Bóng Ma Trong Mây

Chương 28: Đỉnh Hắc Mi



*Đỉnh Hắc Mi nằm ở góc đông bắc quận Vọng Thành, thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, nơi cao nhất lên đến 590,5m so với mực nước biển.

Nơi đây còn được mệnh danh là động tiên.

Ngón tay của Chiêm Đài lướt nhẹ qua bộ trang phục kịch hoa cổ màu đỏ sẫm.

Khi được mặc trên người Phương Lam, nó đỏ tươi như thể đã hút hết máu trong cơ thể cô, ngay cả bông hoa đỗ quyên và con chim quyên trên váy cũng sống động y như thật, chẳng khác gì sẽ nhảy ra khỏi bộ trang phục ngay lập tức.

Nhưng bây giờ khi được trải ra dưới sàn nhà, trông nó vừa tối màu lại vừa đậm mùi cổ xưa, có vẻ chỉ là một bộ trang phục kịch hoa cổ nhiều năm tuổi bình thường mà thôi.

Chỉ khi chạm vào da thịt, bộ trang phục mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người sống, mùi máu sẽ bốc lên nồng nặc, thốc thẳng vào mặt.

Chiêm Đài khẽ thở dài: “Sau khi tìm được bộ trang phục này, cô đã mặc nó vào người à?”

Phương Lam gật đầu: “Tối nào cô ta cũng dốc hết tâm tư lượn lờ quanh tủ kính, chẳng phải là để mặc bộ váy này sao? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, phải mặc lên người mới có thể biết được cô ta muốn làm gì.”

“Nhưng lạ là sau khi mặc bộ trang phục này, tôi không cảm thấy có điều gì kỳ quái, ngoại trừ hơi mệt mỏi mất sức một chút, ý thức của tôi vẫn luôn rất tỉnh táo.

Sau đó, tôi nghĩ cứ đợi như vậy cũng không phải là cách hay, bèn mặc luôn nó vào và đi đến chỗ chiếc xe buýt xảy ra tai nạn, phục ở đó thử vận may.”

Chiêm Đài cúi đầu đáp ‘ừ’, rồi cầm lấy cái thìa mà cô dùng để ăn cháo ban nãy và cầm cả hai cái bát không của hai người, đi vào nhà vệ sinh.

Vóc người cậu cao lớn, lại đang cởi trần, nên càng lộ rõ sự chật chội của nhà vệ sinh chưa đầy 1 mét vuông.

Chiêm Đài lơ đãng rửa bát.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quay đầu lại nói với Phương Lam: “Tóm lại cô có biết rằng làm như vậy nguy hiểm cỡ nào không, Phương Lam?”

Phương Lam ngẩn người giây lát, đoạn đáp: “Tôi nhất thời nóng vội.”

Chiêm Đài nhìn Phương Lam chằm chằm bằng ánh mắt như muốn nhìn thấu cõi lòng cô: “Cô không nóng vội mà là chán sống, rất nhiều lần như thế rồi.

Tôi thật sự không hiểu, một cô gái xinh đẹp như cô, lại từng được học hành đến nơi đến chốn, làm gì chẳng được, tại sao cứ phải tiếp xúc với đám người chết và yêu ma? Rốt cuộc cô đang theo đuổi điều gì?”

Mỗi lần bị cậu hỏi như thế, Phương Lam đều rất cáu kỉnh.

Cô không nhịn được bèn hỏi ngược lại cậu y như vậy: “Cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu không phải là chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, làm gì mà chẳng được ư? Đang ở độ tuổi nên vươn mình nhất, lại đi làm cái nghề nguy hiểm không để đâu cho hết.

Cậu đang theo đuổi điều gì?”

Cô chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng lại chọc đúng nơi khó chịu nhất trong lòng cậu.

Chiêm Đài ngước mắt liếc nhìn cô một cái, lại nhẹ giọng đáp với vẻ mặt hơi ỉu xìu: “Tôi không có lựa chọn nào khác.”

“Giết người thì phải đền mạng, nợ tiền thì phải trả.

Đó là lẽ đương nhiên, không trốn thoát được.

Tôi theo đuổi sự bình yên trong tâm.”

Phương Lam nhướng mày: “Cậu nợ tiền người ta à?”

Chiêm Đài cười tự giễu, trả lời: “Tôi đã giết người.”

