Tề Dịch chậm rãi mở mắt, tầm mắt một mảnh mơ hồ, bất quá cậu rõ ràng cảm giác được quỷ khí của Ân Thứ, canh giữ ở ngay bên cạnh.
“Em tỉnh rồi.” Tay bị nắm, một mảnh ấm áp, âm thanh khàn khàn của anh vang lên bên tai.
“Ừm.” Tề Dịch quay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Đây là đâu? Bệnh viện à?”
“Ừ, hiện giờ chúng ta đang ở bệnh viện Thị Y.” Ân Thứ xoa nhẹ má cậu: “Tề Dịch, em bị sao vậy? Lúc tôi về thì thấy em té xỉu trong phòng bếp.”
“Tôi… cũng không biết, đại khái là không cẩn thận bị ngã.” Tề Dịch cười cười: “Không ngờ cư nhiên lại ngất đi, tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Hơn ba mươi hai tiếng rồi.” Ân Thứ nặng nề thở dài một hơi: “Tề Dịch, đừng làm tôi sợ nữa, tôi chịu không nổi kích thích.”
“Thực xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, chỉ cần em không có việc gì thì tôi an tâm rồi.” Ân Thứ ôn nhu nói: “Bác sĩ sẽ lập tức qua kiểm tra, giờ để tôi múc nước cho em rửa mặt.”
Tề Dịch ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ân Thứ đứng dậy, chậm rãi rời khỏi tầm mắt cậu.
Tề Dịch nhắm mắt lại, cảm giác thân thể có chút vô lực. Cậu nhớ rõ, lúc cha đi rất an tưởng, chẳng hề có chút thống khổ, cứ như đang ngủ vậy. Nhưng tình huống của cậu hiện giờ thì rõ ràng hoàn toàn bất đồng, không chỉ xuất hiện vấn đề với thị lực, ngay cả thể lực cũng suy giảm, tựa hồ như bị ăn mòn từng chút một.
Cậu biết, hẳn chính là quỷ khí của Ân Thứ. Lúc quyết định toàn tâm toàn ý yêu anh, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lí, chỉ là không ngờ sinh mệnh xói mòn nhanh đến vậy, vượt xa dự tính của cậu.
Dưới sự hầu hạ tận tình của Ân Thứ, Tề Dịch rửa mặt sạch sẽ, bác sĩ tới bảo Ân Thứ dẫn Tề Dịch đi kiểm tra, lần này là kiểm tra toàn diện, cơ hồ quét hình toàn bộ cơ thể. Nhưng cuối cùng vẫn không tra ra vấn đề, cơ thể Tề Dịch so với phần lớn mọi người còn khỏe mạnh hơn, về phần vì sao té xỉu, bác sĩ giải thích có thể là mấy ngày này quá mệt nhọc, ngủ không đủ giấc tạo thành.
“Xác định không có vấn đề khác?” Ân Thứ nghiêm túc hỏi bác sĩ.
Đối phương gật đầu: “Đúng vậy, xin ngài Ân yên tâm, theo kết quả kiểm tra trước mắt, cậu Tề thực khỏe mạnh, báo cáo các kiểm nghiệm khác thì phải chờ vài ngày mới biết được.”
Ân Thứ thoáng thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Tề Dịch trong lòng, Tề Dịch đang lười biếng nghịch ngón tay mình, hệt như chẳng chút để ý tới tình trạng sức khỏe bản thân.
“Một khi đã vậy, chúng ta về nhà trước, vài hôm nữa sẽ tới lấy kết quả. Sinh nhật của em, chúng ta vẫn chưa ăn mừng a.”
“Tốt, nghe theo anh.” Tề Dịch ôn hòa đáp ứng.
Ân Thứ mang Tề Dịch về nhà, có chút đau lòng, cứng rắn nói: “Mấy ngày này hảo hảo nghỉ ngơi cho tôi, việc gì cũng không được làm, một ngày ba bữa cơm do tôi lo.”
“Thế không phải tôi thực nhàm chán sao?”
“Sao lại chán?” Ân Thứ lôi di động, ipad, tiểu thuyết, tranh châm biếm, máy chơi game chất thành đống: “Em có thể chậm rãi chơi, muốn gì có thể nói với tôi.”
“Tuân lệnh, boss.” Tề Dịch hướng anh chào theo nghi thức quân đội.
Khóe miệng Ân Thứ lộ ra ý cười, cúi người xuống hôn lên mặt cậu một cái.
“Tôi nấu cháo cho em, hẳn có thể ăn rồi.” Ân Thứ ra phòng bếp bưng vào.
Tề Dịch nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, ngẩng đầu cười nói: “Anh đút tôi.”
“Tốt.” Ân Thứ nuông chiều mỉm cười, múc cháo thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tề Dịch.
Tề Dịch hệt như chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn chờ uy thực. Mặt mày cong cong, cố gắng bắt giữ bóng dáng thân thuộc của đối phương trong tầm mắt.
