Boss Dương Thầm Thương

Chương 3: Ra tay cứu giúp



Hạ Tưởng Ly nhanh chóng chạy ra thì bắt gặp Phương Liên đang đứng đợi cô với gương mặt trắng bệch cùng với nỗi sợ hãi, trong mắt cô Phương Liên luôn là cô nàng luôn hạnh phúc và tươi cười chưa bao giờ cảm thấy trùi bước, cô nàng luôn hướng về mọi điều tốt đẹp. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm cô thấy bộ dạng này của Phương Liên. Tình trạng thảm hại của Phương Liên khiến trong lòng cô nhức nhối không thôi, cô lau những giọt nước mắt trên khoé mắt cô nàng rồi vội vàng kéo chạy đi.

Vừa chạy ra đến đường thì 2 cô phải sững lại, hàng loạt chiếc xe ô tô lối đuôi nhau chạy tới đây không nhầm thì đây là bảo vệ của Hoàn gia. Lần này toi chắc rồi!

Hạ Tưởng Ly đi taxi tới đây không những vậy Phương Liên cũng thế, giờ này thì kiếm đâu ra xe mà về. 36 kế chạy là thượng sách, Tưởng Ly cúi xuống xé 2 vạt váy của mình để thuận tiện chạy vì đi chân không nên cô dẵm phải rất nhiều đá vì thế bàn chân cô cũng ứa máu. Phương Liên vừa chạy vừa nhìn xuống bàn chân của cô bạn mình mà bật khóc than trách bản thân.

Tưởng Ly đưa mắt nhìn phía sau có 2 chiếc xe đang lao nhanh về phía cô, đi đầu là chiếc xe Maybach. Vụt~ chiếc xe dừng lại trước mặt 2 cô, lần này tưởng chết chắc rồi ai mà ngờ lúc kính xe hạ xuống Phương Liên hoảng hốt mà ngã về sau, với phản ửng khác lạ của bạn Tưởng Ly 1 tay đỡ dậy mắt cố nhìn rõ người đàn ông trong xe. Trước mắt cô là người đàn ông lịch lãm, ánh mắt sắc xoả lại thu hút, anh ta nở một nụ cười khiến người khác nhìn vào mà say mê, lần này là người quen Trời! thần tượng của cô tổng giám đốc Dương Phong, cô hoảng hốt kêu lên:

_" m* ơi là Dương Tấn Phong"

Anh ta cũng vội vàng bảo:

_" lên xe đi, họ sắp tới rồi "

Cô không nghi ngờ gì vì anh ta đây là ngành luật, rất tin tưởng là đằng khác _" đi thôi!"

Tưởng Ly đỡ Phương Liên đứng dậy thuận tay mở cửa xe ghế phụ đỡ cô nàng ngồi vào trong.

Có thể cảm nhận được Phương Liên hiện đang rất sợ, cô chỉ nghĩ có thể áp lực dành Hoàn Triệu dành cho Phương Liên quá lớn.

Đến lúc cô mở cửa sau thì quái lạ không mở được. Cô định than thì trong xe giọng nói vọng ra:

_" Ghế sau của tôi hỏng rồi, phiền cô ngồi chiếc xe đằng sau đang đậu nha " cùng với nụ cười thân thiện như với khách hàng.

Tưởng Ly cũng không nghi ngờ gì đi một phát tới chiếc xe Porsche đang đậu ở sau rồi mở cửa sau ngồi vào yên tĩnh. Xe đã chạy được 5p nhưng trong xe vẫn im lặng, Tưởng ly cũng công nhận cô là người dễ giao tiếp nhưng ở trong trường hợp này cô còn không dám thở

'Lạnh lẽo! quá lạnh lẽo cô như vầy tắt thở chết mất '. Tiếng điện thoại vang lên đánh tan không khí lạnh lẽo này nhìn số gọi là ba cô:

_" ba chưa ngủ sao? "

_" con đi đâu giờ chưa về?"

gì chứ bình thường giờ này ba cô còn bên bác cả tự nhiên hôm nay về sớm. Hạ Tưởng Ly cúi xuống nhìn bộ dạng của mình, về nhà như vầy ba cô sẽ đánh cô chết:

_" con ngủ nhà bạn.... tại con tìm công ty thực tập nên nhờ Phương Liên tìm giúp con! ~~"

Cô không quên ngáp 1 tiếng để ba cô biết cô vừa ngủ dậy:_ " con đi ngủ đây byee, ba ngủ ngon " rồi tắt máy tránh bị nghi ngờ. Tưởng Ly cũng thuận tay gọi cho Phương Liên nhờ Dương Tấn Phong chở đến khách sạn gần nhất nhưng không ai bắt máy, cô gọi lại lần nữa cũng không trả lời. Tâm tan cô nhắn nhủ hãy hỏi người đàn ông ở ghế lái, Tưởng Ly để lấy bình tĩnh đếm 5s rồi nở nụ cười lên tiếng:

_ " Anh có thể cho tôi biết số của Dương Tấn Phong không?"

1phút...2 phút chả lẽ anh ta không nghe thấy, để chắc chắn cô gọi lại:

_" Anh......."

_

_ " chở cô ta vào khách sạn DL " anh ta tắt máy.

đây có phải là đang thách thức sự kiên nhẫn của cô không. " À, khoan đã khách sạn DL tiền đâu mà vào đấy " cô nghe nói vào đấy hết cả 1 lương 1 đêm huống chi cô là sinh viên, Tưởng Ly đang ái ngại lên tiếng thì lại 1 lần nữa cô bị bụp mất:

_" không phải lo tiền khách sạn này của tôi, miễn phí "

'Woa! ' đúng là người giàu, đã vậy thì cô trở thành người giàu 1 lần vậy. Xe nhanh chóng dừng lại ở trước khách sạn to đùng nhìn mà choáng. Tưởng Ly gật gù mở cửa xe, lúc chân cô vừa chạm đất 1 cơn đau buốt kéo thẳng lên tới não, giờ cô mới để ý chân cô chảy máu nãy căng thẳng quá nên quên đi nỗi đau. Nhìn bàn chân chảy máu cô mới để ý nhìn lại chỗ ngồi dưới chân chỗ đó cũng có máu cô thầm trách bản thân " đã ngồi nhờ xe sang rồi còn làm bẩn"

đang thẩn thở tự trách thì giọng nói cắt ngang

_" Sao còn chưa xuống! "

đây không phải câu hỏi là đây là chất vấn. Tưởng ly một tay chống lên xe đóng cửa rồi khập khiễng đi ra phía anh ta. Lúc này cô mới nhìn thấy gương mặt của anh ta là người đàn ông trong tấm áp phích. Anh ta còn trẻ hơn trong ảnh, nghe nói năm nay đã 31t rồi nhưng nhìn gương mặt này..... nói 31t tin chết liền. Nghe nói rất khó gặp anh ta bởi vì cái tính tình lạnh chết khiếp, đúng thật! nhìn ngoài chỉ cần 1 ánh mắt cũng có thể giết người. Hên là trong xe cô không nói nhiều. Cô thầm thả lỏng trong lòng nhưng chân cô sợ đến chết chôn không dám bước tiếp " HAY GIỜ QUAY VỀ NHÀ CÒN KỊP!!!"