Trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn nhất của thành phố Đế Đô, một thân âu phục đang đứng trước tấm cửa kính lớn có thể nhìn ra thành phố phồn hoa tấp nập. Dáng vẻ cương nghị lạnh lẽo toát ra từ Bạch Tử Ngôn, hình như anh đang trầm tư suy nghĩ thứ gì đó.
Đúng lúc này, Cẩn Phong cánh tay phải đắc lực của Bạch Cẩn Ngôn cẩn thận bước vào phòng
"Ngôn Tổng, Tân Lão gia đang dự tính bán đấu giá mảnh đất ở Cao Niên. Tôi nghe nói mảnh đất này có giá trị về kinh tế cũng như thương mại rất lớn, nếu chúng ta thu mua được mảnh đất này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất nhiều. Nhưng chỉ có điều phía bên Vu thị cũng có ý định này"
Bạch Tử Ngôn ưu nhã ngồi trên ghế da hai tay đan lại nhau bộ dạng bất cần nói
"Một miếng mồi ngon thì chắc chắn sẽ có nhiều thú săn...chỉ là phải làm cho các con thú khác rút lui thì mới có thể một mình chiếm lấy được"
Cẩn phong cung kính nói tiếp "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo, 2 ngày tới sẽ đến phiên đấu giá theo nguồn tin cho biết nơi diễn ra phiên đấu giá này là là ở Ý"
Ngón tay dài xoay chiếc đồng hồ cát tinh xảo, gương mặt phản chiếu trên đồng hồ toát lên vẻ nguy hiểm như một con thú dữ sắp đi săn.
"Mau đi chuẩn bị...Tối mai chúng ta sẽ bay sang đó"
"Vâng" Cẩn Phong cúi đầu nói rồi đi ra ngoài
Trong căn phòng rộng lớn này một mình Bạch Tử Ngôn ngồi trầm mặc, có lẽ anh bỗng nhớ đến cô gái ấy Diệp Tử Ái không biết giờ cô đang làm gì? Từ sau hôm đó cô không hề nói với anh một câu nào nhìn biểu hiện trên gương mặt cô anh có thể thấy được sự khó chịu trong lòng cô. Người đàn ông đó rốt cục có mối quan hệ như thế nào với cô mà lại khiến cô day dứt đau lòng như vậy. Nghĩ tới đây anh lại cảm thấy bức bối trong người. Chết tiệt! người con gái này quả là làm anh không thể nào ngừng quan tâm đến. Ngay khi anh đi thăm mộ ba mình xong thì quay sang đã thấy người đàn ông khác nắm tay cô. Lúc đó lòng anh như bị lửa đốt khó chịu vô cùng. Vậy mà hai người còn kéo đẩy qua lại.
Bạch Tử Ngôn lắc đầu cười khổ...anh thật sự bị cô gái này trói buộc rồi
***
Tối đến tâm trạng Diệp Tử Ái cực kì khó chịu, cô thực sự không ngờ Vu Dịch lại quay về đây? chẳng phải anh ấy đã ra nước ngoài rồi sao còn tin tức về việc đính hôn với Khiết Tần Lam tiểu thư nhà Khiết gia thì sao?.
2 năm trước Vu Dịch đã bất ngờ chia tay với cô sau đó bỏ đi sang nước ngoài đính hôn với Khiết Tần Lam. Từ đó mọi tin tức về anh đều không còn nữa vậy mà giờ đây anh lại xuất hiện trước mặt cô còn nói muốn bù đắp cho cô? Còn Khiết Tần Lam thì sao? cô ta đâu?
Quá nhiều câu hỏi liên tiếp nảy ra trong đầu cô khiến cô không thể nào hiểu được! Có chuyện gì xảy ra sao?
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên phá tan suy nghĩ của Diệp Tử Ái ngay lúc đó, giờ này không biết còn ai đến đã khuya như vậy rồi.
Cô cẩn thận đi ra mở cửa, ngay khi cánh cửa được mở ra, sau cánh cửa là Vu Dịch tay xách rất nhiều bao đồ hình như vừa mới đi tiệm bách hóa về. Anh ta vui vẻ nhìn Diệp Tử Ái
"Tử Ái...anh đã mua rất nhiều đồ cho em nè. Em xem"
Cô cố gắng không để mình nóng giận liền nói " Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh "
Nói rồi cô toan đóng cửa thì lại bị Vu Dịch đi nhanh hơn một bước liền tự nhiên đi vào nhà, những bao đồ được anh đặt ngay ngắn trên bàn bếp miệng không lúc nào ngừng nói
"Anh không biết em thích ăn vặt gì nên mua hết tất cả...À ở đây còn có kem vị vani mà em thích ăn nữa, anh để trong tủ lạnh khi nào em thèm có thể lấy ra ăn"
Diệp Tử Ái nhìn một loạt đồ ăn trên bàn bếp, tâm trạng cực kì khó chịu. Có phải cô nói những gì anh ta nghe không hiểu sao? Còn bám theo cô đến tận nhà như vậy có phải quá đáng không?
