Khương Hiên khẩn cấp hỏi: “Tề Dịch, vừa nãy nhóc nói thế là ý gì?”
Tề Dịch không nhanh không chậm pha trà, không đáp mà hỏi: “Chuyện Triệu Minh Huy giấu giếm một khoản tài sản có ai biết?”
“Này… rất nhiều người đều biết a.” Khương Hiên đáp: “Nếu không phải chúng ta liên hợp, với tài phú địa vị như thế, ông ta cũng không xuống dốc nhanh đến vậy. Tài sản bên ngoài của ông ta cơ bản đã sửa tên họ, nhưng khẳng định có cất giấu một phần tài phú kết xù.”
“Vậy, ai biết số tài sản kia dấu ở nơi nào?” Tề Dịch lại hỏi.
“Theo chúng ta biết thì chỉ có mỗi Triệu Tuyển biết.” Lục Trạch đáp.
“Như vậy, ai biết số tài sản kia cụ thể là bao nhiêu?”
Mọi người nhìn nhau, Vinh Trinh nói: “Cũng chỉ có Triệu Tuyển biết.”
“Nói cách khác, phần tài sản kia có tồn tại hay không, dấu ở nơi nào, cụ thể bao nhiêu, chỉ có mình Triệu Tuyển biết?”
Khương Hiên nhịn không được nói: “Tề Dịch, chúng ta đều hiểu rõ mấu chốt giải quyết nguy cơ lần này chính là Triệu Tuyển, nhưng hiện giờ Triệu Tuyển lại đang bị cảnh sát giám sát, chúng ta không tiện ra tay.”
Tề Dịch cười: “Không, Triệu Tuyển không phải mấu chốt, khoản ‘tài sản’ kia mới là mấu chốt.”
Mọi người đều nhìn cậu, chờ đợi giải đáp.
“Triệu Tuyển sở dĩ nắm chắc khi gọi người giết Ân Thứ như vậy chính vì tin đồn ‘tài sản’ mà ba anh ta lưu lại kia.” Tề Dịch chầm chậm nói: “Nhưng cụ thể nó là bao nhiêu, giấu ở nơi nào, kỳ thực không ai biết.”
“Ý của cậu là…” Đám Lục Trạch như có như không ngộ ra.
“Tôi đã nói một phân tiền cũng không có thì tức là một phân cũng không có.” Trong mắt Tề Dịch lộ ra một tia sắc bén, bình tĩnh nói: “Cho dù thật sự có thì cũng chỉ có thể do chúng ta lấy đi, người khác một phân cũng không chiếm được.” Chỉ cần đề cập tới Ân Thứ, suy nghĩ của cậu luôn vận hành rất nhanh.
Khương Hiên vẫn không quá hiểu, nghi hoặc nói: “Chúng ta cũng đâu biết tiền giấu ở nơi nào a.”
Ân Thứ lười biếng ôm lấy eo Tề Dịch, áp sát bên tai cậu thấp giọng nói: “Không tồi.”
“Cho nên, rốt cuộc là thế nào a?” Khương Hiên buồn bực, sao mọi người ai cũng có vẻ hiểu rõ hết rồi.
Tề Dịch cười nói: “Chúng ta không cần động vào Triệu Tuyển, chỉ cần động vào tiền của anh ta là được.”
Vinh Trinh tiếp lời: “Nếu mọi người đều không rõ, vậy số lượng cụ thể cùng vị trí của số tài sản kia ở nơi nào, đều do chúng ta định đoạt.”
Lục Trạch búng tay một cái: “Chúng ta chỉ cần diễn trò một chút, để tất cả mọi người đều biết, số tiền mà Triệu Tuyển hứa hẹn đã bị chúng ta chiếm được. Kia, còn ai nguyện ý mạo hiểm tới ám sát Ân Thứ chứ?”
“Nhưng mà…” Khương Hiên vẫn còn chút nghi ngờ: “Không sợ bị Triệu Tuyển vạch trần à?”
“Ha ha, đến lúc đó còn ai tin nó chứ?” Vinh Trinh nhàn nhã tựa vào sô pha, hai tay đặt sau đầu, thản nhiên nói: “Huống chi chúng ta có thể mời cảnh sát hiệp trợ. Không có số tiền kia, Triệu Tuyển ngay cả cơ hội chống án cũng không có, đời này chỉ sợ không có cách nào thoát khỏi nhà giam.”
