Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 67



“Tình huống thế nào?” Ân Thứ bước vào phòng làm việc.

Tả Thành lập tức báo cáo: “Vẫn chưa tra được vị trí của bọn họ, trước mắt không có tin tức.”

“Tra theo hướng đường Thường Tân.” Ân Thứ nhanh chóng ra chỉ lệnh. Trước lúc lên máy bay, anh đã bảo người thông qua di động định vị vị trí điện thoại bị vứt đi của mẹ mình.

Tả Thành nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng làm việc, gọi điện thông báo cho nhóm vệ sĩ đang tìm kiếm bên ngoài chuyển mục tiêu về hướng đường Thường Tân.

Anh cũng không chú ý, Tề Dịch lướt qua người anh, một mình rời khỏi công ty Ân Thứ. Cậu gửi tin cho Hoắc Dương, sau đó leo lên xe đối phương. Nếu muốn vận may của cậu phát huy tới mức lớn nhất thì nhất định phải tách ra hành động.

“Đi đâu?” Hoắc Dương hỏi.

Tề Dịch nhìn bản đồ trên di động, nói: “Đường Thường Tân hướng tây, khu đất đang được khai phá.”

Ân Thứ vì tránh bọn cướp tổn thương bà Ân nên không báo nguy, vì thế Tề Dịch cũng lấy tư cách cá nhân nhờ Hoắc Dương hỗ trợ. Hoắc Dương nợ cậu vài lần, tự nhiên không thể từ chối. Bất quá anh vẫn mang tới hai người thân tín, dù sao đối phương cũng rất hung tợn, bọn họ phải làm việc cẩn thận.

“Quẹo trái.” Lúc xe chạy tới ngã tư, Tề Dịch đột nhiên mở miệng.

Người lái xe theo lời cậu lập tức chuyển hướng.

“Cậu biết vị trí cụ thể của đám cướp à?” Hoắc Dương hỏi.

“Không biết.” Tề Dịch dừng một chút: “Bất quá rất nhanh sẽ biết.”

Cậu không thể nói với Hoắc Dương, mình dựa vào trực giác đi? Chỉ cần tiếp cận được phụ cận khu vực của chúng, cậu có thể thông qua quỷ khí tìm ra bọn họ.

Hoắc Dương cũng không hỏi nhiều, anh sớm đã xem Tề Dịch là một người có dị năng. Người như vậy tuy rất hiếm nhưng không phải không có.

Vẻ mặt Tề Dịch thực chuyên chú, trong đầu chỉ nghĩ tới một chuyện nên suy nghĩ ngày càng rõ ràng. Vận may cực đại, mọi sự tất thành. Đừng nói tìm người, cho dù muốn một đêm phát tài cũng không phải việc khó.

“Dừng xe.” Tề Dịch nhìn chằm chằm phía trước nói: “Tới rồi.”

Các chỗ dừng tầm năm trăm mét có một công trường, xung quanh có quỷ khí quanh quẩn, đúng là quỷ khí mà Tề Dịch từng nhìn thấy trong ảnh chụp.

“Xác định không?” Hoắc Dương hỏi.

Tề Dịch gật đầu.

Hoắc Dương liền bảo người lái xe chạy tới một nơi bí ẩn, sau đó cùng hai người đồng nghiệp chuẩn bị vào trước xem tình huống.

Tề Dịch nhắc nhở: “Nhân số của chúng ít nhất cũng là bảy người, mọi người cẩn thận.”

Cậu cẩn thận quan sát quỷ khí biến hóa trên người bọn họ, không thấy xuất hiện điềm báo không rõ, chứng minh lần hành động này không gặp nguy hiểm quá lớn.

Hoắc Dương đáp một tiếng, sau đó mang theo hai cấp dưới bí mật lẻn vào công trường.

Chờ bọn họ đi xa, Tề Dịch một mình ở bên ngoài quan sát tình huống. Bất quá chỉ mười phút sau, một chiếc xe đa dụng MPV từ công trường chạy ra.

Ánh mắt Tề Dịch co rút, khẳng định Triệu Minh Huy đang ngồi trong chiếc xe này. Cậu lập tức gọi điện cho Ân Thứ.

“Tề Dịch, em đang ở đâu?” Ân Thứ giành hỏi trước.

“Ân Thứ, tôi thấy Triệu Minh Huy. Ông ta đang ngồi trong một chiếc MPV màu xám bạc, không có biển số, bên cửa phải có hoa văn chữ thập, đang chạy từ phía tây tới phía bắc đường Thường Tân.”

