Boss Là Nữ Phụ

Chương 392: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (2)



Bôi thuốc xong, Thời Sênh nhìn vào thanh kiếm bên cạnh.

Hàn Nguyệt Kiếm.

Đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng binh khí trên giang hồ.

Bởi vì lúc sử dụng, kiếm khí chém ra giống hình trăng bán nguyệt, vì vậy nên mới có tên là Hàn Nguyệt Kiếm.

Thời Sênh cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, đúng là sắc thật.

Ngoài ra thì cũng không có gì hay ho.

Nhưng nguyên chủ vì thanh kiếm này, mà bị không ít người truy sát.

Giang hồ mà!

Giết người cướp của.

Khóe môi Thời Sênh hơi cong cong lên.

Cô thích một thế giới như vậy.

Không có ràng buộc, mà chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện.

Thời Sênh ném Hàn Nguyệt Kiếm vào không gian, thứ trò chơi này cô cũng không quen dùng.

Sau đó Liễu Nhứ đến mấy lần, Thời Sênh đều lạnh lùng đuổi cô ta đi, nên cô ta cũng không dám đến nữa.

Đợi sau khi Thời Sênh dưỡng thương xong, có thể bắt đầu đâm chém, thì Liễu Nhứ lại mất tích hai ngày.

Hiện tại cô đang ở một quán trọ bình dân. Thời Sênh hỏi tiểu nhị, thì biết hai ngày nay Liễu Nhứ đều không xuất hiện ở đây.

Thời Sênh: “…”

Như vậy, kịch bản đại thần có ý gì?

Phá rối vụ giết nam nữ chính cô đã nhịn rồi.

Giết nữ phụ, ông cũng phá hỏng sao?

Sao ông không đi cứu cả hệ ngân hà đi?

Thời Sênh từ quán trọ đi ra. Bên ngoài là phố phường nhộn nhịp, người đi qua đi lại khiến Thời Sênh hơi hốt hoảng.

Một người đang ở thời hiện đại, đột nhiên chạy tới thời cổ đại, thị giác đương nhiên bị chấn động rất lớn.

Đứng được một lúc, cô mới chầm chậm đi bộ theo con phố.

Thời Sênh nhàn nhã dạo một lúc, đồ đạc thời cổ đại thực sự rất tinh xảo, có nhiều đồ còn đẹp hơn rất nhiều so với thời hiện đại.

“Nghe gì chưa? Phó Diệc Vân và Giang Trạm hẹn quyết đấu ở Bích Thủy sơn trang. Một người là kiếm khách đệ nhất giang hồ. Một người là ma đầu giang hồ, màn này đáng xem đấy.”

Thời Sênh liền dừng bước, ngước nhìn đám ăn mày đang ngồi bên phố nói chuyện.

Giang Trạm…

Giáo chủ Ma giáo trong kịch bản, kẻ đại ác trời đất không dung.

Tên này hình như là nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện?

Thời Sênh hơi nhíu mày, lần này Hệ thống không che giấu thông tin của nhân vật phản diện?

“Bích Thủy sơn trang?Khi nào?”

“Một tháng sau, nghe nói Bích Thủy sơn trang còn mời người đến xem quyết đấu.”

“Đáng tiếc, người Cái Bang chúng ta thường bị khinh thường, nên chắc chắn không thể đi được.”

[Nhiệm vụ phụ:Cải tà quy chính]

Hệ thống đột nhiên nhảy ra, khóe môi Thời Sênh hơi giật giật.

Cải tà quy chính là cái quái gì?

Lại còn là nhiệm vụ phụ tuyến?

[Thống lĩnh Ma giáo cải tà quy chính]

Thời Sênh: “…”

Ma giáo cải tà quy chính thì còn là Ma giáo được sao?

[Ký chủ, cô đừng nảy sinh tâm tư sai lệch.]

Thời Sênh trừng mắt, nảy sinh thì làm sao, định cắn ta à?

[...] Đột nhiên hối hận vì gửi nhiệm vụ này. Chủ nhân, đề nghị thêm tính năng thu hồi.

Ma giáo vốn là nhân vật phản diện tất phải có trong tiểu thuyết võ hiệp.

Ở đây cũng không ngoại lệ.

Năm năm trước, Võ lâm chính phái bao vây tiêu diệt Ma giáo. Mặc dù không tiêu diệt được, nhưng cũng làm cho Ma Giáo tổn thất nặng nề. Giáo chủ tiền nhiệm đã khuất núi, Giang Trạm kế vị.

Mấy năm nay, những lời đồn thổi về Giang Trạm không hề ít, nào là giết người như ma, thảm sát người vô tội, là đối tượng mà người người đuổi đánh.

Phó Diệc Vân muốn giao đấu với Giáo chủ Ma giáo, thông tin này như mọc thêm cánh, đã nhanh chóng truyền đến khắp nẻo giang hồ.



Trên quan đạo, một cỗ xe ngựa cũng đang thong thả chạy về phía trước.

Lúc này bóng trời đã xế chiều. Khi nhìn thấy khe nước, phu xe đã cho tốc độ chầm chầm lại

“Cô nương, trời hôm nay tối rồi, hay là dừng chân nghỉ ngơi ở đây? Phu xe quay đầu, cẩn thận hỏi han người phía trong.

“Ồ, được” Phía trong truyền ra một giọng nói vô cùng trong trẻo.

Nghe vậy, phu xe nhanh chóng cho xe ngựa chạy tới vùng đất trống bên cạnh.

Thời Sênh dựa người vào xe ngựa, nhìn theo bóng dáng đang bận rộn của phu xe.

