưới lướt qua tầng tấc da thịt trên chân Lục Thi Duy. Hơi thở càng ngày càng nặng nề, thiêu đốt lẫn nhau.
Lục Thi Duy bản năng xoay người, cũng muốn làm chuyện giống như vậy trên người Lạc Vĩ Vĩ, chẳng qua là không để ý kỹ thuật của Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ đã sớm chờ đợi nàng xoay người lại, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, lưng nàng sẽ chạm lên rào chắn ở ban công, sau đó Lạc Vĩ Vĩ lại kịp lúc ổn định thân thể nàng, nàng cũng chỉ có thể phòng thủ thôi.
Lạc Vĩ Vĩ một lần nữa hôn xuống, ở khóe môi, ở cổ, ở xương quai xanh, ở trước ngực, ngón tay từ trên xuống dưới, châm lửa mọi nơi trên cơ thể nàng, cuối cùng dừng lại ở khuôn viên bí mật của nàng, ma sát nhiều lần, cách quần lót, giày vò nàng.
Lục Thi Duy nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, đôi chân hoàn toàn không có tí sức lực, nàng dựa vào rào chắn, nắm thật chặt lan can, mới miễn cưỡng duy trì tư thế đứng yên.
Lạc Vĩ Vĩ đưa tay nâng eo nàng, từ từ ngồi xổm người xuống, dùng tư thế nửa ngồi nửa quỳ dừng lại. Lúc mặt Lạc Vĩ Vĩ chôn sâu vào giữa hai chân nàng, khiến nàng không thể không tách mở hai chân một chút.
Nàng không thể chống cự được đầu lưỡi của Lạc Vĩ Vĩ nhất.
Linh hoạt như vậy lại mang cảm giác nóng ướt tiến vào, khác với đầu ngón tay, loại cảm giác này có khi hời hợt, rồi càng muốn người ta muốn nhiều hơn nữa.
Thân thể nàng theo rào chắn mà trượt xuống, thật sự đứng không nổi. Chỉ như vậy đã khiến nàng điên cuồng, nàng không biết kế tiếp cô còn có phản ứng gì. Nàng cắn chặt môi dưới, không để cho mình vang lên tiếng thở dốc, nàng quá nhớ nhung cảm giác này rồi, thế nhưng nàng không muốn thừa nhận.
Lạc Vĩ Vĩ cũng biết Lục Thi Duy đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, vì vậy nhanh chóng nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy tấm lót yoga ở góc tường, dùng chân kéo tấm lót yoga qua, mở ra, cả quá trình vẫn không cho Lục Thi Duy cơ hội thả lỏng.
Lúc phần lưng Lục Thi Duy chạm lên tấm lót yoga, nàng mới mắt mở ra, ý thức được Lạc Vĩ Vĩ đang cởi quần lót của nàng, nàng muốn kẹp chặt hai chân, nhưng động tác Lạc Vĩ Vĩ thần tốc, không đợi nàng dùng sức, đã sớm lại trừ mảnh vải kia, cà người đều kẹt giữa hai đùi nàng.
"Muốn không?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi.
Lục Thi Duy cắn môi không chịu trả lời. Nhưng lại ngay sau đó, kiềm chế không nổi mà từ cổ họng tràn ra tiếng thở dốc.
"Ưm..."
Đầu lưỡi Lạc Vĩ Vĩ bao lấy. Ẩm ướt, lành lạnh, thoáng qua rồi lại nóng như lửa.