Mới vừa đi đến trước giường, hắn duỗi tay liền chế trụ cái ót cô, đem cả người cô áp đảo ở trên giường, thăm dò môi cô, ở trong miệng cô đảo qua một lần, xác định trong miệng cùng trên người cô, không có hương vị hắn chán ghét, mới buông người cô đang có chút hô hấp không xong ra.
Mộ Lăng Khiêm chưa từng có hôn qua cô như vậy.
Mặc dù hai người từng có hai lần da thịt chi thân.
Ôn Hướng Dương bị hôn đến nỗi gương mặt nóng lên, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng.
Đặc biệt là, Mộ Lăng Khiêm hôn cô xong, giống như người không có việc gì, mang theo cảm xúc không lộ ra cái gì ra ngoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cái loại ánh mắt thâm trầm này, làm tâm cô hoàn toàn không thể khống chế được.
“Cô có phải hay không quên những lời tôi đã nói với cô?”
Qua đại khái một phút đồng hồ, cô như cũ không nghĩ ra, Mộ Lăng Khiêm đã cùng cô nói qua là nói cái gì, là cô quên chuyện gì.
Vẻ mặt cùng ánh mắt Ôn Hướng Dương ngây thơ, làm Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, đáy mắt hiện lên một mạt u quang, duỗi tay liền chế trụ đôi tay cô, chân thon dài hữu lực cũng ngăn chặn đôi chân cô, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
“Từ từ, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi.” Ôn Hướng Dương vội vàng xô Mộ Lăng Khiêm ra khỏi ngực nói.
Mộ Lăng Khiêm cũng không có buông cô ra, mà là khóe miệng khẽ mở, thanh âm mát lạnh nói, “Nói.”
Nói cái gì a?
Ôn Hướng Dương khóc không ra nước mắt, hắn căn bản là không cùng cô nói qua nói mấy câu, cùng hắn tương quan, càng là một câu đều không có.
“Anh cùng tôi nói…… Đừng hối hận?” Cô liền nhớ rõ cái này.
Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, hơi thở phun ở trên mặt Ôn Hướng Dương, “Còn có cái gì nữa?”
Ôn Hướng Dương nói không nên lời, Mộ Lăng Khiêm thể trọng đè ở trên người cô, cô hoàn toàn thở không nổi.
Nếu không phải người nam nhân này tùy thời có thể giết chết nàng, cô thật muốn một cái tát tát chết hắn.
Không, không thể tát, cô còn muốn kiếm tiền của hắn.
Thật là chính mình đào cái hố, đem chính mình chôn.
Ôn Hướng Dương càng nghĩ càng sinh khí, cô đẩy Mộ Lăng Khiêm một phen, đứng lên, tức giận trừng Mộ Lăng Khiêm.
“Mộ thiếu, anh có cùng tôi nói cái gì sao? Anh trước nay không nói với tôi bất kì cái gì. Từ lúc bắt đầu, tôi ngộ nhận anh là Ngưu Lang, anh liền thật sự bồi tôi như Ngưu Lang trong nửa tháng. Tôi nào có biết đâu anh thích cái gì, không thích cái gì? Tôi nào có biết rằng anh có cái ham mê biến thái nào?”
“Cô nói cái gì thế?” Thanh độ nháy mắt giáng đến cực điểm, khuôn mặt tuấn tú căng chặt.
“Tôi nói……”
Ôn Hướng Dương còn tưởng tiếp tục mạnh miệng, chính là lời nói còn chưa nói xong, đã bị Mộ Lăng Khiêm một phen khiêng lên, lại lần nữa áp đảo ở trên giường, “Nhớ kỹ tên của tôi, nhớ kỹ lời tôi nói rồi nói!”
Ôn Hướng Dương bị ánh mắt lạnh băng cùng thân thể của Mộ Lăng Khiêm áp lên cả người đều không còn khí lực.
Khí thế của hắn làm nàng kinh hãi.
Bị kinh hách, thế cho nên cô mở một đôi mắt to hắc bạch phân minh hoảng sợ nhìn hắn, bộ dáng đáng thương, làm Mộ Lăng Khiêm bực bội nhíu mày.
Hắn đứng lên, ném cô xuống, xoay người liền vào phòng tắm.
Ôn Hướng Dương ngã vào trên giường nỗ lực hồi tưởng, cuối cùng nhớ lại, lời Mộ Lăng Khiêm từng nói qua với cô.
Chẳng lẽ là lần trước, cô bị hắn áp đảo ở trên giường, bị qua lại lăn lộn đến cả người vô khí lực, mơ mơ màng màng không nghe rõ câu nói kia.
Hình như là: Trong thời gian thực hiện khế ước, ngoại trừ hắn không được cùng bất kì nam nhân bên ngoài nào lui tới.
Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt.
Mộ Lăng Khiêm mặc áo tắm dài đi ra, ánh đèn nhu hòa chiếu vào mớ hỗn độn trên giường lớn, bóng đêm yên tĩnh, nhiễm một tầng nhan sắc ái muội cực độ.
Hắn thấy Ôn Hướng Dương còn duy trì tư thế ngã vừa rồi vào nơi đó.
Hắn mày rậm trói chặt, xoay người đi đến trước tủ lạnh, lấy ra hai cái hộp đóng gói tinh xảo ném tới trước mặt cô.