"Nàng muốn cưới ta?" Giọng nói của Linh Ước có chút run âm, "Làm chính quân của nàng?"
"Ta đồng ý với chàng." Thời Sênh hôn một cái lên khóe môi Linh Ước, "Đừng tức giận, vốn định làm cho chàng một sự bất ngờ. Ai biết chàng nghe được từ đâu được một nửa, còn hiểu lầm ta."
"Ta... Xin lỗi..." Giọng nói của Linh Ước cực nhỏ.
Gần đây có rất nhiều công tử thế gia xuất hiện ở bên người nàng, trong lòng hắn có một cảm giác rất bất an.
Hắn đưa tay sờ sờ lên vai Thời Sênh, lại chạm đến một trận ướt át, liền khẩn trương ngồi dậy, "Chảy máu... Để ta băng bó cho nàng một chút."
Tại sao vừa nãy hắn lại cắn nặng như vậy.
Linh Ước bò xuống giường đốt đèn. Có ánh sáng, Thời Sênh mới nhìn rõ bả vai của mình, ở phía sau lưng hầu như tất cả đều là máu.
Con hàng này là chó sao?
"Xin lỗi, có đau hay không?" Linh Ước lau sạch máu khô trên lưng Thời Sênh, "Nếu không ta để cho nàng cắn lại."
Thời Sênh trừng mắt liếc hắn một cái, "May là chỗ mà chàng cắn là bả vai. Nếu như chàng muốn cái cổ của ta, thì bây giờ ta đã chết rồi."
"Thật... Xin lỗi..."
"Quên đi, coi như lưu một cái ký hiệu là được rồi." Cô thật sự là càng ngày càng không có biên giới.
Sau này con hàng này nhất định sẽ bị cô cưng chiều lên tận trời.
Linh Ước cẩn thận giúp Thời Sênh lau sạch sẽ vết máu, lại bôi thuốc lên vết thương, mới ôm nàng ngủ.
"Biết vì sao ta xuống núi với nàng không?"
Trong bóng tối, giọng nói của Linh Ước có chút khàn khàn.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì ta lớn lên khá là soái sao."
Linh Ước: "..."
"Trước khi sư phụ rời đi từng lưu lại một câu, để cho ta trong vòng ba năm không thể rời khỏi Vạn Nguyên Sơn, nếu không ta sẽ gặp tai họa đổ máu."
Tai họa đổ máu? Hơn phân nửa là có liên quan đến nữ chính.
Thời Sênh bắt đầu tưởng tượng ra một vở kịch cẩu huyết.
"Vậy tại sao chàng lại theo ta xuống núi."
"Không biết, là một loại trực giác đi, cảm thấy nàng..." Chắc là Linh Ước có chút không hình dung được cái loại cảm giác này là cái gì.
Giống như đi cùng với nàng, là một chuyện vô cùng tự nhiên, là chuyện nước chảy thành sông.
Nhưng quan trọng nhất là, tổng cộng sư phụ hắn có lưu lại hai cái túi gấm.
Sư phụ căn dặn, thời điểm nếu có người tới tìm hắn mới có thể mở cái túi gấm thứ nhất, cho nên ngay sau khi Khương Chỉ đến tìm hắn, hắn liền mở túi gấm ra.
Trong túi gấm có hai tờ giấy, trong đó có một tờ giấy chỉ có ba chữ.
Chính là tên của nàng.
Nên tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không biết làm sao hắn lại đem ba chữ kia thốt ra.
Còn một tờ giấy khác viết là nàng có thể hóa giải tai họa đổ máu của hắn.
"Sư phụ của chàng rất là có khả năng dự đoán trước nha." Thời Sênh tặc lưỡi.
Ngay cả cái này cũng có thể tính ra được.
"Ừ, sư phụ rất lợi hại."
"Lúc nào rảnh rỗi thì mang ta đi gặp hắn một chút."
"Được."
"Vợ à, chàng đừng có mà sờ loạn, bả vai của ta đang rất đau, không muốn động."
"Ta động là tốt rồi."
"..."
...
Trong rừng núi hoang vắng bên ngoài kinh thành, Khương Chỉ và một nam nhân ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Toàn thân nam nhân kia đều là vết thương, được Khương Chỉ nửa ôm vào trong ngực.
Mấy ngày này, Khương Chỉ vẫn mang theo người đàn ông này trốn trốn tránh tránh.
Nhưng mà người của phủ thừa tướng có cường độ truy bắt rất lớn. Nàng hầu như không thể ở lại một chỗ để đợi qua một đêm.
"Quân Ly Ưu, ta và ngươi không đội trời chung!"
Người khác xuyên qua thì được phong sinh thủy khởi*, dựa vào cái gì đến lượt nàng xuyên qua lại phải chịu tội như thế này.
*Phong sinh thủy khởi: Gió thổi nước lên - ý nói là làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, vô cùng suôn sẻ.
Nàng không cam lòng.
Còn có nữ hoàng, nàng chính là con gái của bà ta, mà bà ta lại giúp đỡ Quân Ly Ưu kia đi đến giết nàng.
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, những người trong hoàng tộc kia, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
"Ngô..."
"Tần Hoa, ngươi làm sao rồi." Khương Chỉ nghe thấy nam nhân trong lòng hừ nhẹ, lập tức cúi đầu nhìn hắn.
"Đợi một chút a." Khương Chỉ đặt Tần Hoa lên trên mặt đất, cầm cái chén vỡ ở trên đất lên, chạy đến bên cạnh cái lu đựng nước vỡ ở bên ngoài.
Nàng vừa mới chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên có một đám người từ bên ngoài ngôi miếu đổ nát xông vào.
Toàn thân đám người kia đều tràn ngập sát khí, giơ cây đuốc trong tay, đối mặt với Khương Chỉ.