Ân Thứ đút thật cẩn thận, Tề Dịch cũng ăn thực chuyên tâm, từng chút từng chút, chậm rãi ăn, cứ như muốn ăn tới thiên trường địa cửu. Nhưng, một chén cháo chung quy cũng không thể ăn bao lâu, lúc Ân Thứ đặt chén cháo xuống, Tề Dịch cảm giác trái tim mình cũng theo đó rơi vào tận vực sâu không đáy.
“Ăn no không? Không no thì tôi múc thêm chén nữa cho em.”
Tề Dịch lắc lắc đầu: “Không cần, tôi no rồi.”
Ân Thứ đang định nói gì đó thì di động đột nhiên vang lên.
Nhíu mày nghe máy, một lát sau anh nói với Tề Dịch: “Công ty có việc cần xử lý…”
“Anh đi đi.”
“Em…. một mình ở nhà không sao chứ? Nếu không cùng tôi tới công ty đi?”
“Không cần, tôi cũng đâu thiếu tay thiếu chân, có gì không thể chứ? Anh đi đi.”
“Ừm, tôi đi một lát, em ngoan ngoãn chờ tôi quay lại.” Ân Thứ hôn lên môi cậu một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc gần tới cửa thì Tề Dịch gọi anh lại: “Ân Thứ.”
Ân Thứ xoay lại nhìn cậu.
“Tôi yêu anh.” Cậu hướng về phía anh lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất của mình.
Ân Thứ mặt mày đầy ý cười: “Tôi biết.”
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, bóng dáng đối phương biến mất trong tầm mắt cậu.
Tề Dịch lẳng lặng ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa khép cửa.
Ân Thứ… đi rồi.
Cậu túm chặt chăn, bả vai run nhè nhẹ, không chút tiếng động gào khóc.
Qua hồi lâu, cậu điều chỉnh lại cảm xúc, đưa tay sờ soạng bên giường, đụng tới di động của mình, bấm một dãy số.
“Tiểu Dịch thân ái, sao lại gọi điện cho chị nha?” Đầu kia truyền tới một giọng nói sảng khoái.
“Lưu Thất, tôi có thể nhờ chị giúp một chuyện không?”
“Ha ha, chỉ cần không phải trả nợ, việc gì cũng không thành vấn đề.” Trầm Lưu Thất cười nói.
“Chị lập tức kêu một người tới chỗ Ân Thứ đón tôi, người này phải lạ một chút, hơn nữa tốt nhất là có thể né tránh theo dõi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, típ đó vang lên âm thanh do dự: “Tề Dịch, có phải cậu xảy ra chuyện gì không?”
“Chờ gặp rồi nói, được không?”
“Tốt, tôi lập tức phái người qua.”
Động tác của Trầm Lưu Thất rất nhanh, chỉ nửa giờ sau, người cô phái đã tới.
Tề Dịch mang khẩu trang đội mũ, cùng người nọ rời khỏi tiểu khu. Người nọ chạy vài vòng trong nội thành, đổi mấy chiếc xe, một giờ sau mới tới nhà trọ của Trầm Lưu Thất.
Trầm Lưu Thất dẫn cậu vào nhà, trước tiên cho cậu một cái ôm, sau đó cao thấp đánh giá một phen, cũng không phát hiện điều gì dị thường, lập tức thở phào: “May mắn, cậu không có việc gì.”
Cô dẫn Tề Dịch tới sô pha, sau đó vào bếp pha trà.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cái tên Ân Thứ kia bắt nạt cậu chứ?” Nói xong, cô đặt tách trà nóng tới trước mặt Tề Dịch.
Tề Dịch theo bản năng vươn tay nhận lấy, kết quả ngón tay vươn vào trong tách, bị nước làm bỏng một phen.
Trầm Lưu Thất kinh ngạc, nhìn chằm chằm con ngươi trong suốt dường như không còn tiêu cự của Tề Dịch.
“Đúng vậy, giống như chị nghĩ, mắt tôi, hiện giờ cái gì cũng nhìn không rõ.” Tề Dịch thực bình tĩnh khẳng định suy đoán của Trầm Lưu Thất.
“Sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Lưu Thất kích động: “Mắt cậu sao lại biến thành như vậy? Tới bệnh viện kiểm tra chưa?”
Tề Dịch cười nhạt: “Này, trị không được.”
“Vì cái gì trị không được? Trong nước không được thì có thể ra nước ngoài! Sẽ có biện pháp mà.” Trầm Lưu Thất nắm chặt tay Tề Dịch: “Tề Dịch, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ân Thứ đâu, Ân Thứ biết không?”
“Tôi chính là không muốn anh ấy biết nên mới tìm chị hỗ trợ.”
“Sao không cho Ân Thứ biết? Cậu cảm thấy anh ta sẽ vì vậy mà ghét bỏ mình à? Nếu thật vậy, cái loại đàn ông đó không có cũng chả sao.” Trầm Lưu Thất phẫn hận nói.
“Không phải vì ánh mắt.” Tề Dịch cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.
