Boss Dương Thầm Thương

Chương 41: Chỉ thích em



" Kính nể vợ của anh thật "

Tưởng Ly quay lại chừng mắt với Dương Thần, tiện thể đá vào chân anh: " Đây không phải lúc anh đùa đâu "

" Ừm nghe em "

Hạ Tưởng Ly cạn lời.

Người đàn ông được Hạ Thương Du đỡ lên không nói không rằng vời chiếc máy ảnh rồi quay đầu chạy đi mất.

Ông hoảng hốt đưa tay vời gọi: " Này cậu kia!"

" Này cái tên khốn kia? " Tưởng Ly tức giận hét lớn. Người đàn ông đó liên quan đến bà ta, cô muốn biết tại sao hắn lại ở đây, tại sao lại chụp trộm cô. Đang tính đuổi theo thì bị ai đó lôi lại. Cô bực mình kéo tay mình ra nhưng Dương Thần vẫn nhất quyết không buông.

Hạ Tưởng Ly lên giọng quát lớn: " Bỏ ra "

Đối mặt với sự tức giận của cô Dương Thần vẫn bình tĩnh không buông tay.

" EM BẢO BUÔNG TAY "

Tiếng Tưởng Ly bất giác gây đến sự chú ý của những xung quanh, mọi người đi qua đều nhìn về hướng này. Hạ Thương Du cảm thấy mọi thứ xung quanh không ổn, liền đến vỗ vai nhỏ nhẹ với con gái: " Thôi nào con! "

Cô dường như không để ý đến lời ba nói, không để ý đến mọi thứ xung quanh. Ánh mắt tức giận vẫn dán chặt lên người Dương Thần, mắt Tưởng Ly dần đỏ hoe rồi giọng nước mắt ở khoé mắt cũng thành hình mà rơi xuống gò má.

Nước mắt đã rơi xuống nhưng ánh mắt ấy vẫn kiên định. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tưởng Ly bộc bạch sự tức giận của mình đối với Dương Thần.

Ngược với Tưởng Ly, Dương Thần còn tỏ ra rất thản nhiên. Vẻ mặt anh bình tĩnh đến không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì hay muốn gì. Điều duy nhất lúc này cô có nhìn thấu được, đôi mắt của anh hiện lên ý cười. Một tia vui vẻ hiếm thấy trên lên khuôn mặt của anh.

Tưởng Ly kéo tay mình thật mạnh để thoát khỏi anh, đôi tay của anh cũng theo ý mà thả lỏng. Như được thả tự do, cô khập khiễng và bước hướng vào phòng mình. Cô chợt dừng chân khi thấy Dương Tấn Phong và Phương Liên với khuôn mặt khó hiểu trước của phòng.

Tưởng Ly bất giác cúi đầu, ánh mắt một chút xao động: " Mình không thể tiếp cậu được, khuya rồi cậu về sớm giữ gìn sức khoẻ. "

Tưởng Ly rất khó chịu về việc mọi người cố tìm tòi suy nghĩ của mình qua cảm xúc thất thường. Nếu ở lại, cô sẽ phải đối mặt với nhiều câu hỏi chất vấn của Phương Liên và cô sẽ phải im lặng mà không biết trả lời thế nào.

" Mình xin lỗi " lời xin lỗi vụt qua cùng với việc Tưởng Ly đã bước qua hai người đó rồi đi thẳng vào phòng.

Phương Liên quay lại nhìn Tưởng Ly, vẻ mặt rưng rưng xao xuyến: " Tưởng Ly... "

Thấy Phương Liên có ý định vào theo Hạ Tưởng Ly, Dương Tấn Phong nắm lấy tay cô rồi lắc đầu phản đối: " Chúng ta về thôi "

" Nhưng mà... " ánh mắt cô vẫn cố lưu luyến về căn phòng.

" Phương Liên "

Thấy thái độ Dương Tấn Phong thay đổi, Phương Liên đành quay người rời đi nhưng vẫn phải quay lại ngó vài cái với vẻ mặt không lỡ.

Trong phòng, Tưởng Ly đang dựa người vào cửa nghe tiếng chân của 2 người đi khuất, trong lòng như đang thở thào nhẹ nhõm, cô thở hắt một hơi trút bỏ gánh nặng đầu tiên.

Cô đưa tay tắt điện rồi lê từng bước tiến vào gường rồi thả bản thân nào xuống, kéo chăn đắp chùm lên người.

Khi tìm được hơi ấm, Tưởng Ly mới bắt đầu suy nghĩ về người đàn ông khi nãy, những hành động kì lạ của anh ta cô cảm thấy bất an. Thời gian cứ trôi qua, Tưởng Ly nằm trằn trọc không ngủ được.

Cạch, tiếng mở cửa tuy đã cố nhẹ nhàng nhưng cô vẫn nghe được. Nghĩ rằng là ba vào đưa thuốc nên cô đã chả vờ ngủ, đến một lúc lâu chưa có tiếng đóng cửa, cô mới hé mắt để nhìn.

" Chưa ngủ sao? "

Một âm thanh thâm trầm phát ra ngay trong căn phòng tối khiến Tưởng Ly giật mình: " Anh là ma sao?"

...

Vừa cãi nhau xong khiến việc họ gặp nhau trở lên trầm mặc hơn, Tưởng Ly cứ nằm còn Dương Thần cứ nhìn. Tưởng Ly cảm thấy khó chịu khi cắp mắt kí dán thẳng vào người mình không rời.

" Anh tính ngồi vậy mất bao lâu " Tưởng Ly lên tiếng.

...

" NÀY, anh có thể rời khỏi đây chưa? "

Với những câu hỏi của Tưởng Ly, Dương Thần vẫn không có ý định lên tiếng. Điều này giống hệt như lúc nãy:" Anh cảm thấy thú vị điều gì?"

Môi của anh nhếch lên nhẹ, đưa tay lên khẽ vuốt tóc cô: " Anh thích em như vầy "

Hạ Tưởng Ly sững người: " Ý anh là gì? "

Dương Thần buông tay khỏi người cô, người ngả dần ra ghế nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô: " Anh thích em sống thật với cảm xúc của mình, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ hay vui vẻ, em cũng phải có mặt yếu đuối, cũng phải biết tức giận với ai đó."

...

" Em hiểu không? "

" Anh thích Hạ Tưởng Ly lúc nào cũng vui vẻ nhưng anh thích em khi là chính mình hơn."

" Vì vậy đừng cố tỏ ra là mình ổn trước mặt anh, em phải biết trút giận, biết khóc "

Dương Thần đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khoe mắt của Tưởng Ly: " Hạ Tưởng Ly, nếu em tỏ ra mạnh mẽ với anh thì anh sẽ cho em yếu đuối trên gường."

...

" Nhớ chưa? "

" Hửm "