Boss Dương Thầm Thương

Chương 30: Tạm biệt Chicago!



" Vợ đợi chồng cùng ngủ? "

Hạ Tưởng Ly bất giác mặt đỏ ửng, miệng lắp bắp lời nói lời không: " NÀY! Dương Thần sao... sao anh có thể nói ra vậy chứ???"

Cô trợn mắt nhìn thẳng vào anh nhưng vừa chạm mắt nhau thì cô quay đi ngay sợ sắc dụ

" Cái này.... này là ấy anh không hiểu sao? "

" Hửm" Dương Thần dửng dưng phát ra một câu thay cho lời trêu chọc hay là không hiểu được.

" Hửm gì mà hửm, đợi anh về rồi khoá cửa chứ còn gì nữa..." Tưởng Ly quyết tâm bật lại không thể để nghề của mình bị lụi bởi câu nói của Dương Thần.

" Không được ngủ đây sao? "

" KHÔNG ĐƯỢC "

" tiền tôi trả, em không có quyền "

Đúng là lời nói thông thường thì có trời mới bật lại anh, anh còn kinh khủng hơn mấy bà hàng xóm nhà cô, vô lí hết sức vô lí

" theo điều 158 bộ hình sự, việc xâm nhập gia cư bất hợp pháp sẽ phạt từ 3 tháng đến 2 năm tù " đuối lý thì lấy luật mà áp dụng vào.

" Đây là khách sạn của tôi! "

" Dạ?"

Khách sạn của Dương Thần sao, điều này không ai nói thì cô chịu chết, trăm điều thì cũng không nghĩ khách sạn này là của anh.

" địa bàn của tôi "

" Nhưng đây là phòng em? "

Không để lời qua tiếng lại trong phòng, Dương Thần gấp phang chiếc máy tính lại, bế trực tiếp cô lên gường, đắp chăn cho hai người rồi thản nhiên ôm cô ngủ

Hạ Tưởng Ly còn lơ ngơ khi bản thân mình đang ở ghế sofa bất thình lình lại nằm trên gường.

" Dương Thần, cái gì anh cũng nhanh gọn lẹ không để lại dấu vết nhờ " giọng điệu của mang phần tán thưởng mang phần mỉa mai

Dương Thần cũng không chịu thua: " không phải, khi làm với em thì đến sáng cũng chưa xong, dấu viết thì không cẩn thận sẽ để lại trong bụng em "

Hạ Tưởng Ly á khẩu

" Tại sao là lại em " đây là câu hỏi cô luôn thắc mắc, tại sao lại là cô, phải là cô mà không phải ai khác, với Dương Thần thì thừa sức bê cả hoa hậu quốc tế về mà.

" Anh có thể yêu rất nhiều người hoàn hảo hơn mà Dương Thần, tại sao lại là em? "

" Tôi chỉ có thể yêu một mình em "

" Nếu như không gặp em, anh phải yêu người khác mà chả lẽ độc thân tới già? " Tưởng Ly khó hiểu hơn cả khó hiểu, nghe nói anh 31t không có một mối tình.

" không gặp được em, ông đây thà làm con gái"

Hạ Tưởng Ly chịu thua, không bao giờ nói thắng anh là nhược điểm duy nhất của cô.

" Ngủ đi, trưa mai về thành phố S "

Nói đến thành phố S là nơi cô hiện giờ lưỡng lự nhất, không biết bản thân muốn về hay là không bởi thành phố đó thù hận, hạnh phúc, mệt mỏi, buồn bực tất cả đều ở nơi đó.

Tưởng Ly chỉ đáp Dương Thần một tiếng rồi trằn trọc ngủ.

***

Sáng hôm sau, Tưởng Ly mở mắt khi trời đã sáng hẳn, quay sang đồng hồ thì đã 9h sáng

" 9h sáng??? " Tưởng Ly bật dậy, không phải bảo trưa nay đi sao mà đến giờ Dương Thần không gọi cô dậy, tính bùng kèo hay gì.

Bỗng cánh tay Tưởng Ly với phải một cái gì đó ấm, quay sang thì là tay của Dương Thần

" Gì đây, người đàn ông đứng trên nghìn người đang ngủ nướng? "

Chợt trong đầu cô loé lên 1 ý nghĩ táo bạo, Tưởng Ly nhẹ nhàng bỏ chăn bước xuống gường, cầm chiếc đồng hồ giơ về hướng gường chỗ Dương Thần đang ngủ rồi lấy điện thoại, máy ảnh vừa mở lên, 2 con mắt đầy sát khí nhìn nhìn chằm chằm trong điện thoại

" A, mẹ ơi! " chiếc đồng hồ theo sự giật mình hoảng hốt rơi xuống

" Anh, anh ngủ tiếp đi! " tránh lé sự việc xấu của bản thân, Tưởng Ly phải cố trách lé chủ đề

Dương Thần bước xuống giường vừa bước vào nhà tắm vừa nói: " Thiếu hơi em nên không ngủ được "

Cứ đấu võ mồm với Dương Thần sau này tương lai cô lụt nghề mất, ngang ngược và vô lí luôn có đầy đủ trong mọi mọi câu nói của anh.

Tranh thủ Dương Thần đi, Tưởng Ly bắt đầu xu dọn đồ, cũng không nhiều lắm, bỏ ít mĩ phẩm vào vali là xong.

Tưởng Ly cũng tranh thủ chùm kín để giữ ấm bản thân đợi Dương Thần bước ra, vẫn là bộ vest: " anh không lạnh sao, ngoài trời là âm độ đấy, sẽ đông cứng luôn "

Anh lấy vali từ trong tay cô rồi nói: " Không lạnh đi thôi "

" Khoan đã " Tưởng Ly vội giữ tay anh lại, tháo một chiếc gang tay của mình ra rồi đeo vào tay anh, rồi cầm bàn tay còn lại đan vào tay mình rồi đút trong túi áo khoác dày cộp của mình

" được rồi đi thôi "

Thế là 1 người vui vẻ 1 người không cảm xúc kia cùng dắt tay nhau ra ngoài, bên ngoài khách sạn đã có một chiếc xe đợi sẵn.

Vẫn là chiếc máy bay của Dương Thần ở đó, lần nữa được đặt chân vào chiếc máy bay như của riêng mình, giống như bao trọn cả không gian ở đây khiến cô lại háo hức về tương lai làm đại gia của mình.

Chiếc máy bay vừa cất cánh, Tưởng Ly nhìn ra thành phố tuy lạnh lẽo nhưng yên bình kia, thành phố đầu tiên cô bước chân tới, bó hoa kia chính là điều khiến cô để lại kỉ niệm nơi này, không phải vì vẻ đẹp của nó mà là tấm thiệp trong đó [ Lucasta ]

[ Do all things with love 💐]

Thật tuyệt nếu có thể làm được điều đó

" Tạm biệt Chicago! "