“Em đang ở đâu?” Ân Thứ lại hỏi.

“Anh không cần lo lắng, tôi đang ở cùng với Hoắc Dương.”

“Bọn em tìm được mẹ tôi rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Tốt lắm, giờ đợi ở nơi an toàn cho tôi, không được chạy loạn!” Ân Thứ cường ngạnh ra lệnh.

“Tốt.” Tề Dịch cười đáp ứng. Cậu nghe ra lửa giận trong giọng Ân Thứ, hiển nhiên anh rất tức giận vì cậu một mình hành động.

Sau khí cúp điện thoại, Ân Thứ lập tức dùng di động định vị vị trí Tề Dịch, sau khi xác định, lập tức gọi Tả Thành: “Theo tôi.”

Tề Dịch lại nhìn về phía công trường, phát hiện quỷ khí bên kia ít đi rất nhiều, hiển nhiên có vài tên đã bị Triệu Minh Huy mang đi. Cậu thầm nghĩ, với thân thủ của ba người Hoắc Dương, đối phó bốn năm người hẳn không thành vấn đề.

Quả nhiên, sự tình giống như cậu dự đoán, chỉ nửa giờ sau, bà Ân đã được giải cứu thành công. Này chỉ sợ là lần hành động giải cứu con tin nhẹ nhàng nhất của Hoắc Dương từ trước tới nay, bọn họ vừa vào tới nơi thì phát hiện đám cướp đã đi hơn phân nửa. Đám lâu la còn lại căn bản không có bản lĩnh gì, rất nhanh đã bị chế phục.

Hoắc Dương không biết bọn họ được vận may quấn thân, trong khoảng thời gian ngắn làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió. Nếu không có Tề Dịch, chỉ sợ muốn tìm ra vị trí ẩn núp của chúng cũng tốn hết mấy ngày, cho dù tìm được, trong lúc cứu viện cũng gặp phải đủ loại phiền toái, thậm chí uy hiếp tới sự an toàn của con tin.

Hoắc Dương bảo đồng nghiệp đưa bà Ân cùng Tề Dịch tới nơi an toàn trước, bọn họ thì ở lại đây canh giữ đám cướp, chờ nhóm JC tới giải quyết hậu quả. Nếu con tin đã được cứu thì tự nhiên không cần giấu diếm nữa.

“Tiểu Dịch, cám ơn con.” Bà Ân tựa hồ không quá kinh hách, tuy quần áo trên người có chút bẩn nhưng tinh thần không tệ lắm. Người tích phúc quả nhiên số mệnh cường thịnh, cho dù gặp chuyện ngoài ý muốn cũng có thể gặp dữ hóa lành.

Tề Dịch cười nói: “Bác gái không có chuyện gì là tốt rồi, Ân Thứ cũng an tâm.” Nói xong, liền đưa di động qua: “Bác gái gọi điện báo bình an cho anh ấy đi.”

Bà Ân gật gật đầu, gọi qua số Ân Thứ, báo cho con trai biết mình đã không có việc gì, đang trên đường về nhà.

Một lát sau, bà đưa di động cho Tề Dịch: “Nó bảo con nghe.”

“Ân thứ.”

“Hiện giờ nói không rõ, trở về tính sổ em.” Nói xong câu này, liền cúp máy.

Tề Dịch vô ngữ.

Bà Ân hỏi: “Con gạt nó đi tìm bác à?”

“Dạ.”

“Vậy thì con tiêu rồi.” Bà Ân vui sướng khi người gặp họa: “Tâm mắt nó nhỏ lắm, lại thích mang thù, lần này khẳng định không bỏ qua con.”

Ma ma đại nhân, ngài đánh giá Ân Thứ sắc bén như vậy thật sự không sao à?

“Không sao, con chịu được.” Cậu cũng không muốn tự tiện hành động, chỉ là nếu nói trước, Ân Thứ khẳng định sẽ đi theo, như vậy hiệu quả may mắn sẽ giảm mạnh.

“Ha ha.” Bà Ân vui sướng biểu thị: “Con yên tâm, đến lúc đánh nhau, bác nhất định đứng về phía con.”

Ngài đừng nhào vô giúp vui a….

Triệu Minh Huy nghĩ chỉ cần con tin còn trong tay, có thể làm Ân Thứ e dè, nhân cơ hội này cứu con trai mình ra, nào ngờ kế hoạch nhanh như vậy đã phá sản. Kế tiếp, chờ đợi ông chính là quỷ khí cuồng nộ cùng sát khí của Ân Thứ.