Khương Hiên lúc này mới giật mình: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra a?” Lập tức hưng phấn nói: “Như vậy, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”
Ân Thứ mở miệng: “Làm Triệu Tuyển không còn một xu dính túi.”
Bên ngoài có rất nhiều người đang bí mật tìm kiếm số tài sản kia, nhưng bọn họ không có cách nào chứng thực, Triệu Tuyển đầu cơ trục lợi, tự nhiên cũng không dễ dàng nhả ra, này chính là lợi thế cho nhóm Ân Thứ.
Dưới màn khua chiêng gõ mỏ của mọi người, rất nhanh đã bày sẵn bố cục, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp mà thực ‘trùng hợp’ chiếm được phần tài sản kia là được. Đồng thời, nhóm Vinh Trinh còn phái người bí mật giả tạo vài địa điểm giấu tiền, làm cục diện trở nên hỗn loạn. Để mọi người cảm thấy như mình sắp tóm được phần tài sản kia nhưng lại luôn kém một chút.
Thế lực khắp nơi hệt như sóng ngầm mãnh liệt, không ngừng hành động. Mà khoảng thời gian này cũng là lúc Ân Thứ nguy hiểm nhất. Có vài người muốn đi trước một bước, giết chết Ân Thứ trước khi có người moi ra số tiền kia.
Vì thế, Tề Dịch không làm thêm nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh Ân Thứ, đảm nhiệm vai trò bùa bình an.
Mà khoảng thời gian này, nhóm sát thủ rất nhanh cũng phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Mỗi khi bọn họ định hành động thì sẽ gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn. Tỷ như người nào đó một mực giám sát hành trình đi lại của Ân Thứ, sau khi xác định ở một địa điểm nhất định, thời gian nhất định anh sẽ xuất hiện thì bắt đầu lên kế hoạch ám sát, nhưng ngay ngày định hành động thì Ân Thứ cư nhiên không xuất hiện! Anh thay đổi lộ trình! Tình nguyện đi đường vòng xa xôi chứ không muốn đi ngang qua con đường thường đi đã bị bố trí đầy cạm bẫy!
Lại tỷ như có người muốn dùng thuốc độc, đáng tiếc bảo an lại quá nghiêm mật, hơn nữa ăn uống của Ân Thứ do Tề Dịch phụ trách, người xa lạ ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có. Mặc dù ngẫu nhiên cũng hạ độc thành công nhưng trước lúc phần thức ăn có độc kia tới tay Ân Thứ đã bị ‘chết oan chết uổng’.
Tề Dịch không lo lắng nhất chính là sát thương từ cự ly xa. Cho dù không có may mắn của cậu ảnh hưởng, quỷ khí trên người Ân Thứ cũng có thể trờ thành tấm phòng hộ tốt nhất. Phàm là khoảng cách vượt quá một trăm mét, tầm mắt sẽ bị quỷ khí ảnh hưởng, không thể nhắm chuẩn mục tiêu. Đương nhiên, với vận rủi của Ân Thứ thì rất có khả năng đánh bậy đánh bạ mà trúng mục tiêu, nhưng có Tề Dịch ở thì tuyệt đối có thể ngăn chặn bất cứ sự việc nào gây uy hiếp tới tánh mạng.
Thủ đoạn ám sát thô bạo nhất đại khái là tai nạn giao thông cùng đặt bom. Nhưng từ khi Tề Dịch bị thương, xác xuất thành công của hai phương pháp này đã sụt giảm hẳn ba phần. Ân Thứ đã trang bị vô số thiết bị an toàn, cơ hộ chặt chẽ tới không còn kẽ hở.
Sát liệt ồ ạt nhào tới, cuối cùng đều thất bại thảm thương quay về. Ân Thứ an ổn một cách thần kỳ vượt qua nửa tháng, Khương Hiên cơ hồ mỗi ngày đều hỏi ‘Hôm nay có gì phát sinh không?’, ‘Có gặp sát thủ không?’, ‘Có ai gây bất lợi không?’. Nhưng mà, đáp án đều là phủ định.