Khi sư phụ và anh trai cậu làm việc ác, cậu chỉ mới lên mười.

Ban đầu, cậu không hiểu gì, chỉ biết cứ cách mấy ngày, dưới hầm của quán trà lại có thêm vài thứ mới không rõ lai lịch.

Hai người đó luôn thích lái chiếc xe van Kim Bôi và mời các đạo hữu đến nhà ‘làm khách’ đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Nhưng dù họ đi ra ngoài với bao nhiêu người thì vẫn chỉ có sư phụ và anh trai cậu trở về từ thành phố ma quỷ Nhã Đan* vào sáng hôm sau.

*Công viên Địa chất Quốc gia Nhã Đan Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc Trung Quốc, còn gọi là Thành phố Ma.

Nằm cách thành phố Đôn Hoàng 168 km, rộng 346 km vuông, trong công viên này tập trung rất nhiều địa mạo bị phong hóa tạo thành các hình thù kỳ dị đặc biệt phân bố rải rác, muôn hình vạn trạng, trông như “Lều Mông Cổ”,”Con lạc đà”, “Chim đá”, “Người đá”,”Phật đá”, “Ngựa đá”...!hết sức sinh động.

Khi màn đêm buông xuống, tiếng gió mạnh có khi lên đến hơn cấp 12 rít lên từng cơn, như tiếng muôn ngàn con dã thú gào thét, khiến ai đến đây cũng sợ đến dựng cả tóc gáy, do vậy được mọi người gọi là “Thành phố Ma”.

Một đứa trẻ 12 tuổi đầu, gánh trên lưng từng mạng người.

Thời niên thiếu dại khờ, còn tưởng bản thân là trung tâm của thế giới, sao hiểu được sự áy náy và sám hối.

Khi đến tuổi biết phải trái đúng sai, những năm qua, cậu đã lăn lộn và tiếp xúc với đủ loại người trong nghề, cũng ngày càng nhận thức được một điều.

Đó là: đằng sau mỗi mạng người tưởng như nhẹ tênh, là vô vàn tâm huyết lẫn nhớ mong.

Người ta nói có ba chữ Hán được khắc trên bia mộ, nhưng những gì chưa được viết đằng sau những chữ ấy là công lao nuôi dạy của cha mẹ; là sự đau xót và nhớ thương của bạn bè, người yêu; là con trẻ gào khóc đòi ăn cần bầu bạn; là ý nguyện và ước mơ còn dở dang; là nỗi đau khổ, tiếc thương và bàng hoàng suốt đời không thể thoát khỏi của người thân ở lại.

Càng biết nhiều, cậu càng cảm thấy mình sai, càng cảm thấy tội lỗi của mình không thể tha thứ.

Cả đời này, cậu chỉ có thể làm việc thiện, tích đức, giúp đỡ mọi người làm niềm vui, việc lớn thì trừ tà cứu người, việc nhỏ thì hiến máu quyên góp tiền, làm được điều gì thì sẽ làm nấy.

Coi như chuộc lỗi phần nào cho bản thân và cho sư phụ cùng với anh trai đã khuất của mình.

Chiêm Đài đứng trước mặt Phương Lam, nói với vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Phương Lam, từ khi hai ta quen biết nhau đến nay, tôi chưa bao giờ khoác lác với cô lấy một câu, hoàn toàn vô tư và thẳng thắn.”

“Chúng ta quen biết nhau đây, tôi coi cô như một nửa bạn bè.

Đến cùng thì cô gặp phải khó khăn gì, cứ nói ra với tôi.

Tuy năng lực của tôi không nhiều, nhưng nếu thật sự có thể giúp được cô chút ít, cũng coi như làm được việc tốt, tích phúc cho bản thân.”

Phương Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Chiêm Đài, nói: “Chiêm Đài, cậu vẫn không hiểu sao?”

“Cậu bảo cậu theo đuổi sự bình yên trong tâm, thật ra thì tôi cũng vậy.

Tôi không muốn nhờ cậu giúp là vì tôi sẽ không trả nổi cậu.

Trên đời này có quá nhiều bi kịch, cậu không thiếu tôi phần ân huệ phải giúp đỡ tôi.

Nếu cậu thật sự có lòng muốn làm việc tốt, chi bằng hai ta cùng bắt tay hợp tác, sớm tìm được Ngô Du, để bố con họ đoàn tụ với nhau.

