“Ân tổng, có một vị luật sư muốn gặp anh.” Tả Thành từ điện thoại nội bộ báo với Ân Thứ.
“Luật sư?”
“Ông ấy nói mình tới theo sự ủy thác của ngài Triệu Tùng.”
“Bảo ông ta vào đi.”
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da dưới sự dẫn dắt của Tả Thành tiến vào phòng làm việc.
“Xin chào, Ân tổng, tôi họ Trương, là luật sư của văn phòng luật sư An Tín.”
“Triệu Tùng tìm tôi có chuyện gì?” Ân Thứ đầu cũng không nâng lên hỏi.
Trương luật sư đáp: “Ngài Triệu Tùng hai ngày trước đã qua đời, lúc còn sống đã lập di chúc chỉ định ngài là người kế thừa di sản.
Ân Thứ lúc này mới ngẩng đầu lên: “Ông ta đã qua đời?”
“Đúng rồi.” Luật sư Trương tiếp tục trả lời: “Ngài Triệu tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu lại có bệnh trong người, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu vãn, vào lúc 13 giờ 55 phút ngày 21 tháng 4 đã qua đời vì bệnh tật.”
Ân Thứ trầm mặc một lát, nói: “Di sản của ông ta, tôi không cần.”
Luật sư Trương tựa hồ đã sớm đoán được tình huống này, biểu tình cũng không có chút nào kinh ngạc: “Ngài Triệu có nói, trong số di sản ông ấy lưu lại có một phần là cha mẹ ruột của ngài lưu lại cho ngài.”
Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Trương luật sư, trừng ông tới mức phát run.
Ân Thứ đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đi tới sô pha ngồi xuống, nói với luật sư Trương: “Ngồi xuống, công bố di chúc.”
Luật sư Trương cẩn trọng ngồi xuống, từ trong túi công văn lấy ra mấy phần văn kiện, từng bắt đầu đọc từng tờ một.
Di sản Triệu Tùng lưu lại cho Ân Thứ chính là toàn bộ tiền gửi ngân hàng, 5% cổ phần xí nghiệp NDT, ba phần bất động sãn của A thị, H thị cùng một chìa khóa két bảo hiểm.
“Chìa khóa két bảo hiểm?” Ân Thứ nhạy bén cảm nhận được chiếc chìa khóa này rất có thể chính là thứ cha mẹ để lại cho mình.
“Theo lời ngài Triệu, những thứ trong két chính là di vật cha mẹ ngài lưu lại.” Luật sư Trương nói: “Ngài Triệu chỉ có hai thỉnh cầu, một là xin ngài nhận phần di chúc này, hai là hi vọng ngài vì ông an bài hậu sự.”
Ân Thứ suy tư thật lâu mới mở miệng: “Tôi hiểu, như ông ta mong muốn.”
Hôm sau, Ân Thứ bảo người nhận di thể Triệu Tùng ra ngoài, ở nhà tang lễ tổ chức một lễ tang đơn giản nhưng trang trọng. Triệu gia đến thế hệ Triệu Minh Huy thì không còn lại bao nhiêu, thân hữu tới viếng cũng ít tới đáng thương.
Đứng trong linh đường trống trải quạnh quẽ, Tề Dịch cảm thấy thực thê lương, cũng không biết Triệu Tùng nhìn thấy tình cảnh này sẽ có cảm tưởng gì. Ánh mắt cậu dừng lại ở luồng quỷ khí lập lòe cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ở bên cạnh di ảnh.
Lập tức, Tề Dịch nghe thấy quỷ hồn thở dài ‘Triệu gia rơi xuống kết cục này cũng là gieo gió gặt bão, không thể trách ai khác’.
“Mệt không?” Ân Thứ hỏi Tề Dịch.
“Không có việc gì.” Tề Dịch kéo tay anh nói: “Chúng ta ăn chút gì đi.”
“Ừm.”
Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì quỷ hồn của Triệu Tùng lập tức bám theo sau.
Tề Dịch dừng lại, đột nhiên xoay người nói: “Ngài Triệu, có phải còn chuyện gì muốn nói với Ân Thứ không?”
Triệu Tùng bị kinh hoảng, ông hoàn toàn không nghĩ tới Tề Dịch thế nhưng có thể nhìn thấy mình.
