Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 57



Hôm sau, không biết vì nguyên do gì, Mạc Quân Ngôn quyết định tự mình tới Ân gia một chuyến.

Ân Thứ cùng Tề Dịch hiển nhiên rất cao hứng, chính là lúc ăn sáng, Mạc Quân Ngôn cứ dùng ánh mắt kỳ quái quét nhìn bọn họ, tựa hồ muốn xác nhận trên người bọn họ có dấu vết nào khả nghi hay không. Tề Dịch cố ý tới phòng tắm xem xét một chút, không ngoài ý muốn phát hiện một dấu hôn trên xương quai xanh, ất quá đã bị áo lông che lại, người khác hẳn không nhìn thấy mới đúng…

Mạc Quân Ngôn mang theo hai đứa con cùng Ân Thứ, Tề Dịch tới Ân gia. Ba mẹ Ân đã nhận được tin tức từ sớm, ra ngoài cửa đón cả nhà Mạc gia tới.

Lúc xuống xe, đập vào mắt chính là một tòa biệt thự hoa viên theo phong cách châu âu, thiết kế tinh xảo, mỹ quang sang trọng. Mạc Phú Tuyết thầm than, không khỏi lại nảy tâm mến mộ, lại thực hâm mộ Tề Dịch quá may mắn, có thể tìm được một người bạn trai có tiền đồ như vậy.

Bước chân Tề Dịch hơi khựng lại, nhìn tòa biệt thự trước mắt, trong lòng nảy lên cảm giác kỳ diệu, tựa như giữa mùa đông rét lạnh đột nhiên có một tách trá thơm ấm áp, phi thường thoải mái.

“Làm sao vậy?” Ân Thứ quay đầu lại nhìn về phía Tề Dịch.

“Không có gì.” Tề Dịch phát hiện từ khi tiến vào biệt thự Ân gia, quỷ khí trên người Ân Thứ trở nên dị thường bình thản, cứ hệt như đang ngủ say.

Ân Thứ lôi kéo tay Tề Dịch, đi tới chỗ cha mẹ.

“Ba mẹ, con đã về.”

Mẹ Ân cười nói: “Mừng con đã về, này chính là Tề Dịch đi?”

Tề Dịch hai tay đưa quà tới, lễ phép chào hỏi: “Chào bác trai, chào bác gái, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Mẹ Ân vừa nhận quà vừa lén lút đánh giá Tề Dịch, thấy cậu tướng mạo tuấn tú, cử chỉ nhã nhặn, trong lòng có chút vừa lòng.

Đồng thời, lúc này Tề Dịch cũng đang đánh giá vợ chồng Ân thị.

Ba Ân tầm năm mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, da dẻ hồng hào không hề già cả, phần tóc mai đã hơi bạc trắng không chỉ không già mà ngược lại tăng thêm vài phần uy nghi. Mẹ Ân dáng người cao gầy, mặt mũi hiền lành, cười rộ lên làm người ta có cảm giác như xuân về hoa nở. Hai người mặt mày hồng hào, khí chất bất phàm. Tề Dịch rất hiếm khi gặp một cặp vợ chồng hài hòa thế này, quanh thân bọn họ không hề có quỷ khí, ngược lại dường như có một tầng quang mang nhàn nhạt.

Lại nhìn qua Ân Thứ, trong lòng ẩn ẩn hiểu ra, trước kia cậu vẫn không hiểu vì sao Ân Thứ gánh vác oán khí trăm năm mà vẫn có thể sống sót đến nay, giờ xem ra, trừ bỏ chính bản thân anh thì còn được Ân gia che chở.

Trên đời có quỷ khí thì sẽ có phúc khí. Nếu nói Triệu gia là oán hận chất chứa thì Ân gia chính là tích phúc đầy nhà. Số mệnh Ân Thứ quả nhiên không giống bình thường, trong tình cảnh áp chế chồng chất vẫn có được một đường sinh cơ.

Ông bà Ân mời mọi người vào nhà, Ân Thứ nhân cơ hội này hướng cha mẹ giới thiệu cả nhà Mạc Quân Ngôn.

“Mọi người cứ tùy ý, đừng khách sáo, về sau tất cả đều là người một nhà, A Thứ nhà tôi còn phải nhờ Tề Dịch chiếu cố nhiều hơn.” Mẹ Ân nói với nhóm Mạc Quân Ngôn.