“Anh Triệu, phía trước có người chặn đường.” Người đàn ông ngồi ghế phó lái quay đầu lại nói.

Triệu Minh Huy nhìn tới trước, sắc mặt đột biến, người ngăn cản phía trước chính là người mà ông muốn né cũng không kịp, Ân Thứ.

Ân Thứ thẳng tắp đứng ở giữa đường, sau lưng là ba bốn chiếc xe đậu song song.

“Quay, quay xe lại!” Triệu Minh Huy cuống quít thúc giục, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy. Ông biết rõ chính mình chỉ cần đụng phải Ân Thứ thì sẽ bị oán khí quấn thân, gặp phải bất trắc. Này cũng là nguyên nhân ông nôn nóng muốn giết Ân Thứ như vậy.

Nhưng hiển nhiên ông đã quá xem nhẹ ảnh hưởng của quỷ khí đối với mình.

Lái xe lập tức đảo vô lăng, bất quá bánh xe giống như đụng phải thứ gì đó, thân xe xóc nảy một trận, cong cong vẹo vẹo lao qua bên cạnh.

“Mau dừng lại! Bên đó là sườn dốc!” Triệu Minh Huy gào to.

Lái xe vì hỗn loạn đạp nhần châm ga, lao thẳng về phía sườn dốc.

Tiếp đó là một trận tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh va chạm, chiếc MPV ầm ầm lăn xuống sườn núi. Theo mức độ tổn hại của thân xe thì người bên trong không chết cũng bị thương nặng.

Triệu Minh Huy bị lộn ngược đầu xuống mui xe, đầu toàn máu, chỉ có thể hình dung bằng từ thảm thiết. Ông không thể nào tin nổi, Ân Thứ chỉ đứng trên đường thôi đã có thể gây ra một trận tai nạn này. Cho dù về sau có cố xét nét cỡ nào thì Ân Thứ hoàn toàn không chịu chút trách nhiệm nào…

Lúc mơ hồ, trong tầm mắt ông xuất hiện một đôi chân mang theo quỷ khí âm trầm, hệt như thần chết đang chầm chậm đi tới gần.

Triệu Minh Huy gian nan nâng mắt lên, trong con ngươi tràn đầy kinh hoảng.

Ân Thứ từ trên cao nhìn xuống, lạnh như băng nói: “Triệu Minh Huy, ông còn lời gì muốn nói?”

Triệu Minh Huy ho khan vài tiếng, suy yếu nói: “Tôi biết hôm nay khó tránh khỏi cái chết, chỉ cầu anh, buông tha con trai tôi.” Ông cũng coi như nhận mệnh, người đàn ông trước mắt nhất định là khắc tinh của ông, vô luận cố gắng thế nào cũng không tránh được.

“Tôi vốn không muốn động vào con ông.”

Trong mắt Triệu Minh Huy hiện lên một tia sáng.

“Nhưng…” Ân Thứ ngồi xổm xuống, lạnh lẽo nói: “Ông ngàn vạn lần không nên động vào người nhà tôi.”

Gương mặt Triệu Minh Huy lộ rõ sợ hãi, hỗn loạn cầu xin: “Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi. Nể tình chúng ta đều là người Triệu gia, xin cho con tôi một con đường sống đi.”

“Hừ.” Ân Thứ cười lạnh một tiếng: “Năm đó ông bày kế chuyển dời ám khí lên người tôi, gián tiếp hại chết cha mẹ tôi, sao không nghĩ tới chúng ta đều là người Triệu gia?”

“Tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ.”

“Bất đắc dĩ?” Ân Thứ đứng lên, mặt không chút biểu cảm: “Có người nói, tôi có số mệnh cường đại, vốn là chuyển cơ của Triệu gia, nếu không phải ông vì tư tâm quấy phá, giờ phút này hẳn Triệu gia đã thoát khỏi khốn cảnh.”

“Nói hưu nói vượn!” Triệu Minh Huy quát lớn: “Nếu không phải có mày là tai tinh, Triệu gia sao lại rơi vào kết cục như vậy? Mày còn dám nói mày là chuyển cơ, đúng là buồn cười.”

“Ông lợi dụng huyết mạch của mình để chắn tai ương, chẳng lẽ cũng là vì tôi? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm. Triệu Minh Huy, hiện giờ chính là lúc ông phải phụ trách. ông hay nhìn đi, những kẻ bị ông hại chết đều đang đứng bên cạnh, chờ đợi giây phút ông trút hơi thở cuối cùng.”

Triệu Minh Huy sợ hãi nhìn xung quanh.

