Boss Dương Thầm Thương

Chương 37: Nụ hôn trong đêm



" Anh "

" Sao vậy? "

Cái ôm này thật khác, không phải là sự chiếm hữu thường ngày, Tưởng Ly cảm nhận được sự run rẩy từ bên trong Dương Thần, sự sợ hãi như vừa đánh mất một thứ gì đó

Tưởng Ly hạ nhẹ giọng: " Này "

Cô không có ý đẩy ra hay cáu gắt, Tưởng Ly chỉ vỗ nhẹ vai anh nhưng Dương Thần lại càng ôm chặt hơn làm cô như bị thắt chặt lại

" Anh..."

" Yên lặng đi " giọng khàn khàn của anh vang lên kèm theo hương thuốc lá nhưng lại mang cảm giác dễ chịu

Tưởng Ly ghé sát vào tai anh nói nhỏ: " Ba em đang nhìn kìa "

Tường chừng anh sẽ buông ra nhưng anh dường như mặc kệ mọi thứ xung quanh. Cả không gian như bao tụ vào một chỗ.

Trong mắt Dương Thần, anh chỉ nhìn thấy cô từ xa anh đã nhìn cô, một cô gái nhỏ nhắn đang cười đùa, không còn là cô gái với gương mặt trắng bệch nằm trên gường với những đống giây rắc rối trên người.

Giờ đây Tưởng Ly đang rất hạnh phúc, lúc đấy niềm khao khát muốn cô lại càng mãnh liệt hơn, anh không muốn thấy cô biến mất, anh không muốn cô phải ngã xuống lần nào. Chỉ muốn giấu cô trong người của mình.

Hạ Thương Du nhìn hai đứa lắc đầu cười đi mang vẻ mặt hạnh phúc đi mất.

Khi ba đi, Tưởng Ly cũng bớt ngại ngùng hơn, cô mặc kệ anh ôm: " Anh có chuyện gì buồn?"

" Ừm "

" Anh mà cũng biết buồn á, đâu cho em xem vẻ mặt khi anh buồn nào, có biến sắc tí nào không?" Hạ Tưởng Ly dúi đầu vào anh cười đùa

" Hạ Tưởng Ly "

" Vâng?"

" Anh muốn hôn em! "

Hơi thở của anh phả vào tai cô, lúc này sự ngại ngùng lên tới cực điểm, cô biết Dương Thần thẳng thắn nhưng không nghĩ thẳng thắn tới việc này

Cô ấp úng: " Chuyện... này? sao..."

Chưa biết trả lời sao chấp nhận thì có phải dễ dãi quá vì cô còn từ chối anh, từ chối thì anh mà bỏ qua đúng là hiếm thấy.

Đang chìm trong câu trả lời thì cô cảm nhận được cả người mình được đẩy ra. Dương Thần đặt tay lên hai vai của cô

" Nhìn anh "

Hạ Tưởng Ly sợ hãi không dám thở mạnh, cô từ từ ngước mắt lên nhìn. Bây giờ Tưởng Ly mới có thể nhìn rõ hơn gương mặt mà bao lâu cô mong muốn gặp, ngoài sự kiêu ngạo vốn có Dương Thần còn mang vẻ mệt mỏi lâu ngày.

Mặt đối mặt khiến trái tim Tưởng Ly đập loạn nhịp, cô khẽ nuốt nước bọt chớt mắt nhìn anh

Dương Thần nhìn cô rồi cất giọng đầy vẻ ngạo mạn: " em đang thèm khát anh sao? "

" Dạ? "

" Lau nước miếng đi " anh khẽ cười

Tưởng Ly lúng túng cúi mặt xuống lấy tay áo khẽ lau miệng mình miệng lẩm bẩm cằn nhằn, gương mặt mười phần mất mặt.

Bất giác cô thấy bàn tay của Dương Thần đưa ra cầm lấy cằm của mình nhấc lên rồi đặt môi của anh áp lên đó. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Tưởng Ly không kịp chuẩn bị trước.

Dương Thần vẫn mân mê môi của cô, hết cắn rồi mút. Lúc đầu chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sau đó lại càng mạnh liệt hơn anh như đang cố nuốt hết trọn môi cô vậy, Tưởng Ly cảm thấy cô môi như đang bị xé rách toạc ra, cô cảm giác môi mình đang có mùi b rất tanh.

Không gian tối mịt nhưng lại có tiếng chóp chét nghe cực kì ái muội, đang lôi cuốn theo nụ hôn. Tưởng Ly thấy rùng mình khi có một thứ gì đó lạnh toát đang chui vào lưng của mình

" ưm.. ưm...ưm "

Tưởng Ly cố vỗ lưng Dương Thần, tay của anh càng mân mê lên trên, cô cố đập mạnh hơn nữa. Lúc này anh mới buông cô ra, như tìm được không khí Tưởng Ly ho tới tấp thở mạnh.

Tưởng Ly sờ vào đôi môi sưng vù của mình mà xót xa, nhấc tay ra thấy có máu, cô hoảng hốt quệt thêm mấy phát vào môi thì thấy có máu chảy ra

" Chảy máu luôn rồi? "

" Anh là chó sao? "

" Còn cắn nữa "

" Không thể tin nổi "

" Mai có người hỏi thăm thì sao "

" Anh hết chỗ cắn rồi sao? "

" Thề nào cũng bị dại "

" Trời ơi "

" Môi của mình "

Tưởng Ly cằn nhằn bất mãn nói lên, Dương Thần chỉ mỉm cười nhìn cô mà cười, Lúc này nhìn cô thật dễ thương biết bao!

" Anh còn cười được " Tưởng Ly còn ngơ ngác hơn khi Dương Thần đứng đấy cười

Dương Thần đưa tay quệt nhẹ vết máu trên môi cô rồi đưa vào miệng của mình mút

" Thành quả anh tạo ra, thật đẹp "