Tia lửa giận bùng phát trong mắt Diệp Tử Ái cô nói lớn
"Vu Dịch...tại sao anh cứ bám lấy tôi không buông thế? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, anh không cần phải làm những chuyện vô ích này nữa đâu"
Nụ cười trên môi Vu Dịch dần tắt anh không nghĩ sau 2 năm Tử Ái của anh đã thay đổi rất nhiều, cô lạnh lùng và ngang bướng hơn xưa nhưng không sao chỉ cần có thể bù đắp lại cho cô thì việc gì anh cũng có thể làm. Vu Dịch đi đến bên cạnh Diệp Tử Ái sau đó nhìn vào sâu đôi mắt cô, hơi thở đàn ông mà bấy lâu nay cô không thể quên lại bao vây lấy cô, sự bất an dần lan ra khắp căn nhà cô chau mày chuẩn bị tư thế phòng ngự
"Anh định làm gì?"
Vu Dịch nhìn bộ dạng như con nhím đang xù lông của Diệp Tử Ái không khỏi bật cười, tiếng cười trầm thấp làm cô khó hiểu
"Anh cười cái gì?"
"Anh cảm thấy em vẫn giống như trước vẫn luôn ngại ngùng như vậy...thật đáng yêu"
Diệp Tử Ái nghe xong liền có chút không tự nhiên, ánh mắt né tránh sang chỗ khác
"Anh đừng có mà tưởng bở...Tôi không còn là Diệp Tử Ái của 2 năm trước nữa đâu!"
Vu Dịch không nói gì sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay cô vuốt ve.
"Anh biết bây giờ em chưa sẵn sàng tha thứ cho anh nhưng anh chắc chắn vào một ngày không xa em sẽ lại về bên cạnh anh lần nữa thôi."
Sự dịu dàng của anh phút chốc làm cô như trở về 2 năm trước anh cũng đã từng dịu dàng ôn nhu như vậy mà đối xử với cô nhưng khi cô nhớ lại lúc anh bỏ mặc cô làm tổn thương trái tim cô đi đính hôn với người khác liền không thoải mái rút tay lại, gương mặt lạnh lùng ngẩn đầu nhìn Vu Dịch
"Anh thật sự là rất quá đáng...2 năm trước anh bỏ rơi tôi đi ra nước ngoài đính hôn với Khiết Tần Lam giờ anh quay về đây bỏ mặc cô ta nói muốn tôi về bên anh sao? Anh xem phụ nữ là cái gì chứ? Anh có phải quá ích kỉ rồi không?"
"Tử Ái...thật ra mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Anh..."
Lời Vu Dịch còn chưa nói xong đã bị Diệp Tử Ái đẩy ra cửa sau đó đóng sầm lại
"Anh mau cút đi cho tôi"
Vu Dịch bên ngoài không cam tâm liền nói lớn "Tử Ái... nghe anh giải thích có được không?"
Chuyện này anh không muốn cô hiểu lầm anh, nên ra sức kêu lớn nhưng cho dù kêu thế nào cũng không nghe thấy cô hồi âm đáp lại, đáy lòng Vu Dịch như bị cái gì đó đè lên vô cùng buồn bã anh cúi đầu quay người bỏ đi.
Trong phòng Diệp Tử Ái chùm kín chăn cố gắng bịt hai tai của mình lại để không nghe thấy tiếng Vu Dịch, qua vài phút cuối cùng âm thanh của anh cũng ngừng cô đau đớn mở chăn ra sau đó ngồi co lại ôm đầu gối của mình ngăn không để nước mắt rơi. Cô đã tự nói với lòng mình rằng sẽ không bao giờ khóc vì anh thêm lần nào nữa cô phải thật sự buông bỏ con người này thôi.
Khi tâm trạng dịu đi một chút thì chuông cửa lại vang lên, Diệp Tử Ái như sắp phát điên. Có phải anh ta có vấn đề về thần kinh đúng không? Sao cứ quấy rầy cuộc sống của cô như vậy? Làm tổn thương cô một lần chưa đủ sao?
