Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 60



Hôm sau, nhóm Tề Dịch sau khi dùng cơm trưa ở Ân gia thì chuẩn bị rời đi. Mẹ Ân cho Tề Dịch, Ân Thứ, Mạc Cẩm Thư cùng Mạc Phú Tuyết, mỗi người một phong lì xì thật to. Tề Dịch là người yêu của con trai, được bà cho bao lớn nhất. Sau đó, mẹ Ân còn lôi kéo Tề Dịch nói mấy câu.

Lúc trở về, Ân Thứ hỏi: “Mẹ nói gì với em đó?”

“Mẹ bảo tôi xích anh thật chặt.”

Ân Thứ: “…” Anh tin tưởng chữ ‘xích’ kia nhất định đã trải qua gia công nghệ thuật.

Tề Dịch trước tiên đưa cả nhà thấy về, sau đó mới cùng Ân Thứ quay về nhà mình. Mạc Quân Ngôn sau khi trải qua chuyện này thì hoàn toàn tiếp nhận quan hệ bọn họ. Một gia đình có điều kiện như Ân gia còn có thể tiếp nhận thì ông còn nói gì đây? Con cháu đều có phúc của con cháu, tình cảm của hai đứa so ra còn chân thành tha thiết hơn nhiều cặp khác phái khác.

Sau khi về tới nhà, Ân Thứ giống như được phóng thích, cả người sảng khoái hẳn, ngay cả quỷ khí cũng trở nên ‘hòa ái dễ gần’.

Anh đưa bao tiền lì xì mẹ Ân cho cho Tề Dịch, ý bảo cậu nhận.

Tề Dịch cũng không đùn đẩy, nhận lấy xem thử, phát hiện bên trong là phiếu mua sắm trị giá hai vạn NDT?

“Ha ha ha.” Tề Dịch vui sướng. Tấm vé này rõ ràng là cha mẹ Ân lợi dụng quyền hạn lén chế ra, có thể sử dụng ở bất kì trung tâm mua sắm nào của Ân Đạt. Bọn họ thực sự rất yêu thương Ân Thứ a, ha hả.

Ân Thứ nhìn phiếu mua sắm, vô ngữ một lúc lâu.

Tề Dịch cũng xem thử phong lì xì của mình, bên trong cũng là một tấm phiếu, bất quá là chi phiếu trị giá hai vạn NDT.

“Thực rõ ràng.” Tề Dịch một tay cầm phiếu mua sắm, một tay cầm chi phiếu, tổng kết: “Đây là chênh lệch a.”

Ân Thứ nói: “Bọn họ thực thích em.”

“Tôi cũng thực thích bọn họ.” Tề Dịch nhích tới bên cạnh Ân Thứ, thực thân thiết nói: “Nhưng mà, tôi thích nhất là con trai bọn họ.”

Ân Thứ mặt mày đầy ý cười, nghiêng đầu hôn lên môi cậu một cái, sau đó cảm thấy chưa đủ, liền đẩy sâu nụ hôn.

“Được rồi, dừng ở đây thôi.” Tề Dịch đẩy đẩy anh: “Tối qua làm tới mức xương sống, thắt lưng, lưng tôi đều đau nhức đây này, hôm nay không được làm nữa.”

Ân Thứ ôm lấy cậu, miễn cưỡng nói: “Vừa nhìn thấy em liền cảm thấy đói, khó trách gần nhất béo lên nhiều như vậy.”

“Mập lên là vì anh không biết tiết chế với thức ăn!” Tề Dịch trừng mắt: “Mấy ngày nay phải ăn nhẹ thôi, cấm các món có mỡ cùng đồ ngọt.”

Ân Thứ tựa vào người Tề Dịch, bộ dáng bị đả kích nặng nề.

“Giả vờ đáng thương cũng vô dụng.” Tề Dịch đẩy anh ra, đứng dậy trở về phòng, bất quá đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại, quơ quơ phiếu mua sắm trong tay: “Qua vài ngày nữa cùng đi mua sắm đi, hai vạn có thể mua không ít đồ a.”

“Ừm.” Áo mưa trong nhà hình như cũng sắp dùng hết rồi…

Quan hệ xã giao của Ân Thứ không xong cũng có nghĩa là anh rất ít khi xã giao, mấy chuyện thăm hỏi bằng hữu thân thích cơ bản không có duyên với anh. Bất quá cho dù không tới thì vẫn nên tặng quà. Ân Thứ chỉ cần ghi ra danh sách, chuyện còn lại cứ giao cho trợ lí cùng thư kí làm là được.

Bất quá năm nay, Ân Thứ lần lượt nhận được lời mời của đám Vinh Trinh, Lục Trạch. Bởi vì có Tề Dịch nên Ân Thứ dần dần cũng tạo được một vòng bè cánh nho nhỏ. Tuy vẫn chưa thể xem là bằng hữu chân chính nhưng thân phận song phương tương đương, lại hợp tác làm ăn, tới tới lui lui, quan hệ tất nhiên càng lúc càng củng cố.

Tề Dịch bồi Ân Thứ tham gia tụ hội, hai người vừa tới lập tức được nhóm Vinh Trinh hoan nghênh.

Vinh Trinh cảm thấy Ân Thứ quá chuyên tình, bên người thủy chung chỉ có mỗi Tề Dịch. Tuy Tề Dịch quả thực không tồi nhưng dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa xuất thân bình thường, không thể trợ giúp. Những người có thân phận địa vị như bọn họ, cho dù nam nữ ăn thông thì cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Ân Thứ tựa hồ đã xem Tề Dịch là bạn đời, nghe nói lễ mừng năm mới còn dẫn về nhà, điều này không khỏi làm Vinh Trinh thay đổi cái nhìn về Tề Dịch, về sau chỉ cần cậu còn ở cùng một chỗ với Ân Thứ thì lễ tiết là không thể sơ suất.

Địa điểm tụ hội lần này là biệt thự của Vinh Trinh, người tham gia cơ bản đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ, không khí rất vui vẻ. Tề Dịch vô luận là trường hợp gì cũng không quá câu nệ. Nên khiêm tốn thì khiêm tốn, nên sôi động thì sôi động, thực dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn cậu thuận mắt.

Tỷ như cậu trai bao gọi là ‘Cecil’ mà Khương Hiên dẫn tới, đối với Tề Dịch tràn đầy địch ý. Người này xem Tề Dịch cũng là ‘trai bao’ như mình, đều là thứ phục vụ đàn ông, thế nhưng một người thì vui vẻ sáng lán cùng nhóm thiếu gia nhà giàu trò chuyện; một người thì chỉ có thể cúi người, thận trọng từ lời nói tới hành vi. Điều này làm Cecil cảm thấy thực không cân bằng.

Người có thân phận, gã không dám trêu chọc, nhưng với Tề Dịch thì rất muốn so bì một phen.

“Xin chào, tôi gọi là ‘Cecil’.” Cecil đi tới trước mặt Tề Dịch, lễ phép tự giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Tề Dịch.” Tề Dịch liếc mắt nhìn quỷ khí trên người đối phương, trong lòng thầm biết ‘người tới không có ý tốt’. Chính là cậu cũng đâu quen biết gì người này, không rõ đối phương muốn làm gì.

“Hôm nay Vinh thiếu mời khách, chúng ta là khách, có phải nên bày tỏ một chút không?”

“Bày tỏ cái gì?” Tề Dịch lẳng lặng hỏi.

“Tôi định vì Vinh thiếu đàn một khúc dương cầm, không biết cậu Tề có tiết mục gì?” Cecil khiêu khích nhìn Tề Dịch.

Tề Dịch cảm thấy kỳ quái, đứa nhóc này muốn đánh đàn thì cứ làm đi, sao phải cố ý chạy tới khoe với cậu?

“Còn cậu, cậu có chuẩn bị tiết mục nào không?” Cecil lại hỏi.

“Tôi không có sở trường gì cả, không dám bêu xấu.” Tề Dịch cười cười.

Cecil lại nói tiếp: “Nếu cậu được Ân tổng yêu thương như vậy thì hẳn phải có chỗ hơn người, nhân dịp không khí đang vui vẻ, sao không thể hiện một chút?”

Này có gì mà thể hiện? Tề Dịch cảm thấy thực sự khó hiểu.

“Không được, tôi thực sự không có sở trường gì cả.” Cậu lại từ chối.

Cecil thấy Tề Dịch không dám so tài, trong lòng thầm kinh thường. Vừa nãy nói nói cười cười với đám công tử nhà giàu kia, trước mặt gã lại ra sức khước từ. Hừ, bất quá chỉ là một tên vô dụng đẹp mã.

“Hai người đang nói chuyện gì đó?” Đúng lúc này, một âm thanh xen vào.

“Khương thiếu.” Cecil nhu thuận chào hỏi.

“Khương thiếu.” Tề Dịch cũng mỉm cười gật đầu chào Khương Hiên.

“Tề Dịch, đã lâu không gặp.” Khương Hiên đưa tay khoát lên vai Cecil, trêu đùa: “Hai người đang nói chuyện gì đó?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu Tề đây có chuẩn bị tiết mục gì chúc mừng Vinh thiếu không thôi.” Cecil đáp.

“Ồ?” Khương Hiên liếc mắt nhìn Cecil một cái, sau đó hỏi Tề Dịch: “Tề Dịch, nhóc không thực sự chuẩn bị tiết mục cho cái tên Vinh Trinh kia chứ?”

Tề Dịch nhún vai: “Chỉ sợ phải làm Khương thiếu thất vọng rồi, lần này tôi chỉ tới ăn chơi vui vẻ thôi.”

“Ha ha.” Khương Hiên cười to: “Tôi cũng đoán thế, ai lại dám bảo nhóc biểu diễn tiết mục chứ?”

Cecil nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tề Dịch.

“Khương thiếu trêu chọc rồi, có gì mà dám hay không a?” Tề Dịch nhìn về phía Vinh Trinh, cười nói: “Nếu Vinh thiếu không ngại, tôi có thể bồi ngài ấy chơi vài ván bài.”

“Nhóc muốn nhân cơ hội làm thịt cậu ta hả? Sẵn tiện thịt luôn cả đám tụi ta.” Hai lần chơi bài, bọn họ đều thua sạch trơn a.

“Nói ra thì tôi quả thực chiếm được không ít ưu đãi a.” Tề Dịch nói: “Có câu có qua có lại, về sau nếu Khương thiếu có gì cần giúp đỡ, cứ việc tới tìm tôi. Tuy không nhất định có thể đạt được kết quả mong muốn, bất quá cũng sẽ cố hết sức.”

Cecil thầm bĩu môi, một tên trai bao được bao dưỡng, trừ bỏ lấy lòng khách thì còn có thể làm gì chứ?

Khương Hiên lộ rõ vui mừng: “Hiện giờ tôi đang có việc cần cậu giúp đây. Tôi vừa nhận được tin hoàng thất J quốc muốn tiến hành quy hoạch hòn đảo riêng của mình, xây dựng những khu biệt thự theo phong cách cổ điển đặc sắc của các quốc gia, trong đó có một khu là Z quốc. Khương gia chúng ta không chỉ nổi danh về gốm sứ, phương diện công trình kiến trúc cũng có phong cách đặc sắc. Lần này chúng ta muốn bắt lấy hạng mục ở Z quốc, nhưng không có ai làm trung gian, chỉ sợ rất khó thành công. Cho nên tôi hi vọng cậu hỏi Ân Thứ một chút, xem anh ta có cách nào liên hệ với người phụ trách bên kia không.”

“Hoàng thất J quốc? Người anh nói không phải là Ba Phú Đốn chứ?” Tề Dịch đột nhiên hỏi.

Khương Hiên kinh ngạc: “Nhóc biết ngài Ba Phú Đốn à? Đúng vậy, tôi nói chính là ngài ấy.”

“Anh thực may mắn, chuyện này không cần tìm Ân Thứ, tôi có thể giúp anh.”

“Cái gì? Nhóc?” Khương Hiên không dám tin.

“Ba Phú Đốn ba năm trước từng tới Trung Quốc du lịch, trùng hợp khi đó tôi làm đầu bếp kiêm hướng dẫn viên du lịch cho ông ấy.” Kỳ thực khi đó Tề Dịch còn đang giai đoạn học nấu nướng, kỹ thuật không quá đặc biệt, nhưng cố tình lại hợp với khẩu vị Ba Phú Đốn, vì thế suốt hai ba tháng đó, cậu luôn đi theo bên cạnh Ba Phú Đốn, sau đó trở thành anh em kết nghĩa với ông ta.

Khương Hiên không ngờ Tề Dịch lại quen biết Ba Phú Đốn, bất quá anh vẫn có chút do dự: “Nhóc chỉ từng làm đầu bếp cùng hướng dẫn viên du lịch thôi, thật sự có thể nói ông ta giao hạng mục này cho chúng ta à?”

“Đương nhiên là không được.” Tề Dịch cười nói: “Tôi chỉ có thể làm người trung gian giới thiệu, có thể dao động Ba Phú Đốn hay không thì phải xem năng lực của anh. Nếu bên anh không đạt được yêu cầu của ông ta thì tôi đây chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”

“Không không không, có thể làm trung gian là đủ rồi!” Khương Hiên lộ rõ sợ hãi cùng vui sướng, hoàn toàn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói ra mà cư nhiên có thu hoạch lớn đến vậy.

Anh không chút nghi ngờ, thận trọng nói với Tề Dịch: “Vậy chuyện này xin nhờ cậu.”

“Tôi nói rồi, có qua có lại.” Tề Dịch mỉm cười như gió xuân ùa tới.

Cho dù là Ân Thứ cũng không biết quan hệ xã giao của Tề Dịch thần kỳ cỡ nào, thấp tới cao, trong tới ngoài, ít nhiều gì cũng tìm ra một vài người bạn không hề tầm thường. May mắn của cậu lan tỏa khắp nơi, từ cuộc sống, giao tiếp, vui chơi, du lịch, học tập, công việc, đánh cờ này nọ, tất cả đều bật đèn xanh, liên tục gặp kỳ ngộ.

Bất quá từ lúc gặp Ân Thứ thì giá trị may mắn đã hạ thấp xuống, nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh được. Mà điều kiện tiên quyết là cậu không chủ động tìm kiếm, nếu cậu thích đi du lịch thì cho dù trong túi không có một xu cũng có thể đi vòng quanh thế giới một chuyến.

“Tề Dịch.” Ân Thứ đi tới, thực tự nhiên ôm lấy eo cậu.

Cecil vốn định chào hỏi Ân Thứ làm quen một phen, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của anh thì không còn dũng khí mở miệng. Loại uy áp lạnh lẽo này làm gã sợ run, cơ thể cứng ngắc.

Khương Hiên cũng có chút mất tự nhiên, Ân Thứ thoạt nhìn không cao hứng lắm, sắc mặt trầm xuống đen đen, ánh mắt lộ rõ cảnh cáo. Chẳng lẽ nghĩ anh có ý tưởng gì với Tề Dịch? Chậc, mức độ chiếm giữ quả thực đáng sợ.

Anh hỏi han vài câu rồi vội vàng mang Cecil rời đi.

Sau khi đã đi thật xa, Cecil quay đầu nhìn lại hai người kia, ganh tị nói: “Tề Dịch kia có gì đặc biệt hơn người đâu? Vừa nãy em chỉ muốn so tài một chút, kết quả cậu ta cứ ra sức khước từ, chắc thật sự không có tài nghệ gì rồi.”

“Đó là bởi vì người ta căn bản không xem em là đối thủ ngang hàng.” Khương Hiên cười nhạo.

Cecil không phục nói: “Thân phận như nhau, dựa vào cái gì nó khinh thường em chứ? Nó không phải cũng là trai bao của Ân tổng à?”

“Thân phận như nhau?” Khương Hiên lạnh lùng nhắc nhở: “Cecil, đừng tự ra vẻ. Tề Dịch cùng em hoàn toàn không phải người ở chung thế giới, cậu ta là bạn đời của Ân Thứ, hơn nữa đã chiếm được sự tán thành của Ân gia, tương lai rất có thể chính là Ân phu nhân.”

“Cái gì?” Cecil khiếp sợ: “Cậu ta là nam mà! Sao có thể trở thành Ân phu nhân?”

“Nam thì sao?” Khương Hiên nhìn Ân Thứ cùng Tề Dịch cách đó không gia, giọng nói lộ rõ hâm mộ: “Chỉ cần có đủ năng lực, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, là nam hay nữ có sao.”

Tuy nói vậy, nhưng có mấy ai trong số bọn họ dám đối kháng gia tộc, dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình? Hôn nhân của bọn họ đều thành lập trên khía cạnh lợi ích. Cho nên anh thực hâm mộ Ân Thứ, không chỉ tìm được bạn đời thực lòng yêu thương mà còn vượt qua được giới tính cùng thân phận, chiếm được sự tán thành của gia tộc.

Bất quá Khương Hiên không biết Ân Thứ đã phải trả giá biết bao nhiêu mới đổi lại được Tề Dịch. Anh từng chịu đựng biết bao nhiêu khó khăn khổ sở, người bình thường há có thể tưởng tượng?

Trong phúc có họa, mà trong họa lại ẩn ẩn có phúc.

Nhân sinh, luôn tràn ngập những điều kỳ lạ.

….