Thế nào?”

Chiêm Đài nhếch khóe miệng, vài giây sau mới trả lời cô bằng giọng điệu có phần giận dỗi: “Cũng được.

Giai đoạn trước, cô đã điều tra được rất nhiều, nếu cuối cùng có thể thành công tìm được Ngô Du, tôi với cô sẽ chia đôi tiền thù lao của nhà họ Ngô.”

Phương Lam mỉm cười, lúm đồng tiền lấp ló bên má.

Cô khẽ gật đầu, đáp: “Tối qua được cậu chăm sóc, tôi đã rất áy náy.

Chỉ cần tìm được Ngô Du là tốt rồi.

Tiền thù lao coi như quà cảm ơn của tôi tặng cậu.”

Lúc nói những lời này, cô vừa lịch sự vừa dịu dàng, thái độ hòa nhã không thể bắt bẻ.

Tuy nhiên, Chiêm Đài lại cảm thấy buồn phiền vô cớ, chỉ mong cô cứ ghét cậu ra mặt như trước kia.

Cô không chỉ cầu mong sự yên lòng mà còn ‘chiếm phần lí về mình’ sau khi vạch rõ giới hạn với cậu.

Hai người ra khỏi căn gác nhỏ, rồi bắt xe buýt đến rạp hát bị ma ám.

Họ đến nơi khi trời đã chạng vạng.

Phương Lam đi lên cầu thang một cách rất thành thạo, sau đó lấy ra chùm chìa khóa mà ông già gác cổng đã giấu trên nóc hộp điện.

Khóe miệng Chiêm Đài giật giật mà không nói gì.

Tuy sắc trời vẫn còn sáng, nhưng trong rạp hát cực kỳ u ám.

Nhiệt độ giảm đột ngột, hai cánh tay để trần cũng cảm thấy ớn lạnh.

“Ban đêm ngủ ở đây cũng hay, không cần phải mở điều hòa vẫn mát.” Phương Lam nghiêm túc nói.

Chiêm Đài trợn mắt nhìn cô: “Cô cần mạng hay là cần mát mẻ? Trong quan tài mát hơn đấy, sao không thấy cô vào đó mà ngủ?”

Đèn trần màu cam sáng lên, sân khấu trống trải càng thêm phần ma quái.

Chiêm Đài lấy vạc Minh Hỏa từ trong ba lô ra, để dưới bóng đèn.

Ánh đèn chiếu xuống chiếc vạc, một quầng sáng dìu dịu màu trắng xuất hiện.

Cậu lặng lẽ đợi đến khi quầng sáng màu trắng lan xa dần rồi từ từ bao phủ toàn bộ sân khấu.

Sau đó, cậu lấy trong ba lô ra một cái chậu sứ nhỏ, đặt bên cạnh vạc Hỏa Minh, lại lấy ra một cái bao vải gai nhỏ và lắc nhẹ.

Tiếp đến, cậu cho tay vào bao, vốc một nắm gạo nếp.

“Bói gạo à?” Phương Lam chăm chú nhìn Chiêm Đài, không dám bỏ sót một cử động nào trên tay cậu.

Chiêm Đài gật đầu, tập trung tinh thần, tay trái bắt ấn, các ngón tay phải miết vào nhau, gạo nếp trắng như dòng suối nhỏ lách tách chảy từ đầu ngón tay cậu xuống chậu sứ, vun thành một đống chẳng khác gì ngọn đồi nhỏ.

Lúc đổ nước đỗ xanh lên cây đũa âm dương cắm trên đỉnh ngọn đồi gạo nếp, dường như có làn khói mỏng từ từ bốc lên.

Có tiếng nhạc vang lên như ẩn như hiện.

Phương Lam không dám thở mạnh, chỉ vểnh tai lắng nghe.

“Đi thôi í a, đi thôi, đi thôi, đi thôi í a.”

Giọng nữ êm ái như đang ngâm nga, lại như thể đang khóc than, cất giấu nỗi buồn và sự quyến luyến vô hạn trong âm cuối ngân dài.

Tiếng hát khi có khi không, nhưng tiếng nhạc chưa từng dừng lại.

Phương Lam khẽ nói với Chiêm Đài: “Lưu Hải đốn củi!”.
— QUẢNG CÁO —