Tiếng chuông vang thêm lần nữa, sự nhẫn nại cuối cùng không còn Diệp Tử Ái hùng hổ bước ra toan có ý định đập cho anh ta một trận, khi chuẩn bị sẵn sàng cô mở cửa ra hét lớn
"Anh có thôi đi không? Mau cút đi..."
Bạch Tử Ngôn đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn Diệp Tử Ái đang bổ nhào về phía anh, vừa nhận ra đó không phải Vu Dịch cô liền khựng người lại nhưng không kịp nữa cô hốt hoảng ngã vào người Bạch Tử Ngôn té xuống đất, khi cả cơ thể nằm lên người Bạch Tử Ngôn môi cô cũng chạm vào môi anh. Cả không gian dường như chìm vào khoảng không im ắng đến lạ thường chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập mà không biết là của cô hay của Bạch Tử Ngôn.
Nụ hôn bất ngờ này khiến Bạch Tử Ngôn phản ứng không kịp, chỉ là anh không hiểu sao lại muốn được nhìn thấy cô trước ngày đi Ý nên mới cố tình đến đây không ngờ cô lại táo bạo như vậy dám cưỡng hôn anh!
Đầu Diệp Tử Ái quay vòng vòng sau vài giây mới ổn định lại liền ngồi dậy lấy tay che miệng. Thấy thái độ của cô như vậy Bạch Tử Ngôn Tỏ vẻ không vừa ý liền nói
"Em có ý gì đây? Cưỡng hôn tôi xong rồi giờ tỏ ra chán ghét à?"
Đồ điên? cưỡng hôn gì chứ? Cô chỉ là không cẩn thận mới té vào người anh ta mà thôi. Có thể nào ngưng tự cao được không?
"Anh...Anh quá đáng!"
Bạch Tử Ngôn lắc đầu cười khổ, anh sao lại quá đáng? Cũng không phải do anh cố ý
"Tôi quá đáng? Em xem em mới là người bổ nhào vào người tôi trước"
Diệp Tử Ái thẹn quá hóa giận không muốn đôi co với anh ta nữa nên liền bỏ vào nhà. Thấy vậy Bạch Tử Ngôn liền đi theo, anh nhìn cẩn thận một lượt xung quanh nơi cô sống cách trang trí rất ưu nhã rất hợp với cô, sau một hồi ngắm nghía mắt anh chợt dừng lại trên bàn bếp thấy có rất nhiều bao đồ ăn vặt hình như là mới mua. Không hiểu sao tâm tình chợt trầm xuống nhưng đã bị anh giấu đi lập tức.
Lúc này Bạch Tử Ngôn nhớ lại khi nãy cô toan định đánh anh nhưng khi thấy anh lại ngạc nhiên dừng lại, còn nói loạt câu khó hiểu? Có người khác vừa mới đến đây sao? Một tia ảm đạm liền xẹt qua nhưng mau chóng khôi phục lại dáng vẻ cười cợt khi nãy.
"Này! em mua đồ ăn vặt nhiều vậy à? Đúng là heo con"
Heo? Diệp Tử Ái không nhịn nổi nữa liền lập tức phản bác
"Anh nói ai là heo? Tôi không có ăn với lại đồ đó cũng chẳng phải tôi mua" Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Câu nói của cô như làm Bạch Tử Ngôn hiểu ra ánh mắt anh chợt tối đi thì ra có người đã đến đây!. Suy đoán của anh quả không sai. Anh không nói gì thêm chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô kéo lại ôm chặt vào lòng.
Đột nhiên bị ôm chặt Diệp Tử Ái hoảng loạn đẩy Bạch Tử Ngôn ra nhưng sức cô không bì được với anh ta nên khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nói
"Anh làm gì vậy? Buông ra..."
"Có phải người đàn ông đó mới vừa đến đây không?"
Một câu nói như "choang" vào đầu cô một cái, cô không nghĩ rằng Bạch Tử Ngôn lại biết chuyện Vu Dịch vừa ở đây. Tất cả biểu hiện trên gương mặt cô đều thu lại vào mắt anh, anh chỉ thuận miệng nói một câu mà cô lại kinh ngạc như vậy thật là người đó sao? Cô có phải đang trêu đùa tính nhẫn nại của anh không
"Tôi...Ai đến thì liên quan gì đến anh chứ?" Diệp Tử Ái không muốn nhắc đến Vu Dịch dù sao chuyện giữa cô và anh ta cũng không cần Bạch Tử Ngôn chen vào
"Em giỏi lắm!...Không có tôi là liền tìm một người đàn ông khác. Em quên tôi từng nói gì rồi à! em là người phụ nữ của tôi trừ tôi ra thì không ai được chạm vào em"
Diệp Tử Ái không hiểu là anh ta đang nói cái gì, sao hai người đàn ông này lại khiến cô phát điên như vậy chứ. Lúc nãy là Vu Dịch giờ đây là tên Bạch Tử Ngôn khó ưa này có phải là muốn chọc tức cô không?