Nam chính ở Bích Thủy sơn trang, chưa biết chừng Liễu Nhứ cũng ở đó, vì vậy Thời Sênh quyết định tới Bích Thủy sơn trang.

Cuối cùng cũng có kịch để xem.

Bích Thủy sơn trang rất xa, Thời Sênh thuê cỗ xe ngựa, chậm rãi thong thả đi đến hơn nửa tháng còn chưa tới nơi.

“Cô nương, có cần ta bắt cá không.” Phu xe nhìn bờ sông ở phía xa, nóng lòng đưa ra đề nghị.

Thời Sênh không nói gì cũng không phản đối.

Phu xe vừa xắn tay áo, vừa đi về phía con suối.

Hơn nửa tháng nay, phu xe biết thông thường vị cô nương này sẽ không nói gì cả. Ngươi nói với cô ấy, cô ấy không phản ứng, có nghĩa là đồng ý.

Thời Sênh đi theo sau phu xe, nhìn ông ta đi qua đi lại dưới sông, một lúc lâu mà vẫn không bắt được con cá nào.

Phu xe hơi ngại ngùng, nhưng Thời Sênh đang đứng bên cạnh, nên ông luôn có cảm giác nếu không bắt được một con cá, thì sẽ có lỗi với người thuê này.

Thời Sênh chậm rãi lấy thiết kiếm ra, rồi nhẹ nhàng khua khua bên cạnh.

Nước sông dường như bị thứ gì đó tách ra, rào rào một tiếng, nước sông hai bên bỗng chốc biến thành những cột nước cao vút.

Đợi khi nước sông rơi xuống, trên mặt sông yên tĩnh trở lại là vô số những con cá phơi bụng trắng xóa.

Người phu xe bị tưới đẫm nước, gương mặt hoảng hốt ngạc nhiên nhìn mặt sông.

Võ công cũng có thể dùng như vậy sao?

Ông ta biết vị cô nương này biết võ công. Trước đây họ gặp một nhóm thổ phỉ, chính vị cô nương này đã ra tay giải quyết chúng.

Nhưng trước nay ông chưa từng nhìn thấy cách bắt cá như thế này.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, không bắt chúng sẽ chạy hết đấy.” Thời Sênh cầm thiết kiếm chọc thẳng xuống mặt đất.

Phu xe nhìn trên mặt sông, quả nhiên có vài con cá đã bắt đầu quẫy đuôi, rồi từ từ lặn xuống dưới sông.

Những con cá này chỉ bị tạm thời hôn mê, chứ chưa chết.

Hai người ăn không bao nhiêu nên cũng không vớt lên nhiều, chỉ tiện tay vớt mấy con ở gần thôi.

Đêm dần buông, mùi cá nướng vẫn bay đi rất xa.

Phu xe thường xuyên chạy đi chạy lại bên ngoài, nên dù trong xe có chuẩn bị gia vị, nhưng không thể sánh được với hương vị đầy đủ của thời hiện đại.

Thời Sênh hơi kén ăn, nên ăn không nhiều, chỗ cá còn lại đều được phu xe giải quyết sạch.

“Chạy! Chạy!”

Tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, không bao lâu sau, bên quan đạo đã xuất hiện một nhóm hán tử cưỡi ngựa.

Chừng khoảng hơn 20 người. Ai nấy đầu mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thoạt nhìn đã biết là người luyện võ.

Phu xe hơi căng thẳng, lo lắng.

Thời Sênh thờ ơ không quan tâm nhìn về đống lửa đang bập bùng trước mặt, trên đống lửa vẫn đang nướng một con cá, những tiếng tách tách càng vang rõ hơn trong màn đêm.

“Ố, lại có cả tiểu nương tử à.”

Người trên ngựa lần lượt xuống. Hai gã dẫn đầu đi thẳng đến bên đống lửa, những người còn lại thì tản ra, như tạo thành thế bao vây.

“Biến đi, đừng cản đường.” Một gã trong số đó đi tới gần, đạp cho phu xe một cước. Phu xe ngã xuống bên cạnh, sợ sệt không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt nhìn về phía Thời Sênh.

“Tiểu nương tử, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn thế này, nhưng dung mạo không tệ chút nào.” Gã vừa nói vừa đưa tay ra, định nâng cằm Thời Sênh.

Lúc tay gã chuẩn bị sờ vào người Thời Sênh, cành cây trong tay Thời Sênh bỗng vung lên đánh vào gã.

Lực ở cành cây không mạnh lắm, nhưng lúc đánh vào cánh tay gã cũng đủ làm gã tê dại một lúc.

“Tiểu nương tử có khí phách, ta thích.” Đã bị đánh, nhưng gã càng tỏ vẻ thích thú.

Thời Sênh liếc nhìn gã. Cô đứng dậy rồi hỏi gã với nụ cười như có như không: “Ngươi thích cái gì của ta?”

Thời Sênh vừa đứng lên, những người đối diện đều thấy ngạt thở.

Cô gái này thực sự vô cùng xinh đẹp.

“Gia thích mọi thứ của cô.” Có thể đè một cô nương như thế này xuống, cái mùi vị đó... nghĩ đến thôi cũng thấy hưng phấn rồi.

Hai gã đàn ông không hẹn mà cùng lao đến tiếp cận Thời Sênh, gương mặt lộ rõ nụ cười dâm đãng, “Tiểu mỹ nữ đến đây với gia. Sau này nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”

“Ăn ngon mặc đẹp?” Thời Sênh cười vẻ rất thâm hiểm.

Hai gã đàn ông không để ý thấy sát ý trong mắt Thời Sênh, mà chỉ bị sắc đẹp làm điên đảo, “Đương nhiên, nàng cần gì ta sẽ đều cho nàng, mau lại đây để gia sờ cái tay tí nào.”