“Ba, tạm biệt. Hẹn gặp lại.” Ôn Hướng Dương lôi kéo Nghiêm Hân đi ra ngoài.
Chuyện bệnh viện của Thiệu Kiệt, Nghiêm Khắc đã đi xử lý, cô hiện tại một chút cũng không cần sợ Ôn Lợi Thịnh nữa.
“Ôn Hướng Dương, mày đứng lại đó cho tao!” Ôn Lợi Thịnh thấy Ôn Hướng Dương dám dám nói chuyện như vậy với ông ta liền tức giận đến không thở được, nhìn về phía Ôn Hướng Dương la lên.
Ôn Hướng Dương vẫn mặc kệ ông ta.
Từ lúc đầu, mọi chuyện liên quan đến Nghiêm gia đều là cô giúp ông ta, chỉ những lúc Ôn Lợi Thịnh lợi dụng cô thì mới nghĩ đến cô, tới coi cô, mua đồ ăn cho cô, đối với cô mới thể hiện chút tình thương của cha, còn lúc bình thường, cô căn bản chỉ là đồ dư thừa.
Cô thật sư rất ngốc, cư nhiên còn vì chuyện ông ta đã đối tốt với cô trước đây mà cho rằng trong lòng ông ta vẫn coi cô là con gái, còn ngốc đến mức đi tìm Ngưu Lang, chụp ảnh, muốn nhờ vào chuyện đó để khiến ông ta đau lòng, mong ông ta sẽ không xem mình như món đồ để đổi lấy lợi ích cho mình.
Ôn Hướng Dương lôi kéo Nghiêm Hân ra thẳng xe của cô ấy.
Ôn Hướng Dương nhận lấy chìa khóa, liền bắt đầu khởi động xe.
Chỉ nghe “Oanh–” một tiếng, âm thanh động cơ vang lên, chiếc xe thể thao màu xanh giống như một mũi tên lao ra khỏi cung, bay ra ngoài.
Ôn Hướng Dương càng lái càng nhanh, càng lái càng nhanh, làm cho Nghiêm Hân sợ đến nỗi nắm chặt đai an toàn, hứng gió nhìn về phía Ôn Hướng Dương hô lên, “Hướng Dương, nhanh quá, cậu lái chậm một chút a.”
Ôn Hướng Dương nghe được tiếng kêu của Nghiêm Hân, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh, tốc độ cũng chậm lại.
Chờ đến khi Ôn Hướng Dương dừng lại, hai người đã tới một cái cánh đồng màu xanh.
Ánh mắt Nghiêm Hân dại ra nhìn thẳng phía trước, Ôn Hướng Dương không nói một lời.
Cô duỗi tay nắm lấy tay của Ôn Hướng Dương, “Hướng Dương……”
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn phía Nghiêm Hân, xin lỗi cười cười, “thật ngại quá, tiểu Hân, làm cậu phải lo lắng rồi.”
“Tớ không có việc gì, nhưng mà cậu……”
Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, “Mình chỉ là trong lòng có chút nghẹn nên mới phát cuồng chút thôi!”
“Tiểu Hân, cậu nói tớ có phải điên rồi hay không? Biết rõ ông ta là người như vậy, nhưng tớ lại còn đối ông ta ôm hy vọng. Tiểu Hân, tại sao? Tại sao ông ta lại là ba của tớ? Ông ta đối với con riêng của người phụ nữ bên ngoài tốt như vậy. Nhưng đối với tớ, đối với Thiệu Kiệt lại tàn nhẫn như vậy?”
“Hướng Dương, nếu cậu thấy khó chịu thì dựa vào người tớ đi.” Nghiêm Hân tháo dây an toàn ra, ôm lấy Ôn Hướng Dương.
Cô chỉ biết là, lúc Hướng Dương 8 tuổi là mẹ của cô ấy đã qua đời. Khi đó, Thiệu Tuấn cùng Thiệu Kiệt mới chỉ có năm tuổi. Thế mà không tới 2 năm sau, Ôn Lợi Thịnh lại cưới một lần nữa, người phụ này còn có đứa con riêng 6 tuổi.
“Tiểu Hân, cậu biết không? Ông ta vậy mà còn dám lấy Thiệu Kiệt ra uy hiếp tớ, Thiệu Tuấn mất tích nhiều năm như vậy, ông ta trước giờ vẫn chưa từng đi tìm nó. Tiểu Hân, tớ rất hận ông ta, thật sự rất hận ông ta.” Ôn Hướng Dương tự mình lẩm bẩm, “Cho nên, tớ tuyệt đối sẽ không để cho ông ta lấy được hạng mục kia, tuyệt đối sẽ không!”
“Hướng Dương, cậu nói, cậu vội vã tìm bệnh viện cho Thiệu Kiệt như vậy là do ông ta à?”
Lúc này Nghiêm Hân thật sự đã sáng tỏ, chuyện này làm cho cô thật khó tiếp nhận được.
Tại sao lại có một người ba như vậy chứ?
Ba mẹ của cô thì hận không thể đem tất cả những gì tốt nhất cho cô và anh nên trước giờ cô không bận tâm tới mấy vấn đề này.
Ôn Hướng Dương mệt mỏi gật gật đầu, “Tiểu Hân, về chuyện lo bệnh viện cho tiểu Kiệt thì phải làm phiền cậu và Cách Cách rồi.”
Bây giờ Nghiêm Hân đã biết được tất cả mọi chuyện, đương nhiên là không thể ngồi xem mặc kệ, cô quả quyết gật đầu, “Hướng Dương, cậu yên tâm, có mình và anh mình ở đây, chúng mình sẽ không để tên hỗn đãn kia có cơ hội khi dễ cậu đâu.”