"Tôi không phải người phụ nữ của anh. Chuyện của tôi không cần anh quản, tôi muốn làm gì gặp ai là quyền của tôi!"
Bạch Tử Ngôn nhìn Diệp Tử Ái ánh mắt giờ tràn ngập sát khí như một con thú dữ sắp chuẩn bị ăn thịt lấy con mồi. Cô cảm thấy trong mắt anh có sự thay đổi không hiểu sao cảm giác về hôm đi ăn đợt trước lại ùa về khiến cô lạnh sống lưng, sự sợ hãi liền bao quanh lấy cô, ngay lập tức cô cố gắng đẩy anh ta ra nhưng càng bị anh siết chặt hơn Bạch Tử Ngôn nắm chặt lấy cằm cô bắt cô đối diện với anh.
"Người đàn ông đó là ai?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Ánh mắt quật cường của cô càng làm Bạch Tử Ngôn thêm tức giận, lần này anh không đủ kiên nhẫn để tranh cãi với cô thêm nữa liền trực tiếp áp lấy môi cô mà ngấu nghiến. Bị tấn công bất ngờ Diệp Tử Ái hốt hoảng tránh né nhưng càng tránh bao nhiêu là anh ta càng thô bạo bấy nhiêu. Đầu lưỡi chẳng mấy chốc đã len lỏi vào sâu trong miệng cô thỏa sức dày xéo, Bạch Tử Ngôn như trút hết sự giận dữ của mình thô bạo chiếm lấy Diệp Tử Ái.
Hai tay cô đánh liên tục vào người anh nhưng dường như chỉ có cô thấy đau còn anh thì không!.
"Lưu manh...Mau thả tôi ra"
"Em nói tôi lưu manh? Được vậy tôi sẽ cho em biết lưu manh là như thế nào!"
Đến giờ phút này cô càng cả gan mắng anh, không lẽ cô ghét anh đến như vậy sao?. Chỉ có người khác được quyền chạm vào cô còn anh thì không, từng đợt công kích khiến lòng Bạch Tử Ngôn như nổi lửa anh hung hăng bế thóc cô lên vai mặc cho cô kêu gào hay đánh vào lưng anh thế nào tất cả anh đều không quan tâm mà trực tiếp bế cô vào phòng ngủ.
Diệp Tử Ái mắt trợn lên khi thấy Bạch Tử Ngôn đang hướng đến phòng ngủ của cô, anh ta tính làm gì? Đáy lòng cô dâng lên một nỗi bất an như một chú mèo nhỏ đang hoảng sợ. Cả người cô đột ngột bị anh quăng xuống chiếc giường cả cơ thể đảo lộn hết cả lên, tim cô như bị văng ra ngoài. Thân thể cao lớn lập tức phủ lấy cô giam giữ cô trong phạm vi của anh.
Vẻ mặt tràn đầy sát khí của Bạch Tử Ngôn làm cho cô cảm thấy sợ hãi liền theo bản năng muốn bỏ trốn nên lùi lại phía sau giường.
"Anh đừng có qua đây...anh mà dám làm gì bậy bạ tôi sẽ kiện anh!"
Kiện anh sao? Từ trước tới nay chưa ai dám nói anh như vậy cả mà cô lại dám cả gan đòi kiện anh?
"Được thôi! Nếu em thích kiện thì cứ kiện đi...tôi sẵn sàng hầu em tới cùng"
"Anh" Diệp Tử Ái không ngờ Bạch Tử Ngôn hôm nay lại phát điên như vậy, cô bất chợt nhìn xung quanh liền cầm lấy cái gối ngủ bên cạnh lao đến đánh vào người Bạch Tử Ngôn " Đồ đáng ghét...anh là đồ biến thái...mau cút ra khỏi nhà tôi ngay"
Cơn giận dữ của cô không làm cho Bạch Tử Ngôn hạ bớt ngọn lửa trong người, anh chỉ cần dùng một tay là có thế bắt lấy chiếc gối của cô rồi ném đi không thương tiếc sau đó chế ngụ lấy cả hai tay đang vùng vẫy của cô để lên đỉnh đầu, Bạch Tử Ngôn cúi đầu ghé sát vào tai cô giọng nói tà mị đầy ma lực như một tên ác ma nói.