Khương Chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra quần áo trên người của các nàng, chỉ dừng lại trong nháy mắt, liền chạy đi vào trong ngôi miếu đổ nát.
"Bắt nàng ta lại."
"Chính là nữ nhân này dẫn người đến diệt sơn trại của chúng ta. Không để cho nàng ta chạy."
Khương Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của đám người kia đang truy đuổi ở phía sau. Mấy ngày trước nàng ta vừa trải qua một trận kinh sợ, bây giờ lại một lần nữa phải chịu thêm một trận kinh sợ khác.
Tên ngu xuẩn Quân Ly Ưu kia lại không giết sạch cái đám kia thổ phỉ này đi.
Khương Chỉ đỡ Tần Hoa đứng dậy, chạy ra phía sau của ngôi miếu đổ nát. Tần Hoa cũng không phải quá nặng, nhưng một người đang chạy, lại còn phải kéo theo một người đang bất tỉnh, nhất định tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.
May là lúc trước nàng đã tra xét địa hình của ngôi miếu đổ nát này, từ phía sau đi ra ngoài chính là một rừng cây. Khương Chỉ và Tần Hoa đi vào trong rừng cây. Dưới sự che giấu của bóng đêm, đám thổ phỉ kia muốn bắt được nàng thì cũng phải có chút khó khăn.
Nàng không dám dừng lại, thỉnh thoảng phía sau truyền đến gào thét lớn tiếng, làm nàng sợ hãi đến mức sau lưng chảy ra một đống mồ hôi lạnh.
Nàng ta muốn chạy thoát, nhất định phải chạy thoát.
Trong nội tâm Khương Chỉ chỉ có một ý niệm này.
Nàng còn chưa có báo thù được, thì không thể chết như vậy.
"A!"
Dưới chân Khương Chỉ đạp hụt một bước, thân thể mất đi trọng lượng, bị ngã lăn xuống phía dưới, đập ở trên mặt đất ẩm ướt, ngậm vào một miệng bùn.
Còn chưa kịp đứng lên, trên người lại có thêm một vật nặng đè lên. Khương Chỉ nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị gãy, đau đến mức làm cho nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
...
Gần đến ngày đại hôn của thừa tướng, tin tức nàng cưới Linh Ước đạo trưởng của Vạn Nguyên Sơn làm chính quân giống như được mọc cánh lưu truyền khắp kinh thành.
Những công tử thế gia cho là mình còn có cơ hội nghe thấy thế lại bị tiêu tan, đều giống như ăn phải con ruồi.
Cưới một đạo sĩ làm chính quân, thừa tướng bị điên rồi sao?
Người bên phe thừa tướng đảng lập tức cho người tới cửa để khuyên.
Đáng tiếc bọn họ ngay cả phủ thừa tướng cũng không thể vào được.
"Mời các vị đại nhân hãy trở về đi. Thừa tướng đại nhân sẽ không ra gặp các người." Thời Sênh không muốn gặp người, cuối cùng việc đuổi người này chỉ có thể rơi xuống trên người Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt.
Hai người khuyên bảo mấy vị đại thần vây quanh ở bên ngoài phủ thừa tướng trở về.
"Ánh Nguyệt cô nương, cái này đến cùng là thừa tướng đại nhân suy nghĩ như thế nào, làm sao có thể lấy một vị đạo trưởng làm chính quân. Nếu như thừa tướng đại nhân thật sự yêu mến Linh Ước đạo trưởng, có thể cưới hắn làm thị quân. Còn vị trí chính quân này thì tuyệt đối không thể."
"Đúng vậy, Ánh Nguyệt cô nương, ngươi để cho chúng ta đi vào. Chúng ta tự mình nói với thừa tướng đại nhân. Làm sao có thể cưới một đạo sĩ làm chính quân, đây chính là đang phá hư quy củ."
"Đúng vậy, đúng vậy, không thể..."
"Ánh Nguyệt cô nương ngươi đi vào thông báo một tiếng..."
Ánh Nguyệt bị một đám đại thần vây quanh, rất là đau đầu, "Tính tình của thừa tướng đại nhân như thế nào thì các vị đại nhân cũng biết rồi. Thừa tướng đại nhân nói không muốn gặp các vị, cho dù chúng ta có đi thông báo bao nhiêu lần cũng đều có một kết quả giống nhau."
Dừng một chút, Ánh Nguyệt tiếp tục nói: "Thừa tướng đại nhân quyết định muốn cưới Linh Ước công tử làm chính quân, cho dù các vị đại nhân có đi đến khuyên cũng vô dụng. Còn không bằng các vị đại nhân đi chọn lấy vài lễ vật, làm cho Linh Ước công tử vui vẻ, cái gì cũng sẽ dễ nói."
Các vị đại nhân hai mặt nhìn nhau.
"Thừa tướng thật sự cưng chiều vị Linh Ước đạo trưởng này như thế sao?"
Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu, "Ta xin nhắc nhở các vị đại nhân một câu, tuyệt đối không thể bất kính đối với Linh Ước công tử, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Lời đồn đại này ở trong kinh thành, bọn họ cũng có nghe thấy.
Chỉ là tin đồn trên đường đều thật thật giả giả, hơn phân nửa đều là giả nhiều hơn, thật thì có rất ít.
Cho nên thật ra các vị đại nhân này cũng không tin tưởng chút nào.
Nhưng mà hiện tại...
Nghe ngữ khí của Ánh Nguyệt, hình như thừa tướng đại nhân thật sự rất cưng chiều vị Linh Ước đạo trưởng giống như tin đồn ở bên ngoài.
Thừa tướng nhà bọn họ phản cũng không thèm làm, lại trầm mê mỹ sắc...