“Ông ta ở?” Ân Thứ hỏi.
Tề Dịch gật gật đầu, kéo Ân Thứ đi qua một bên ngồi xuống, lại nhìn về một hướng nói: “Tôi có thể nhìn thấy ông, ngài Triệu, lại đây nói chuyện đi.”
Triệu Tùng do dự bay qua, bất quá không dám tới quá gần. Ông nhìn nhìn Ân Thứ, lại nhìn nhìn Tề Dịch, hỏi ra một vấn đề.
“Ông ấy hỏi quan hệ của chúng ta là gì.” Tề Dịch thuật lại.
“Người yêu, chúng tôi là người yêu.” Ân Thứ nắm chặt tay Tề Dịch, không chút do dự trả lời.
Một lát sau, Tề Dịch lại nói với Ân Thứ: “Ông hỏi vì sao anh lại muốn tìm một người đàn ông?”
‘Rõ ràng cậu đã đáp ứng tôi, sẽ lưu lại huyết mạch cho Triệu gia!’ Quỷ hồn Triệu Tùng quay cuồng không ngừng, cảm xúc rất kích động.
Tề Dịch tỉ mỉ thuật lại.
Ân Thứ trả lời: “Chuyện đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được.”
‘Minh Huy đã chết, Triệu Tuyển ngồi tù, Triệu gia chỉ còn lại một mình cậu, nhưng nếu cậu cùng người đàn ông này ở bên nhau, kia làm sao có thể thực hiện hứa hẹn của mình?’
“Tôi đã sớm không còn là họ Triệu, cho dù có như người bình thường kết hôn sinh con thì lưu lại cũng không phải huyết mạch Triệu gia.”
Triệu Tùng suy sụp, quỷ ảnh trở nên mờ nhạt, hệt như ngay sau đó sẽ tan biến.
“Nhưng, huyết mạch Triệu gia vẫn chưa đoạn tuyệt.”
‘Có ý gì?’
“Ông cho là vì cái gì Triệu Tuyển lại phải ngồi tù?” Ân Thứ trả lời: “Triệu Tuyển háo sắc thành tánh, trong số những cô gái bị đùa giỡn năm đó, có một người đã vì Triệu Tuyển sinh ra một đứa nhỏ. Cô gái kia kì thực rất yêu Triệu Tuyển, đáng tiếc Triệu Tuyển chưa bao giờ để cô ta trong lòng.”
Triệu Tùng khiếp sợ không thôi.
Ân Thứ tiếp tục nói: “Tôi cấp chút tiền cho cô gái kia, cũng giúp cô ta sắp xếp một thân phận mới, đưa ra nước ngoài sinh sống. Cô ấy là cô gái tốt, nếu không phải vì Triệu Tuyển, hiện giờ cũng không tới mức phải xa xứ. Đứa nhỏ dưới sự giáo dục của cô ta, hẳn có thể khỏe mạnh trưởng thành, nếu nó chịu cố gắng, tương lai nói không chừng còn có thể đạt thành tựu không nhỏ.”
Quỷ hồn Triệu Tùng hơi run động, lần này không phải phẫn nộ, mà là kích động.
Thế hệ trước đối với huyết mạch truyền thừa rất coi trọng, đoạn tử tuyệt tôn trong mắt bọn họ chính là tội ác tày trời. Hiện giờ biết huyết mạch vẫn còn tồn tại, ông rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, có thể an giấc.
“Ông ấy muốn nhìn đứa nhỏ kia một chút.” Tề Dịch nói ra tâm nguyện cuối cùng của Triệu Tùng với Ân Thứ.
“Tôi có ảnh chụp của nó.” Ân Thứ lấy di động ra, mở album, một đứa bé năm sáu tuổi xuất hiện trên màn hình, nó có một đôi mắt thật to, trong suốt lóng lánh như bảo thạch, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hệt như một thiên sứ nhỏ vô ưu vô lự.
‘Nó gọi là gì?’
“Triệu Phác An.” Chất phác bình an, đại biểu cho hi vọng của mẹ dành cho nó.
Triệu Phác An… Triệu Phác An… Triệu… Phác… An… Tên rất hay, tên rất hay.