Điều này làm Khương Hiên thất vọng vô cùng. Nguy cơ đâu? Ám sát đâu? Ân Thứ không phải đáng ghét tới mức ngay cả sát thủ cũng chướng mắt đi? Mấy ngàn vạn đó a, cư nhiên không ai dám động thủ? ! Này hoàn toàn không khoa học!
Nhưng rất nhanh anh không còn suy nghĩ này nữa.
Một tháng sau, nhóm Vinh Trinh rốt cuộc quyết định thu lưới. Trong một đêm tối trời, bọn họ thuận lợi ‘phát hiện’ địa điểm giấu tiền, đem trang sức trị giá ba nghìn vạn cùng tiền mặt năm nghìn vạn thu vào túi. Đương nhiên, chuyện này bọn họ không hề rêu rao, chỉ ẩn ẩn lộ ra tiếng gió.
Chỉ ba ngày sau, thế lực khắp nơi đều thu được tin tức ‘xác thực’, phần tài sản mà Triệu Minh Huy lưu lại khi còn sống đã bị người của Vinh gia chiếm được, Triệu Tuyển hoàn toàn mất đi lợi thế, không còn chút giá trị nào.
Nguy cơ của Ân Thứ chính thức giải trừ.
Tề Dịch không khỏi cảm thán đám có tiền thực tùy hứng, vì bố trí một màn này mà cư nhiên vận dụng cả triệu tiền riêng, có muốn người ta không tin cũng khó. Bọn họ thực sự chơi thật vui vẻ, chỉ đáng thương cho những kẻ bị bọn họ đùa giỡn xoay vòng, tận tình bồi bọn họ chơi ván này, cuối cùng cái gì cũng không có.
Hôm nay, mọi người lại tụ tập tới nhà Ân Thứ.
Lục Trạch đưa ra một xấp tư liệu, thản nhiên nói: “Mọi người xem này.”
Mỗi người đều tự cầm lấy một phần, nghiêm túc lật xem.
Khương Hiên mở to mắt, không thể tin nói: “Hóa ra không phải không có sát thủ, mà là tất cả đều hành động thất bại!”
Chuyện này là do nhóm Vinh Trinh đã phân công nhau làm, nhiệm vụ của Lục Trạch là giám sát những nhân vật khả nghi, đồng thời âm thầm bảo hộ Ân Thứ. Kết quả, người của anh căn bản không có cơ hội ra tay. Bởi vì nhóm sát thủ cứ như bị nguyền rủa, không ai có thể gây ra tổn thương thực chất cho Ân Thứ.
Thương tích duy nhất Ân Thứ phải chịu trong khoảng thời gian này là do anh muốn tự mình gọt táo cho Tề Dịch, kết quả bị dao cắt bị thương.
Tư liệu của Lục Trạch chỉ là số sát thủ bại lộ hành tung, ai biết còn bao nhiêu người đang ẩn núp chuẩn bị ra tay chứ?
Khương Hiên tấm tắc: “Ân tổng, tôi cảm thấy anh khẳng định là mục tiêu khó ám sát nhất từ trước tới nay.”
Vinh Trinh liếc mắt: “Vậy anh khẳng định chính là kẻ dễ ám sát nhất.”
“Vì cái gì?” Khương Hiên bất mãn.
“Khoảng thời gian này anh đã làm gì hả?” Vinh Trinh chỉ mặt anh: “Mỗi ngày đều có thêm vết thương mới, trên mặt khối xanh khối tím như vậy thực sự ổn à?”
Khương Hiên sờ sờ mặt, không có lời nào chống chế.
Lục Trạch cũng cảm thấy kỳ quái: “Anh không sao chứ? Có phải ngủ không tốt không, sao bộ dáng cứ luôn uể oải suy sụp vậy?”
“Tôi biết đâu, mà quả thực cũng khá xui xẻo.” Khương Hiên than thở vài câu, lúc thoáng nhìn tới Tề Dịch thì ánh mắt lập tức lóe sáng, sáp qua hỏi: “Tề Dịch, nhóc có biện pháp nào đổi vận không?”
“Này…” Tề Dịch nhìn nhìn Ân Thứ ngồi bên cạnh, không biết nên nói thế nào, hết thảy đều là vì cừu hận của người nào đó a…
“Nhóc xem, ngay cả một kẻ xui xẻo như Ân tổng mà còn có thể đổi vận, tôi lại càng không thành vấn đề a!” Khuynh Hiên thâm tình nắm lấy tay Tề Dịch, thực thành khẩn cầu xin: “Tề Dịch, xin nhóc giúp tôi đi, tôi tin tưởng nhóc nhất định có thể!”
