" ĐỪNG ĐI MÀ " Tưởng Ly bật dậy trong giấc mơ hỗn loạn, đầu lấm tấm mồ hôi
" ác mộng sao? " Dương Thần nằm bên cạnh cũng bật dậy, anh lau mồ hôi trên trán cô rồi ân cần hỏi
" ừ " 1 tiếng của Tưởng Ly vang lên mang theo sự mỏi mệt và nỗi sợ hãi
Cô từ từ nằm xuống, Dương Thần cũng ôm cô vào lòng, tay vỗ lưng cô thay cho lời an ủi. Đến khi cô mệt mà thiếp đi Dương Thần vẫn chưa nhắm mắt, đang suy nghĩ gì đó khiến anh rơi vào trầm tư
***
Sáng hôm sau, Tưởng Ly tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh thấy bóng hình đêm qua đã biến mất, cô đưa tay sang rờ đã mất hơi ấm, như vậy đã rời đi khá lâu.
Cô vác thân hình mệt mỏi của mình vào nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, một từ để diễn tả thôi " tàn " như vậy thì làm sao gặp Dương Thần, thế vậy Tưởng Ly xoay người ra ngoài lấy bộ trang điểm
Vừa bước ra đã thấy Dương Thần ngỗi chễnh chệ trên ghế cùng với đồ ăn được sắp đầy đủ trên bàn
" anh dậy thật sớm "
" ăn sáng đi rồi uống thuốc "
đến lúc này cô quên mất bản thân ra ngoài làm gì, thức ăn dơ lên trước mặt khiến cô quên đi bản thân xấu hay đẹp, ăn là chính. Thế rồi ngồi xuống ăn đáo để
Ăn được một nửa, Tưởng Ly nhìn ra ngoài trời nghĩ gì đó rồi nuốt xuôi miếng cơm nhìn Dương Thần: " Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi, mang tiếng đi du lịch mà du lịch trong phòng thì đúng hơn "
Không thấy anh trả lời, cô cố nịnh nọt thêm mấy câu quả nhiên là có tác dụng
" được " chỉ 1 câu nói của Dương Thần mà cuộc đời cô như nở hoa.
***
Đúng như lời hứa, khi ăn xong Dương Thần dẫn cô đi chơi, tuyết rơi dày đặc nên Tưởng Ly quyết định đi bộ.
Khách sạn nằm giữa trung tâm thành phố nên khá đầy đủ sự xa hoa, chỉ cần đi vài bước là bao nhiêu sự thích thú hiện ra trên gương mặt Tưởng Ly. Sự mới, lạ, cả văn hoá đa số đều khác hoàn toàn, ai chả thích những sự mới lạ, tuy là 1 thành phố chật ních bóng người và những toà nhà cao tầng nhưng khác với thành phố tấp nập của cô thì ở đây mang một màu sắc khác, thu hút mọi người, yên bình và vui nhộn.
Cả 2 cùng nhau bước đi trên con đường đầy tuyết, Tưởng Ly tò mò thích thú với mọi thứ xung quanh hỏi này hỏi nọ anh, Dương Thần lại rất kiên nhẫn trả lời. Một cửa hàng hoa nhỏ bên đường đã thu hút ánh nhìn của Tưởng Ly.
" Bên kia có cửa hàng hoa, qua xem nha "
Chỉ là hỏi cho có sự lễ phép, không cần đợi câu trả lời, Tưởng Ly cầm tay anh kéo sang kia.
Đón tiếp cô là một người bà đã ngoài 60, hiền hoà thân thiệt chính là để miêu tả người này và rất giống bà cô.
" Oh, Lucasta! " người phụ nữ ấy bước ra cầm tay và nói cho là 1 lời chào
" Dạ? " Lucasta???
Chưa kịp định nhìn thì người đó lại nói tiếp 1 tràng tiếng anh, nói về tiếng anh thì cô cũng thuộc dạng bình thường, đây có lẽ là lần đầu tiên Tưởng Ly giao tiếp với người nước ngoài nên còn hơi hoang mang.
Đại loại thì hiểu rằng bà ấy nói bà tên là Kamea còn gì nữa thì cô chịu chết, cô liền đưa ánh mắt ra đằng sau cầu cứu Dương Thần.
Dương Thần với vẻ mặt kiêu căng thường ngày, đưa tay đặt lên vai cô rồi hướng mắt về người kia: " I bought a bouquet of flowers for my wife "
bà Kamea vẻ mặt tươi cười nhìn anh: " wife? "
" Yes "
Bà Kamea đã đi, Dương Thần cùng cô ngồi vào ghế đợi, Tưởng Ly quay sang hỏi Dương Thần
" Tiếng anh _ mỹ sẽ khác với tiếng anh _ anh sao? là phát âm đó hơi lạ, cả anh cũng vậy'
" một chút "
" vậy là khả năng nghe của em vẫn kém "
Tưởng Ly luôn yếu về mảng đấy, nhưng có 1 câu Tưởng Ly không thể nhầm được, bà ấy bảo cô là vợ và Dương Thần cũng không có câu phủ nhận lại, Tưởng Ly khẽ nhìn Dương Thần rồi lại suy nghĩ, phủ phận bản thân đã nghe sai, nhưng chỉ có 1 từ không lí nào là vậy được.
Khi bó hoa được mang ra thì cô ngỡ ngàng với vẻ đẹp của nó, cô rất thích hoa, phải nói là cực thích.
Dương Thần tính tiền bà ấy còn nháy mắt với cô và gọi cô một tiếng Lucasta
Bước ra tiệm hoa, Tưởng Ly mới hỏi Dương Thần: " Lucasta? họ sẽ đặt tên cho người mới gặp sao? "
" Ừ, mỗi tên sẽ đặt theo cách nhìn của họ "
" vậy sao, Lucasta có nghĩa là gì? "
" Ánh sáng thuần khiết "
Nghe đến đây bước chân của cô khựng lại ' ánh sáng ' đúng là cô không nghĩ đến bản thân sẽ có biệt danh như vậy, 1 bàn tay ấm áp chạm lên đầu cô " đi thôi ", Tưởng Ly nhìn theo bóng dáng của Dương Thần vừa bước đi, trong đầu vừa nghĩ gì đó thì lại bị 1 suy nghĩ khác chen vào: " Anh ấy đối lập với mặt trời sao, đi đến đâu tuyết dày hơn đến đó "...
Khi về khách sạn, Tưởng Ly lại rú mình trong chăn nhìn Dương Thần làm việc. Phải nói, bình yên nhất khi Dương Thần làm việc còn hạnh phúc nhất khi anh bịt mắt lại.
" Anh không nghỉ ngơi sao "
" Thiếu hơi tôi nên không ngủ được sao, ngoan ngủ đi tí tôi nên " Dương Thần nói với cô nhưng mắt vẫn dí vào cái máy tính để làm việc. Để diễn tả cuộc sống thường ngày của anh rất dễ đó là làm việc, làm việc và làm việc, khó có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh.
Suy nghĩ 1 lúc, cô bước xuống gường, ngồi bên cạnh anh. Dương Thần cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh, anh nheo mắt nhìn cô
" Anh ngủ thì em ngủ " Tưởng Ly để vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh