Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 65



Lúc cả nhà thấy quay về Mỹ, Ân Thứ cùng Tề Dịch ra tiễn.

Tề Dịch nói: “Thật xin lỗi thầy, khó có dịp thầy về nước, con hẳn nên dạo chơi với thầy mới đúng.”

Mạc Quân Ngôn khoát tay: “Nói chuyện này làm gì? Quan trọng là… con không có việc gì là tốt rồi.” Dừng một chút, ông nhìn qua Ân Thứ, tức giận nói: “Ân Thứ, tôi thực lo lắng giao Tiểu Dịch cho cậu, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bị thương lần nào, kết quả tôi mới về nước vài ngày thì nó đã gặp chuyện.”

“Là lỗi của con, về sau tuyệt đối không để em ấy bị thương.” Ân Thứ hứa hẹn.

“Hừ, cậu tốt nhất nên nhớ kĩ lời mình nói.” Mạc Quân Ngôn cảnh cáo trừng mắt.

Lúc này, Mạc Phú Tuyết thúc giục: “Máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta đi thôi.”

Khoảng thời gian này cô nàng khá thê thảm, xui xẻo đủ chuyện, về sau hẳn không bao giờ muốn về nước nữa.

Mạc Cẩm Thư thì nghiêm nghị biểu thị: “Có cơ hội sẽ gặp lại.”

Tiễn ba thành viên Mạc gia, Tề Dịch rảnh rỗi kéo Ân Thứ đi mua sắm, tấm phiếu mua sắm hai vạn kia vẫn chưa sử dụng a. Nhóm vệ sĩ không xa không gần bám sát, đề phòng ngoài ý muốn phát sinh.

Từ sau chuyện đâm xe lần trước, xe Ân Thứ mỗi ngày đều phải kiểm tra một lần, khi xuất hành thì hiển nhiên có vệ sĩ cảnh giới ở xung quanh. Tề Dịch không quá để tâm, vô luận là hoàn cảnh gì, cậu đều sống thực tự tại, đồng thời cũng làm những người bên cạnh cảm thấy thoải mái sung sướng.

Nhóm vệ sĩ nhìn Ân tổng uy phong lẫm lẫm xách túi lớn túi nhỏ, nhẫn nhịn theo sát phía sau Tề Dịch thì cảm thấy thế giới quan của mình bị phá vỡ, cái người đàn ông hiền lành đảm đang kia tuyệt đối không phải tổng giám đốc Ân Đạt mà bọn họ biết! Cái ánh mắt giết người thường ngày đâu? Còn có cỗ khí thế mãnh liệt kia đâu rồi? Cả một thân sát khí có thể âm thầm giết người đâu? Cái người trước mắt hẳn là em trai sinh đôi chưa bao giờ công bố của Ân tổng đi?

“Hôm nay ăn cơm ở ngoài.” Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Ân Thứ bảo vệ sĩ mang đồ về trước, mình thì lôi kéo Tề Dịch tới nhà hàng dùng cơm.

Tề Dịch không dị nghị, đi theo anh.

Hai người chọn một vị trí kế bên cửa sổ, sau khi chọn món xong, Ân Thứ hỏi: “Năm nay có nơi nào muốn đi không?”

“Hử? Sao cơ?”

“Du lịch.”

“Để tôi nghĩ xem.” Tề Dịch nhìn bông tuyết lả tả ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Đi trượt tuyết đi!”

“Trong nước hay ngoài nước?”

“Trong nước đi, ra nước ngoài mệt lắm.”

“Kia Á An, Băng Đô cùng Lai Thụy, em chọn một đi.”

Tề Dịch không trả lời mà lấy ra một đồng xu, nhìn anh cười nói: “Quyết định bằng tung đồng xu đi.”

“Có ba địa điểm, chọn thế nào?”

“Phải là Á An, trái là Băng Đô, không phải không trái là Lai Thụy.”

Ân Thứ: “…” Nói thẳng là loại Lai Thụy đi không phải được rồi sao?

Tề Dịch liền đặt đồng xu lên bàn, ngón tay búng nhẹ một cái, đồng tiền bắt đầu xoay tròn, cuối cùng nó đập phải ly nước của Ân Thứ, chỉ nghe keng một cái, lăn khỏi mặt bàn, thoáng cái không biết đã lăn tới nơi nào.

“Cho nên, là Lai Thụy?” Tề Dịch cười khẽ.

“Có muốn chọn lại không?”

“Không.” Tề Dịch lắc đầu: “Lai Thụy tốt lắm.”

Sự thực không phải cậu không muốn đi Lai Thụy, ngược lại, so với hai khu kia, cậu càng muốn tới Lai Thụy hơn, chỉ là Lai Thụy cách A thị xa nhất, cậu không muốn Ân Thứ theo mình lặn lội đường xa. Nhưng sự thực chứng minh, vận may vẫn như cũ chiếu cố, vì cậu lựa chọn nơi cậu muốn đi nhất.

“Kia nửa tháng nữa chúng ta xuất phát.”

“Nhanh vậy à?” Tề Dịch hỏi: “Anh mặc kệ Triệu Minh Huy?”

“Không cần để tâm tới ông ta.” Ân Thứ đã nắm chắc trăm phần trăm có thể chỉnh ông ta tới chết.

“Ừm, thế nghe theo anh.”

Buổi tối về tới nhà, Tề Dịch kiểm kê lại chút vật phẩm giữ ấm, phát hiện quần áo cùng đồ giữ ấm của Ân Thứ không đủ. Vì thế cậu liệt kê một danh sách mua sắm, bao tay, mũ, khăn choàng, kính mát, trang phục chống lạnh, giày đi tuyết, đồ bảo hộ, thuốc cảm mạo linh tinh.

Ân Thứ tắm xong đi ra liền thấy Tề Dịch nằm trên giường viết viết gì đó, sáp qua nhìn thử, nói: “Mấy thứ này để tới nơi rồi mua luôn.”

“Mấy thứ đồ lớn thì có thể mua bên đó, nhưng mấy vật nhỏ dễ mang theo thì cứ chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.” Tề Dịch nghĩ nghĩ, hỏi: “Chúng ta định đi mấy ngày?”

“Tùy em.”

“Vậy tạm thời định năm ngày đi.” Tề Dịch cắn bút, suy nghĩ xem còn quên gì không.

Bàn tay to xoa xoa đầu cậu: “Đừng nghĩ, tới đó anh sẽ an bài tốt.”

“Tôi biết.” Tề Dịch nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Nhưng đồ dùng của anh, tôi muốn tự tay chuẩn bị” Nói xong lại dùng bút chỉ anh, khí phách nói: “Về sau quần áo anh mặc trên người cùng vật phẩm hằng ngày, đều phải là tôi mua!”

Trong mắt Ân Thứ nhiễm đầy ý cười, hôn nhẹ lên trán cậu: “Tốt.”

Tề Dịch hài lòng gật gật đầu.

“Bất quá.” Ân Thứ nói thêm: “Để công bằng… về sau tiền em dùng đều là tôi kiếm.”

“Thành giao.” Tề Dịch sảng khoái đáp ứng.

“Như vậy hiện giờ…” Ân Thứ đưa tay đặt len eo cậu, trầm thấp nói: “Chúng ta có phải nên ngủ không?”

Tề Dịch ngã xuống gối, yếu ớt nói: “Đêm nay nội tiết mất cân đối, có thể bỏ qua không?”

“Phải không?” Ánh mắt Ân Thứ y ám: “Kia đêm nay không làm, ngày mai gấp bội.”

“Không.” Tề Dịch vội nói: “Vẫn là làm đi!” Gấp bội? Ai chịu nổi chứ!

“Không phải nội tiết mất cân đối sao?”

Tề Dịch khoát tay: “Chút vấn đề nhỏ này, vài phút thì tốt rồi.”

“Một khi đã vậy, tôi sẽ không khách khí.” Ân Thứ không nói lời, bổ gục cậu.

Chuyện sinh hoạt, bình thường thì hai ba ngày bọn họ mới làm một lần, ngẫu nhiên thì hai ngày liên tục, rất hiếm khi vượt quá ba ngày không làm. Để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe, Ân Thứ cố ý tìm tới trung y, vì bọn họ điều dưỡng thân thể. Vị trung y kia cho rằng trạng thái thân thể hai người tốt thần kì, một khỏe mạnh một cường tráng, chỉ cần bảo dưỡng thích đáng, cuộc sống tính sự sẽ càng hài hòa hơn so với người khác.

Ân Thứ bởi vì câu này mà cho vị trung y kia một khoảng chi phí khám bệnh đáng kể.

Tề Dịch hiểu rõ, cậu khỏe mạnh vì may mắn tạo thành, mà Ân Thứ cường tráng là do quỷ khí rèn luyện. Trước khi sinh mệnh cậu đi tới phút cuối cùng, phương diện này hai bọn họ sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Làm được một nửa, Tề Dịch đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ân Thứ, anh biết trượt tuyết không?”

“…không.” Thời điểm này suy nghĩ chuyện khác ổn à?

“Vậy anh biết lướt ván không?”

“Không.” Ân Thứ dùng sức đỉnh mạnh.

“Ngô, chậm một chút, chậm một chút!” Tề Dịch thở hổn hển vài cái, lại nói: “Vậy đến khi đó anh nhất định phải đi sát bên tôi.”

“Đã biết.” Này là Tề Dịch ngại anh chưa ra đủ sức à? Hiện giờ cư nhiên còn tinh lực lo lắng mấy chuyện này!

Ân Thứ lật người cậu lại, từ phía sau tiến vào, đỉnh tới tận nơi sâu nhất.

“A…”

Tề Dịch dùng sự thực đau thương chứng minh, lúc làm tình tuyệt đối không được phân tâm, bằng không rất có thể sẽ nhận phải sự trừng phạt như mưa rền gió dữ…

Sau khi quyết định chuyến du lịch, công việc Ân Thứ bắt đầu bận rộn. Anh phải an bài tốt mọi chuyện trước kia xuất hành, để tránh ảnh hưởng tâm tình khi du ngoạn.

Tề Dịch dựa theo danh sách giúp Ân Thứ mua thêm vật phẩm. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, không sót món nào. Thừa dịp này, Tề Dịch còn trang trí nhà một phen. Vốn sắc thái đơn điệu lạnh lẽo, thoạt nhìn âm trầm như nhà ma. Tề Dịch thích những sắc thái sáng sủa hơn, sô pha màu lam, gối ôm màu cam, bình hoa màu xanh, thêm vài chậu bonsai, thủy tinh đủ màu, những bức tranh tứ quý, bộ trà cụ có tạo hình kì lạ. Bất quá chỉ mới bốn năm ngày mà gần như đã cải biến cả căn nhà, trở nên muôn màu muôn vẻ.

Ân Thứ mỗi lần mở cửa đều giống như nhìn thấy một mảnh trời sáng lạn, cả người nháy mắt bị ấm áp bao phủ, khí lạnh trên người đều tan biến.

Sau đó, Tề Dịch sẽ mỉm cười ra đón, cho anh một cái ôm nồng nhiệt.

“Anh thích màu tím hay màu lam?” Tề Dịch giơ hai đôi vớ tới trước mặt Ân Thứ.

“…” Anh đường đường là một tổng giám đốc mặt than, nếu bị người ta phát hiện anh mang vớ sặc sỡ, kia tổn hại hình tượng biết bao nhiêu a!

Vì thế, Ân Thứ thành thực biểu thị: “Tôi thích màu đen hoặc màu xám.”

“Tôi biết.” Tề Dịch nói: “Này là để anh mang ở nhà. Ở ngoài anh có thể mặc âu phục mang giày da nghiêm trang, nhưng ở nhà, tôi muốn anh ăn mặc như cầu vồng ấy!”

“…” Có thể cự tuyệt không? Ân Thứ không thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt trông mong của Tề Dịch.

Sau một lúc lâu, anh mới gian nan gật đầu.

Tề Dịch lập tức cười tươi rói, lại hỏi: “Vậy anh thích màu tìm hay màu lam, hoặc là đỏ, vàng?”

Cư nhiên có cả đỏ với vàng à? Nhìn mấy đôi vớ sặc sỡ trước mặt, Ân tổng xưa nay làm việc quả quyết chới với.

Tề Dịch thấy anh khó xử, liền am hiểu ý người mà giúp anh quyết định: “Vậy đi, mỗi ngày một màu, không cần nghĩ nhiều.”

“…” Ân Thứ yên lặng bi ai cho chân mình ba giây, từ nay về sau nó rốt cuộc không thể bảo trì khí chất cao quý lãnh diễm của mình nữa.

“Đúng rồi, quần lót cùng vớ là một bộ, đổi mới luôn.”

“…” Ngay cả chút nguyên tắc cũng không thể giữ vững sao?

“Yên tâm.” Tề Dịch lại lôi ra mấy đôi vớ đen: “Tôi đã chuẩn bị riêng đồ đi làm cho anh, tuyệt đối là cấp bậc cao quý.”

“…” Rốt cuộc cũng có chút an ủi.

“Bất quá, anh phải tùy thân mang linh vật theo.”

“Linh vật?”

“Chính là cái này!” Tề Dịch lấy ra một chiếc móc chìa khóa có hình búp bê: “Này là tôi tự tay làm, bản chibi Tiểu Dịch.”

Ân Thứ chộp lấy ‘Tiểu Dịch’, trực tiếp móc vào xâu chìa khóa của mình.

“Tôi cũng có.” Tề Dịch lại lôi ra một cái: “Tiểu Thứ chibi!”

Ân Thứ cảm thấy chibi Tiểu Dịch cùng Tề Dịch đều thực đáng yêu.

Anh ước lượng một chút, hỏi: “Dùng tài liệu gì, sao lại nặng như vậy?”

Tề Dịch cười nói: “Còn nhớ hai miếng ngọc anh cho tôi khi trước không?”

Ân Thứ gật gật đầu.

“Lần trước tôi giao ngọc cho Vô Định đại sư, nhờ thầy giúp tôi cầu phúc, hôm qua ngọc bội vừa được gửi tới, tôi liền khâu nó vào trong búp bê. Tùy thân mang theo, nhiều phúc nhiều thọ.”

“Ra là thế.” Ân Thứ biết Tề Dịch giao ngọc bội cho Vô Định đại sư, mục đích chủ yếu là hóa giải oán khí, cầu phúc bất quá chỉ là thuận tiện mà thôi.

Bất quá, ngọc bội tốt như vậy lại bị nhét ở bên trong, chúng nó sẽ khóc chết mất. Ân Thứ thưởng thức búp bê mặt cười trong tay, tựa như đang nâng niu Tề Dịch trong tay mình, có cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.

Hôm sau, Ân Thứ mang theo ‘Tiểu Dịch’ tới công ty, búp bê sặc sỡ lúc la lúc lắc, thu hút một đống ánh mắt…