Tề Dịch nhìn bàn tay bị nắm của mình: “…”
Ân Thứ nhìn cái tay bị nắm của Tề Dịch: “…”
Lục Trạch cùng Vinh Trinh cũng nhìn cái tay của Tề Dịch bị Khương Hiên nắm: “…”
Khương Hiên hoàn toàn không nhận ra bầu không khí ngưng trọng, vẫn dùng ánh mắt trông mong nhìn Tề Dịch.
Ân Thứ nói: “Buông tay.”
Khương Hiên cẩn thận liếc nhìn qua, theo bản năng rụt tay lại.
Ân Thứ nắm lấy tay Tề Dịch, đút vào trong túi mình, chiếm hữu lộ rõ rành rành.
Anh nhìn chằm chằm Khương Hiên: “Anh nên tìm bạn gái.”
Vì cái gì ai cũng bảo anh tìm bạn gái? Anh thoạt nhìn thiếu thốn lắm à, có thiếu thốn tình yêu tới vậy sao?
Lúc này, Ân Thứ lại nói thêm: “Các anh có muốn đánh cược với tôi không?”
“Cược gì?” Ba người cùng nhìn về phía anh.
“Cược xem ai tìm được khoản tiền tài kia của Triệu Minh Huy.”
Hiện giờ thế lực khắp nơi đều nghĩ phần tài sản kia đã bị Vinh gia chiếm được, vì thế không còn ai chú ý tới chuyện này. Nếu nó thật sự tồn tại thì người cuối cùng có thể có được cũng chỉ có bọn họ.
“Chơi a, cược cái gì?” Vinh Trinh vội hỏi. Anh rất thích thú với mấy chuyện cá cược.
“Ân gia có một KTV đang trang hoàng bên thành nam, ai thắng, thuộc về người đó.” Ân Thứ đề nghị tiền đặc cược có giá trị ít nhất cũng phải ngàn vạn, tính cả bất động sản.
Vinh Trinh sờ sờ cằm: “Tốt, tôi dùng một xưởng dệt mới mua không lâu cược với anh.”
Khương Hiên: “Một bình hoa thời thanh.”
Lục Trạch: “Một chiếc du thuyền sang trọng.”
“Thành giao.” Ân Thứ quyết định dứt khoát.
Ngay lúc âm thanh anh vang lên, Tề Dịch nhìn thấy quỷ khí tích tụ trên đầu ba người đối diện…
Tay Tề Dịch bị Khương Hiên sờ soạng hết ba mươi giây, Ân Thứ thực không vui, quyết định giận chó đánh mèo sang cả Vinh Trinh cùng Lục Trạch.
Ân boss tuy hễ đổ là thua, nhưng nhóm Vinh Trinh tựa hồ đã quên, Tề Dịch chính là hễ đổ là thắng. Là bạn đời của Ân Thứ, cậu tuyệt đối sẽ kiên định đứng về phe anh…
Khương Hiên ngại chính mình xui xẻo không đủ, lần này ngay cả đồng bọn cũng kéo vào, tuyệt đối có thể xem là đồng đội heo điển hình.
…
Hoàn Chương 75.
Tiểu kịch trường——-
Tề Dịch: Cược của Ân Thứ không dễ ăn đâu, vô luận thắng hay thua mọi người đều không có lợi lộc gì.
Vinh Lục Khương: vậy nhóc có đề nghị nào không?
Tề Dịch: đưa tai tới đây, nếu lần sau anh ấy còn đánh cược với mọi người…
…
Ân Thứ: các anh có muốn đánh cược với tôi không?
Vinh Lục Khương: tốt.
Ân Thứ: tôi cược một club, còn ba người?
Vinh Trinh: một con chó ngao Tây Tạng.
Lục Trạch: một con chó ngao Tây Tạng.
Khương Hiên: một con chó ngao Tây Tạng.
Ân Thứ: … thôi dẹp đi.
Tề Dịch: này chỉ là tưởng tượng thôi, tôi sao có thể hãm hại đại boss nhà mình được a? Ha hả.