“Thiệu Kiệt, bệnh viện này khá tốt, em trước lưu tại nơi này tiếp thu trị liệu, được không?” Ôn Hướng Dương dùng ngữ khí thương lượng cùng Ôn Thiệu Kiệt nói.
Ôn Thiệu Kiệt nhìn ánh mắt Ôn Hướng Dương khẩn cầu chờ mong, con ngươi cậu hiện lên một đạo ám quang, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Đối xử với chị của tôi tốt một chút. Không phải mỗi người đều có thể dùng sức mạnh cùng thủ đoạn đoạt lấy.”
Người chị này của cậu từ nhỏ não tử liền không tốt, ngày thường thoạt nhìn hung thần ác sát rất lợi hại, nhưng trên thực tế chính là trong đầu là một người ngốc không có suy nghĩ.
“Đoạt lấy tới?”
Ôn Hướng Dương nghe câu nói đó, nhìn phía Mộ Lăng Khiêm. Hay là, Thiệu Kiệt cho là Mộ Lăng Khiêm đoạt lấy từ bên phía Nghiêm Khắc? Nếu là như vậy, Nghiêm Khắc tìm không thấy Thiệu Kiệt muốn lo lắng gần chết chứ? Ôn Hướng Dương theo bản năng muốn đi tìm di động, Nghiêm Khắc hiện tại còn không có gọi điện thoại cho cô, một khả năng chính là di động của cô không điện được, một loại khả năng khác chính là Nghiêm Khắc sợ cô lo lắng, cố ý không nói cho cô biết. Cô mới vừa tìm được một nửa, hậu tri hậu giác phát hiện, Mộ Lăng Khiêm liền ở bên người cô, cô hiện tại muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Khắc, không phải là muốn tìm chết sao? Cô vội vàng thu hồi di động trên tay, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh tiếp tục đứng đó. Chỉ là động tác mờ ám đó của cô sớm đã rơi vào trong mắt Mộ Lăng Khiêm, làm ánh mắt Mộ Lăng Khiêm ám trầm một chút.
“Chị, em nơi này không có việc gì, chị đi về trước đi. Lại nói cho dù có việc……” Ôn Thiệu Kiệt tầm mắt rơi xuống trên người Hoa Úc, mỉm cười nói, “Cũng có Hoa bác sĩ ở đây mà.”
Hoa Úc bị Ôn Thiệu Kiệt tươi cười làm toàn thân trên dưới đều nảy lên một trận nổi da gà. Hắn kỳ thật đặc biệt muốn cho Ôn Thiệu Kiệt cút đi, nhưng là lại luôn là tự ngược, theo bản năng thỏa mãn yêu cầu Ôn Thiệu Kiệt đưa ra. Đặc biệt là hai ngày này, Hoa Úc cảm thấy hắn đều muốn thành bệnh tâm thần. Mộ Lăng Khiêm mang cô đến nước Mỹ, chính là vì mang cô tới gặp Thiệu Kiệt. Cái hành động này của anh tức khắc làm cô nguyên bản tưởng rằng toàn bộ thành ảo ảnh. Thiệu Kiệt nếu là ở trong tay Mộ Lăng Khiêm, cô vì muốn Thiệu Kiệt được trị liệu tốt nhất, cô nhất định phải nịnh bợ anh, mà không phải cùng anh phân rõ giới hạn.
Nhận thức được điều này, làm trong lòng Ôn Hướng Dương có chút nghẹn muốn chết, nguyên nhân nghẹn muốn chết chính là cư nhiên cô nghĩ đến Mộ Lăng Khiêm cùng Lý Lam Hi cùng nhau xuất hiện tại khách sạn Dạ hội. Không có cách nào, vì để Thiệu Kiệt có thể được trị liệu tốt nhất, Mộ Lăng Khiêm như bệnh AIDS, cô đều sẽ đem anh coi như Thái thượng hoàng phủng nơi tay lòng bàn tay, toàn tâm toàn ý hầu hạ. Ôn Thiệu Kiệt thân thể không tốt, thời gian người nhà tới thăm đều là hữu hạn, mỗi ngày cũng không thể cùng người nói quá nhiều. Ôn Hướng Dương thấy cậu một lúc, liền cùng cậu cáo biệt, nói là ngày mai lại đến thăm cậu.
Rời khỏi phòng bệnh của bệnh viện, Ôn Hướng Dương xác định Ôn Thiệu Kiệt sẽ không nghe được thanh âm cô, cô dừng bước chân, nhìn người nam nhân đi ở bên cạnh cô nói, “Mộ thiếu, tôi thực xin lỗi. Đồng thời, cũng cám ơn anh.”
Mộ Lăng Khiêm nhìn người tiểu nữ nhân đứng ở trước chính, cúi đầu, còn đối với anh khom lưng. Anh duỗi tay nâng cằm cô lên, tầm mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đồng tử của cô, “Hy vọng cô nhớ kỹ lời cô hôm nay nói qua. Tôi không hy vọng lại nhìn đến cô cùng nam nhân khác dây dưa không rõ.”
Ôn Hướng Dương cũng không có giải thích điều gì, chỉ là trở về một chữ, “Vâng.”
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương như vậy, cau mày, thu hồi tay mình, lãnh đạm mở miệng nói, “Em trai cô có nhóm máu là hiếm thấy gấu trúc, có thể cùng máu hắn tương đối ít, tôi sẽ tiếp tục phái người tra tìm.”
Nhóm máu hiếm của em trai mình Ôn Hướng Dương đã sớm biết. Mặc kệ Mộ Lăng Khiêm là xuất phát từ cái mục đích gì, anh có thể làm được một bước này, cô đã thực cảm kích.
Liền ở thời điểm Ôn Hướng Dương cảm kích tâm tình, Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa mở miệng nói, “Tôi có việc về nước trước. Cô nếu muốn lưu tại nơi này mấy ngày này có thể lưu lại.” Nói đến chỗ này, con ngươi anh nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương mang ý cảnh cáo gằn từng chữ, “Nhưng là, đừng làm cho tôi phát hiện, cô đi gặp người không nên thấy.”