“Thế là vì cái gì?” Thấy cậu trầm mặc, Trầm Lưu Thất gấp gáp: “Cậu nói chuyện a!”
Trầm Lưu Thất sững sờ, sau một lúc lâu thì tức giận quát: “Tề Dịch, đừng có mang chuyện này ra đùa với tôi.”
Tề Dịch cúi đầu không nói.
“Tề Dịch, đừng đùa giỡn như vậy mà.” Âm thanh Trầm Lưu Thất trở nên nghèn nghẹn.
“Thực xin lỗi, Lưu Thất.”
“Đừng có nói xin lỗi với tôi!” Trầm Lưu Thất nắm tay cậu kéo ra ngoài: “Đi, tới bệnh viện!”
“Lưu Thất.” Tề Dịch vịn sô pha, ngăn cản bước chân đối phương: “Hôm nay tôi mới từ bệnh viện trở về.”
Cả người Trầm Lưu Thất cứng đờ, lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu mới hỏi: “Bệnh gì?”
“Di truyền gia tộc.” Tề Dịch nhẹ nhàng trả lời: “Người gia tộc bọn tôi, không ai có thể sống qua ba mươi lăm tuổi.”
“Ba mươi lăm tuổi? Hiện giờ cậu chỉ mới hai mươi mấy thôi mà!” Trầm Lưu Thất hoàn toàn không thể tin sự thật này, Tề Dịch trước mắt cô thực khỏe mạnh, làm sao giống một người sắp chết?
Tề Dịch một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt bình thản, khóe miệng còn lộ ra ý cười yếu ớt.
Trầm Lưu Thất nhìn cậu, hai mắt dần ướt át, trong lòng cũng khó chịu không nói nên lời.
“Đừng khổ sở, Lưu Thất.” Tề Dịch ôn nhu nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ chị hỗ trợ.”
“Cậu nói đi.” Trầm Lưu Thất ngồi xuống bên cạnh.
“Giúp tôi tìm một luật sư đáng tin cậy.”
“Mời luật sư làm gì?”
“Tôi muốn, viết một phần di chúc.”
Nghe thấy hai chữ ‘di chúc’, Trầm Lưu Thất rốt cuộc không thể chịu đựng được, ôm chầm lấy Tề Dịch òa khóc: “Tề Dịch, đừng như vậy, đừng như vậy mà, nói cho tôi biết, tất cả đều là gạt tôi thôi, tất cả không phải sự thật! Cậu trẻ như vậy, sao có thể chết chứ, sao có thể chết được chứ?”
Tề Dịch vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Đừng khóc, chị đã nói mình sẽ không khóc nữa mà.”
Nước mắt Trầm Lưu Thất vô luận thế nào cũng không ngừng được. Ngược lại, biểu tình Tề Dịch từ đầu đến cuối vẫn luôn thản nhiên, không hề bi thương.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Trầm Lưu Thất chậm rãi ngừng lại, cô hỏi Tề Dịch: “Cậu không định nói chuyện này cho Ân Thứ sao?”
Tề Dịch lắc đầu: “Anh ấy sẽ khó chịu.”
“Cậu không nói tiếng nào rời đi như vậy, Ân Thứ sẽ không khó chịu sao?”
“Không sao, so ra biết tôi sắp chết thì anh ấy lại càng khó chịu hơn.”
Trầm Lưu Thất không nói gì, đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn cậu. Làm bằng hữu như cô mà tạm thời cũng không thể tiếp nhận tin dữ này, huống chi là người đàn ông yêu cậu sâu đậm kia. Trầm Lưu Thất cảm thấy mình có chút hiểu được tâm tư Tề Dịch.
“Tề Dịch, cậu, cậu còn bao nhiêu thời gian nữa?” Trầm Lưu Thất có chút run rẩy hỏi.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đại khái còn bảy ngày.”
Bảy ngày! Thế nhưng chỉ còn lại bảy ngày! Trầm Lưu Thất che miệng, nước mắt lại bắt đầu tràn mi…
…
“Tề Dịch.” Ân Thứ về tới nhà, nghênh đón chính là một mảnh tĩnh mịch.
Tình cảnh đồng dạng làm anh cảm thấy bất an, vội đi vào phòng, không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Anh bắt đầu tìm kiếm từng gian phòng, nhưng thủy chung không tìm được cậu.
Sắc mặt Ân Thứ âm trầm, nhanh chóng gọi qua số di động Tề Dịch, kết quả không gọi được, dùng định vị cũng không tra ra vị trí.
Lập tức, anh gọi cho vệ sĩ: “Tề Dịch đâu?”
“Cậu Tề không phải đang ở nhà sao? Chúng tôi không thấy cậu ấy rời đi.”
“Người biến mất rồi, các người cư nhiên lại không phát hiện!” Ân Thứ phẫn nộ phừng phừng.
“Này…”
Không đợi đối phương hoảng hốt giải thích, anh đã cúp máy, bấm một dãy số: “Hàn Thanh, giúp tôi tìm người.”