Khải Vân, không, Ân Thứ, cám ơn. Cuối cùng nói thêm cho cậu biết một chuyện, lúc còn sống Minh Huy có để lại một phần tài sản, phân biệt giấu trong tầng hầm ba phần bất động sản tôi tặng cho cậu, chìa khóa mở tầng hầm cất trong két bảo hiểm giữ di vật của cha mẹ cậu.
Lưu lại những lời này, quỷ hồn của Triệu Tùng dần dần biến mất trong không trung, hình ảnh cuối cùng trong kí ức ông là bóng Ân Thứ cùng Tề Dịch sóng vai đứng bên nhau. Ông dường như ngộ ra, hai người này…
Ân Thứ thấy Tề Dịch lộ ra biểu tình kinh ngạc thì nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
Tề Dịch quay đầu lại cười nói: “Tôi phải chúc mừng rồi, anh sắp thắng ván cược với nhóm Vinh thiếu.”
Xử lý xong tang lễ Triệu Tùng, Ân Thứ liền dẫn Tề Dịch tới ngân hàng mở két bảo hiểm.
Xong xuôi một loạt thủ tục, Ân Thứ rốt cuộc thuận lợi lấy ra di vật của cha mẹ trong két bảo hiểm, là một cái rương gỗ chạm trổ tinh xảo, cầm lên có chút nặng, không biết đặt thứ gì bên trong.
Biểu tình Ân Thứ căng cứng, tựa hồ có chút khẩn trương.
Tề Dịch nhẹ nhàng nói: “Mở ra xem thử đi.”
Ân Thứ gật gật đầu, thận trọng mà cẩn thận mở rương. Bên trong, song song đặt ba món đồ, phân biệt là một khối vàng, một khối ngọc và một cái nghiên mực.
Trên khối vàng có khắc chữ ‘Tài’, trên ngọc là chữ ‘Phẩm’, và nghiên mực là ‘Thức’. Đây là quy củ mà tổ tiên Triệu gia lưu lại, mỗi thành viên Triệu gia nên lưu lại ba món đồ cho hậu đại, nó tượng trưng cho tài phú, phẩm đức và học thức. Nhưng trải qua ba trăm năm thì quy củ này dần dần bị quên lãng, hậu nhân Triệu gia không còn tuân thủ. Chỉ có một mạch của Ân Thứ là thủy chung bảo lưu truyền thống này, cho đến hiện giờ, ước chừng đã giữ vững mấy trăm năm.
Tề Dịch ẩn ẩn hiểu ra, này chính là nguyên nhân Ân Thứ có được số mệnh cường đại như vậy. Tuy anh thừa nhận oán khí mấy trăm năm nhưng cũng chiếm được phúc ấm mấy trăm năm. Thực trùng hợp, cha mẹ đặt cho anh cái tên ‘Khải Vân’ đồng âm với số mệnh.
Ân Thứ chỉ sợ là người có số mệnh sinh tử cực đoan nhất trên đời này. Khó trách đứng ở vị trí tổng giám đốc lại có được một đường sinh cơ, bởi vì anh có được song trọng phúc ấm của Triệu gia cùng Ân gia. Tuy gian khổ nhưng phi thường cứng cỏi. Tề Dịch cảm thấy, cho dù tương lai cậu ra đi, anh hẳn vẫn có thể tiếp tục sống.
Cuối cùng, Ân Thứ phát hiện ba chiếc chìa khóa trong rương, phỏng chừng chính là chìa khóa mở tầng hầm mà Triệu Tùng đã nói.
Ân Thứ đặt lại di vật của cha mẹ vào trong két, tính toán chờ đến khi mình trăm tuổi sẽ chọn một hậu bối Ân gia làm người kế thừa. Anh không nghĩ tới chuyện đẻ thuê, đối với anh mà nói, Tề Dịch là toàn bộ của anh, anh không cần vì kéo dài huyết mạch mà sinh hậu đại. Huống chi, thể chất quỷ khí của anh cũng không thích hợp, nhưng Tề Dịch thì có thể suy nghĩ. Bất quá anh càng hi vọng mình là duy nhất, bất cứ thứ gì đó có thể chiếm lấy lực chú ý của Tề Dịch đều không được hoan nghênh.