“Nào dám nào dám.” Nhóm Mạc Quân Ngôn có chút câu nệ, cũng không nói nhiều. Bọn họ không ngờ vợ chồng Ân thị chẳng những không chống đối mà còn phi thường ủng hộ Ân Thứ cùng Tề Dịch kết giao. Bọn họ thực sự không để ý chuyện con mình là Gay à? Mấy gia tộc giàu có không phải rất xem trọng thể diện sao? Có cần tiếp nhận dễ dàng như vậy không a?

Lúc này, người hầu dọn trà bánh lên, bà Ân thoải mái trò chuyện với bọn họ, dần dần xua tan đi bầu không khí xấu hổ.

Bên kia, Ân Thứ hỏi ông Ân: “Chị đã trở lại à ba?”

Ba Ân bất đắc dĩ nói: “Hôm trước có nhận được điện thoại của chị con, nói sẽ bớt chút thời gian quay về, bất quá con cũng biết, nó chỉ thích du lịch khắp nơi, một khi phát hiện thứ gì đó thú vị thì sẽ quên hết tất cả.”

Ân Thứ gật gật đầu, dời ánh mắt về phía Tề Dịch.

Ba Ân theo tầm mắt con trai nhìn qua, cười tán thưởng: “Đứa nhỏ này không tồi.” Đặc biệt là ánh mắt, phi thường sạch sẽ. Lúc ba Ân biết chuyện con trai thích một cậu bé thì trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, giờ thấy tận mắt thì đã yên lòng.

Lần gặp mặt này không chút khúc chiết, hai bên hệt như thông gia, gặp nhau chào hỏi hỏi han tình hình gia đình. Ông bà Ân cũng không để ý tới xuất thân của Tề Dịch, cậu có thể bình yên ở bên cạnh Ân Thứ đã là minh chứng tốt nhất. Phải biết Ân Thứ từ nhỏ tới lớn, trừ bỏ các thành viên Ân gia, không còn ai có thể kết giao bình thường.

“Tiểu Dịch, nghe nói trù nghệ con không tồi, không biết hôm nay hai bác có lộc ăn không a?” Mẹ Ân đột nhiên hướng Tề Dịch hỏi.

Tề Dịch cười nói: “Chỉ cần hai bác không chê.”

“Ha ha, đương nhiên không chê rồi.” Mẹ Ân đứng lên: “Đến, dì dẫn con qua phòng bếp.”

Vào phòng bếp, mẹ Ân bảo người hầu chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu nướng, sau đó nói với Tề Dịch: “Con cần gì cứ bảo người hầu.”

“Dạ, cám ơn.” Tề Dịch nhìn phòng bếp rộng rãi sạch sẽ, trên mặt lộ ra thần sắc sung sướng.

Sau khi bà Ân rời đi, cậu liền bắt đầu bận rộn.

Bất quá chỉ một lúc sau Ân Thứ đã chạy vào, áp sát bên tai cậu nói: “Tôi giúp em.”

Tề Dịch liếc mắt, thấy vẻ mặt anh thực nghiêm túc, liền hỏi: “Nhà anh có loại trà nào?”

“Trà long tĩnh, phổ nhĩ cùng bích loa xuân.”

“Vậy anh giúp tôi lấy bao trà phổ nhĩ ra đây.”

Ân Thứ nghe lời đi lấy, một lát sau, đưa túi trà cho Tề Dịch, buột miệng nói: “Tôi nhớ rõ em thích uống trà xanh.”

Tề Dịch nhìn túi trà trong tay Ân Thứ, bó tay nói: “Tôi muốn chính là lá trà chứ không phải nước trà.”

“Muốn lá trà làm gì?”

“Đương nhiên là làm đồ ăn rồi.” Tề Dịch cầm lấy một khúc sườn: “Sườn chiên lá trà, anh chưa ăn à?”

“Sao trước kia không làm cho tôi ăn?” Ân Thứ thực bất mãn.

“Sườn là món có xương, này không phải tôi sợ anh bị hóc xương à?”

Ân Thứ trầm mặc một lát, nói: “Nói cách khác, em kỳ thực còn rất nhiều món mà tôi chưa từng nếm qua?”