“Ha ha, ha ha ha, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.” Ánh mắt Triệu Minh Huy tràn đầy tơ máu trừng Ân Thứ: “Chờ tao chết rồi, tao nhất định sẽ quấn lấy mày, để mày chết không được tử tế.”

“Chỉ sợ ông không có cơ hội này.” Một âm thanh từ bên cạnh truyền tới.

Ân Thứ theo tiếng nhìn qua, mày khẽ nhíu: “Sao em lại tới đây, không phải cùng mẹ trở về rồi à?”

“Tiện đường thôi.” Tề Dịch đi tới bên cạnh, nắm lấy tay anh, trấn an tình tự bạo ngược của anh.

Tiếp đó, tầm mắt Tề Dịch dừng lại trên người Triệu Minh Huy, nói: “Triệu Minh Huy, cho dù ông chết đi cũng không thể nào ảnh hưởng tới Ân Thứ.”

“Mày, dựa vào cái gì… nói như vậy?” Triệu Minh Huy cảm thấy máu mình giống như sắp cạn sạch, ý thức mơ hồ thêm vài phần, sắp phải hấp hối.

“Chờ ông chết rồi sẽ biết.”

Ân Thứ nghe vậy thì hơi liếc mắt, thái độ Tề Dịch đối với cái chết lại lạnh nhạt ngoài ý muốn.

Triệu Minh Huy phun mạnh vài ngụm máu, không cam lòng trừng mắt, dùng chút khí lực cuối cùng nguyền rủa: “Tao nhất định sẽ không bỏ qua tụi mày, chờ đó!”

Tiếng nói vừa dứt, ông cũng ngừng thở.

Ân Thứ nắm chặt tay Tề Dịch, trầm giọng hỏi: “Ông ta thật sự không thể uy hiếp chúng ta sao?”

Tề Dịch không nói gì, chỉ thẳng tắp nhìn về phía trước, nơi đó có một luồng quỷ khí đang ngưng tụ.

‘Ha ha, tao thật sự biến thành quỷ!’ Quỷ hồn Triệu Minh Huy ngông cuồng cười to vài tiếng, hung ác nhìn về phía Ân Thứ cùng Tề Dịch, sau đó, ông sững sờ. Ân Thứ toàn thân đầy quỷ khí, hệt như một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy, chỉ cần hơi tới gần thôi sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi, chính mình trước mặt đối phương nhỏ bé hệt như một con bọ chét, mà trên người Tề Dịch lại có một luồng sáng nhàn nhạt, rõ ràng thực ấm áp nhưng lại làm ông cảm thấy sợ hãi vô cùng. Lúc này ông mới hiểu ra câu nói ‘chờ ông chết sẽ biết’ của Tề Dịch trước đó có ý gì.

Bất quá ngay lập tức, Triệu Minh Huy lại hoảng sợ phát hiện Tề Dịch không chút chớp mắt nhìn mình chằm chằm.

‘Mày, mày nhìn thấy tao?’

“Hiện giờ ông không nên hỏi tôi có nhìn thấy hay không, mà hẳn nên hỏi xem bản thân có thể nhìn thấy chúng không.” Tầm mắt Tề Dịch đảo qua người ông.

Triệu Minh Huy nghi hoặc nhìn lại, kinh hoảng phát hiện xung quanh vờn quanh một đoàn quỷ khí, lúc sáng lúc tối, tràn ngập hận thù cùng oán giận.

‘Này, này là… cái gì?’

“Là nợ mà ông thiếu.”

Quỷ hồn Triệu Minh Huy run rẩy, vô luận là khi còn sống hay đã chết, ông đều không thể chống lại Ân Thứ, ông cùng Triệu gia… rốt cuộc đã biến người này thành một con quái vật thế nào vậy?

Quỷ khí xung quanh hung ác bổ nhào tới, nháy mắt bao phủ lấy Triệu Minh Huy, ý thức của ông ta dần dần biến mất hoàn toàn khỏi thế gian…



Hoàn Chương 67.

Tác giả: một cứu người một giết người, thực sự là hợp tác vui vẻ a…

Tiểu kịch trường——

Ân Thứ: kỳ thực tôi chuẩn bị cùng Triệu Minh Huy đấu một trận ra trò, kết quả tôi chỉ mới đứng đó thôi ông ta đã tự lăn.

Tề Dịch: vậy không tốt à? Bớt việc.

Ân Thứ: chỉ số thông minh của tôi hoàn toàn không được thể hiện.

Tề Dịch: …anh cư nhiên cũng có thứ này.

Triệu Minh Huy: chíp chíp chíp chíp….

….