Một tháng sau, Ân Thứ dẫn Tề Dịch đi lấy số tài sản kia, thuận tiện thắng ván cược, từ tay Vinh Trinh, Khương Hiên cùng Lục Trạch lấy được một xưởng dệt, một chiếc bình hoa nhà thanh cùng một chiếc du thuyền sang trọng chở khách định kỳ. Nhìn bộ dáng không ngừng kêu rên của ba người, Ân Thứ hào phóng đưa phần tài sản của Triệu Minh Huy cho bọn họ, không lưu lại chút nào cho mình.
Tề Dịch tính toán sơ một phen, giá trị số tài sản kia đại khái phải trên một triệu năm trăm nghìn vạn, món quà này kì thật không nhỏ. Bất quá Ân Thứ thu hoạch được chính là tình hữu nghị với ba gia tộc Vinh, Khương, Lục càng bền chắc hơn.
“Chờ qua một khoảng thời gian, chúng ta tìm mộ địa Triệu gia, giúp anh hóa giải quỷ khí trên người đi?” Tề Dịch đề nghị.
“Tốt.” Ân Thứ tâm tình sáng lạn, trên vai giống như được gỡ xuống gánh nặng, thoải mái vô cùng.
Hai người theo các địa điểm từng bước tra xét. Chính là như Tề Dịch suy đoán, tổ tiên Triệu gia có thể giúp Ân Thứ hóa giải quỷ khí cũng không còn bao nhiêu, qua mấy tháng, chỉ mới hóa giải được ba bốn phần. Bất quá, như thế đối với Ân Thứ cũng đủ rồi. Số còn lại rất nhanh sẽ bị cậu chuyển hóa từng chút một, trở thành một phần số mệnh của anh, tuy không thể mang lại may mắn nhưng có thể giúp anh càng mạnh mẽ hơn.
Về sau chỉ có Ân Thứ giáo huấn người khác chứ không ai có thể chiếm được tiện nghi từ tay anh.
“Tâm tình tốt lắm à?” Ân Thứ thấy Tề Dịch cười thực sáng lạn, trong mắt cũng lộ ra sung sướng.
“Ân Thứ.” Tề Dịch ôm lấy eo anh, cười hì hì: “Biết năm ngày sau là ngày gì không?”
Ân Thứ suy tư một lát, hỏi: “Ngày gì?”
“Anh thật sự không biết?” Tề Dịch nheo mắt.
“Không biết, em nói đi.” Ân Thứ mặt mày tràn đầy ý cười.
Tề Dịch nghiêm khắc lên án: “Anh làm bạn trai như vậy thật sự không hợp cách.”
Ân Thứ cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu cậu, trấn an: “Biết chứ, sinh nhật của em.”
“Hắc hắc.” Tề Dịch lập tức hớn hở: “Tôi quyết định ngày đó chỉ mời một mình anh tham gia.”
“Phi thường vinh hạnh.”
Về tới nhà, Ân Thứ nhận được điện thoại của mẹ Ân: “Nghe nói sắp tới sinh nhật Tề Dịch rồi, các con về nhà đi, chúng ta tổ chức một buổi tiệc.”
“Không cần, tụi con tính toán ở cùng nhau.”
“Hai đứa con thật là, suốt ngày dính lấy nhau.” Ngừng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Con định tặng quà gì?”
“Còn chưa nghĩ ra, mẹ có đề nghị nào không?”
Mẹ Ân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con đúng là đầu gỗ mà! Lâu vậy rồi, chẳng lẽ chưa nghĩ tới chuyện cầu hôn Tề Dịch à?”
Ân Thứ trong lòng khẽ động, trong não lóe sáng một ngọn đèn.
Mẹ Ân nói tiếp: “Tuy trong nước không thừa nhận kết hôn đồng tính, nhưng ít ra các con có thể đeo nhẫn cho nhau, lập lời thề ở bên nhau cả đời, chân chính trở thành bạn đời.”
Trái tim Ân Thứ nảy lên thình thịch, vì đề nghị cầu hôn kia mà nhảy nhót không ngừng.
Những lời kế tiếp của mẹ Ân anh đã không còn nghe vào, chỉ vội nói một câu: “Rất cám ơn ngài a, mẹ.”
Cúp máy, Ân Thứ quay đầu nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, ánh mắt nhu hòa, trong lòng tràn đầy chờ mong.