“Có thể nói vậy.” Tề Dịch có chút kiêu ngạo nói: “Trong thực đơn nấu ăn của tôi ít nhất cũng bốn trăm món.”

Trái tim Ân Thứ tan vỡ, từ khi quen biết Tề Dịch tới nay anh rốt cuộc nếm qua bao nhiêu, tính toán cỡ nào cũng không vượt quá năm mươi món, sự thực tàn khốc này thực sự làm anh đả kích nặng nề!

“Về sau mỗi ngày tôi phải ăn một món mới!” Anh bật người đưa ra yêu cầu.

“Không được, anh ăn không được.” Tề Dịch không chút lưu tình nói.

“Vì cái gì?”

“Mấy món này không hợp với cơ thể anh.”

“Không quan tâm.”

Vì thức ăn mà ngay cả sức khỏe cũng không để ý, Ân tổng, ngài có chút nguyên tắc sống được không a? Tề Dịch yên lặng phun tào.

“Vậy đi, về sau cứ cách vài ngày tôi sẽ làm một món mới cho anh. Anh phải ăn dưới sự giám sát của tôi, nếu dám tự tiện ăn vụng, thì tôi không nấu cơm cho anh nữa!”

“Rồi, tôi cam đoan sẽ không ăn vụng.”

Tề Dịch hài lòng gật gật đầu, bảo Ân Thứ mang túi trà phổ nhĩ tới, mình thì tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu.

Cậu cũng không biết trà phổ nhĩ nhà Ân Thứ chính là loại cao cấp nhất, chỉ một chút xíu thôi đã hơn một ngàn, bất quá cho dù biết thì đại khái cũng không để ý, với cậu mà nói, tiền tài chỉ là hư ảo, thứ ăn vào bụng mới là thật. Lần này quà tết cậu tặng cho vợ chồng Ân thị cũng rất xa xỉ, hơn nữa còn là dùng tiền cậu làm thêm kiếm được mấy năm nay.

Dưới sự trợ giúp của người hầu, Tề Dịch mất hơn một giờ đã chuẩn bị một bàn cơm thực phong phú.

Sau khi mẹ Ân nếm thử thì liền khen không dứt miệng.

Trù nghệ của Tề Dịch học sau khi Mạc Quân Ngôn xuất ngoại, thế nên lúc ông nhìn một bàn đầy món ngon thì cũng rất kinh ngạc.

“Khó trách khí sắc A Thứ ngày càng tốt.” Mẹ Ân cười nói: “Có vợ hiền thế này ở bên cạnh, không muốn tốt cũng khó.”

Ân Thứ thực đồng ý, tự động giúp Tề Dịch tiếp nhận lời khen của mẹ.

“Bác gái quá khen.” Tề Dịch cười đáp, đồng thời giúp Ân Thứ gắp đồ ăn.

Bà Ân chú ý thấy cậu chọn những món không có xương gắp cho Ân Thứ, nếu có xương thì kiên nhẫn lấy ra hết rồi mới bỏ vào chén anh.

Bà Ân vừa kinh ngạc lại vui mừng, Tề Dịch chiếu cố Ân Thứ có thể nói là rất cẩn thận. Trong mắt nhóm Mạc Phú Tuyết thì hành vi của Tề Dịch quá trắng trợn, thậm chí là tới mức thái quá. Nhưng bọn họ không hiểu, Ân Thứ từ nhỏ đến lớn không có bữa ăn nào yên ổn, hàng năm luôn bị hơn mười lần vì ngộ độc mà nhập viện. Tề Dịch hiển nhiên cũng hiểu rõ chuyện này nên mới cẩn thận chọn lựa thức ăn cho anh như vậy.

Mạc Phú Tuyết ở bên cạnh dùng ánh mắt trào phúng liếc nhìn Tề Dịch, Tề Dịch chẳng chút để ý, thản nhiên tiếp tục động tác trên tay.

Ân Thứ vẻ mặt chuyên chú nhấm nháp từng đũa thức ăn Tề Dịch gắp cho mình, cho dù không thích cũng không bỏ phí. Tề Dịch cũng lưu ý món nào anh thích món nào không, nhớ kĩ. Những thứ này đều là thói quen hằng ngày do thời gian lâu dài mà thành, thoạt nhìn ấm áp cùng ăn ý tới khó nói nên lời.