"Em có biết là em đang chọc giận ai không?"
"Tôi chọc gì anh chứ? Anh có vấn đề gì à?"
Cô thật sự không biết sao? Nhìn vào mắt cô anh có thể cảm nhận được sự chán ghét của cô khi thấy anh vậy với người đàn ông đó thì sao?
"Nói cho tôi biết em với người đàn ông kia có quan hệ gì?"
Diệp Tử Ái mất hết kiên nhẫn muốn thoát khỏi sự giam cầm của Bạch Tử Ngôn nhưng đều vô dụng cô bất lực hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào mắt anh lạnh lùng nói
"Anh ta chính là mối tình đầu của tôi...là người tôi không thể nào quên được nhưng cách đây 2 năm trước anh ấy đã bỏ rơi tôi rồi...anh hài lòng chưa?"
Nghe xong sự lạnh lẽo bao trùm lấy Bạch Tử Ngôn anh trầm tư vài giây sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đau lòng nói.
"Em còn yêu anh ta sao?"
Còn yêu? Diệp Tử Ái cũng đang muốn hỏi bản thân mình xem có phải cô còn yêu Vu Dịch không?Mỗi khi nhìn thấy anh ta vết thương của cô như bị ai đó hung hăng bới móc lại cảm giác khó chịu vô cùng chỉ là xen vào đó có chút thương xót cho bản thân cô cứ mãi không quên những kỉ niệm giữa cô và Vu Dịch. Ngay khi vào lúc này Bạch Tử Ngôn chợt hỏi cô một câu như vậy, khiến cô cảm thấy rất bối rối không biết nên trốn tránh thế nào, đơn giản là cô sợ cô sẽ lại chìm sâu vào nỗi đau ấy thêm một lần nữa.
"Anh quản chuyện của tôi hơi nhiều rồi đấy"
Bạch Tử Ngôn khẽ nhếch môi, gương mặt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào cô như dò xét từng trạng thái biểu cảm trên gương mặt cô. Tuy cô không trả lời nhưng anh vẫn biết được cô vẫn còn lưu luyến người đàn ông đó, Bạch Tử Ngôn anh từ trước đến nay đều chưa hề để tâm đến một ai vậy mà với cô nguyên tắc của anh liền bị phá bỏ anh như con thú xổng chuồng không kiểm soát được đến mức muốn bức cô! Tại sao anh lại trở nên như vậy? Anh luôn tự cho rằng mình có tính kìm chế rất tốt vậy mà khi va chạm với da thịt trắng nõn nhẵn mịn của cô là máu huyết trong người anh lại sục sôi theo cuống đi hết lý trí còn sót lại của mình. Sau khi nghe anh những lời tuy lạnh lùng của cô nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng thương tâm tình anh cũng thâm trầm dần. Đôi mắt đẹp đẽ nhìn gương mặt vì tức giận mà đỏ ửng lên của cô khiến anh không khỏi tự trách về hành vi lúc nãy của mình. Cô chắc rất hận anh nha! Vẻ mặt Bạch Tử Ngôn lúc này không còn căng thẳng như trước cũng không vì cô nói anh quản nhiều chuyện mà tức giận thêm với cô ngược lại anh còn bật ra tiếng cười trầm thấp như trêu đùa cô
"Tốt thôi! Dù sao cũng là chuyện quá khứ của em tôi không quan tâm!..Nhưng hiện tại và tương lai sau này của em chỉ thuộc về một mình tôi thôi! Và còn..." Nói đoạn tay Bạch Tử Ngôn cũng không an phận mà bắt đầu tùy ý lướt khắp cơ thể của Diệp Tử Ái hơi thở nam tính phả vào vành tai non nớt nhạy cảm của cô mà thốt ra "Cơ thể tuyệt mỹ của em nữa"
Tim Diệp Tử Ái bắt đầu đánh trống không ngừng, cô vừa thẹn vừa giận cắn lấy môi dưới
"Đồ điên! Ai thuộc về anh chứ? Anh đừng tự suy diễn lung tung như vậy..."
Tuy chỉ là một hành động nhỏ thôi nhưng cũng lọt vào đôi mắt đen tuyệt đẹp của Bạch Tử Ngôn nhìn môi cô đỏ ửng lên do nụ hôn thô bạo lúc nãy của anh cộng thêm hành động cắn cắn môi dưới bất giác anh không kiểm soát được liền áp lấy môi cô thêm lần nữa.