Mẹ Ân cùng ba Ân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thực cảm động. Đứa bé này thực sự thực tâm đối đãi với Ân Thứ, không hề có chút tạp niệm. Nếu trước kia chỉ vừa lòng tám phần thì hiện giờ đã là mười phần. Bỏ qua vấn đề giới tính, bọn họ chỉ sợ không thể tìm ra người nào càng thích hợp với Ân Thứ hơn Tề Dịch.

Ăn cơm xong, Mạc Phú Tuyết thì thầm với anh hai mình: “Vừa nãy là Tề Dịch cố ý làm cho cha mẹ Ân Thứ xem đi?”

Mạc Cẩm Thư lạnh lùng liếc mắt: “Bớt nói nhảm đi.”

“Nó làm vậy chính là mất hết mặt mũi Mạc gia chúng ta!”

Mạc Cẩm Thư cảm thấy thực sự không có biện pháp nào với cô em này, nhàn nhạt nói: “Em không chú ý tới biểu tình của ông bà Ân à? Bọn họ chỉ hài lòng chứ không hề chán ghét Tề Dịch, thuyết minh Tề Dịch thực sự được bọn họ tán thành.”

“Sao có thể chứ?” Mạc Phú Tuyết hoàn toàn không tin: “Ân Thứ lớn như vậy, ngay cả ăn cơm cũng cần người ta hầu hạ từng chút vậy à? Anh ta cũng đâu phải người tàn tật không thể tự gánh vác.”

“Không biết chuyện thì đừng có nói lung tung.” Mạc Cẩm Thư thấp giọng răn dạy.

Mạc Phú Tuyết bĩu môi, vẻ mặt không phục. Cô từ đầu tới cuối thực ghen tị Tề Dịch, mà cũng chính phần ghen tị này đã xóa hết hảo cảm. Ân Thứ là đối tượng lí tưởng trong lòng cô, cao lớn đẹp trai lại nhiều tiền, loại đàn ông tốt thế này trong trăm người chỉ có một, vì cái gì cố tình lại thích một kẻ đồng tính như Tề Dịch?

Buổi chiều, ông bà Ân bắt đầu bận rộn, rất nhiều bạn bè tới chơi. Ân Thứ giúp nhóm Mạc Quân Ngôn sắp xếp phòng ốc, nói bọn họ nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ có tiệc.

Mạc Phú Tuyết thấy Ân Thứ vẫn bồi bên cạnh Tề Dịch, liền hỏi: “Anh Ân không cần đi chiêu đãi khách khứa sao?”

Ân Thứ đáp ngắn gọn hai chữ: “Không cần.”

“Một khi đã vậy, anh có thể dẫn em đi dạo một vòng không?” Mạc Phú Tuyết mỉm cười thực ngọt, ánh mắt thực mong đợi.

Ân Thứ đang định cự tuyệt thì Tề Dịch đã mở miệng: “Ân Thứ, anh dẫn chị Phú Tuyết dạo một vòng đi, hiếm có dịp về nước, rất nhiều cảnh sắc chưa từng xem qua.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mạc Phú Tuyết gật đầu lia lịa.

Ân Thứ đành hỏi Mạc Quân Ngôn cùng Mạc Cẩm Thư: “Hai người đi chung không?”

Mạc Phú Tuyết vội vàng nháy nháy mắt với hai người.

Mạc Cẩm Thư có chút đăm chiêu liếc nhìn Tề Dịch một cái: “Tôi không đi, thân thể ba không tốt lắm, tôi ở lại phòng bồi ông.”

Mạc Quân Ngôn vốn muốn ngăn cản Mạc Phú Tuyết, bất quá nghe Mạc Cẩm Thư nói vậy thì cũng không nhiều lời, chỉ cảnh cáo trừng cô con gái một cái, bảo cô nàng phải hành sự cẩn trọng.

Mạc Phú Tuyết hoan hô, đưa tay định ôm lấy cánh tay Ân Thứ.

Ân Thứ tùy ý hất ra, xoay người đi về phía cửa.

Mạc Phú Tuyết cũng không để ý, lập tức đuổi theo.

Tề Dịch ngồi bên cửa sổ pha trà, bộ dáng thong dong tự tại.