Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như mình còn chưa biết ảnh bao nhiêu tuổi nữa.
"Này, thịt nướng sắp cháy rồi kìa!" Trong khi tôi đang mãi suy nghĩ thì Châu Thời Diệc lên tiếng, tôi giật mình vội cầm đũa lên đảo lại thịt.
May quá, suýt nữa thì cháy rồi.
Sau khi xong, tôi nhìn Châu Thời Diệc mãi mới bắt đầu hỏi:
"Anh làm nghề gì vậy?" Nghe xong, Châu Thời Diệc ngưng đũa lại, đưa mắt lên nhìn tôi rồi cụp mắt xuống tiếp tục nướng thịt.
"Cô hành xử như hai ta đang đi xem mắt ấy nhỉ?"
Tôi giật mình, đỏ ửng cả vành tai, mặt nóng như sắp nổ rồi đứng bật dậy: "X... Xem mắt cái gì?"
"Đúng ha, quen cô lâu vậy rồi mà tôi còn chưa biết tên cô nữa!" Châu Thời Diệc nhìn tôi, tay vẫn không quên gắp thịt nướng.
Nhắc mới để ý, đúng là tôi chưa bao giờ nói cho anh ta biết tên của mình thật.
Tôi ngồi xuống, cũng cầm đũa lên nướng thịt với anh: "Tên tôi là Mộc Doãn!"
"Ồ, tên hay đấy!" Châu Thời Diệc chỉ gật đầu một cái nhưng lại có vẻ đang suy tư thứ gì đó.
Mặt tôi đỏ bừng như cục than nóng, tưởng chừng có thể sẽ nổ tung ngay lập tức, trong đầu không ngừng độc thoại nội tâm.
Bình tĩnh đi Mộc Doãn.
Anh ta khen tên của mày chứ có phải khen mày đâu?
Mày đỏ mặt làm cái gì?
"Tôi trả lời câu hỏi của anh rồi, vậy anh có thể trả lời tôi được chưa?"
Bầu không khí giữa hai người phải yên tĩnh một hồi lâu, đến khi chỉ còn lại tiếng mấy vị khách ra về thì Châu Thời Diệc mới trả lời tôi.
"Quản lý tài sản!"
"Vậy anh bao nhiêu tuổi?" Tôi khoanh tay, chống lên bàn rồi nhích người gần lại hỏi anh ta.
Nhưng nào ngờ ảnh lại hỏi xoáy tôi: "Thế cô bao nhiêu tuổi?"
Biết chắc kiểu gì mình trả lời xong, Châu Thời Diệc cũng trả lời lại nên tôi đã thản nhiên đáp: "Hai mươi sáu tuổi!"
"Tôi nhiều tuổi hơn cô!" Câu trả lời của Châu Thời Diệc đến ngay lập tức.
Nhưng... chắc ít nhất anh ta chỉ nhiều hơn có một tuổi thôi ha?
Nhìn mặt và thân hình của tên họ Châu này có vẻ không phải là người nhiều tuổi, nói chính xác thì nhìn chẳng lớn hơn tôi là bao nhiêu. Sau khi ăn xong, Châu Thời Diệc liền lái xe đưa tôi về chung cư. Trước khi ai vào nhà nấy cũng chỉ nói lời cảm ơn với chúc ngủ ngon mà thôi.
Hình như Châu Thời Diệc hay đỏ mặt trước tôi thì phải? Hay nguyên do là tôi thường xuyên ghẹo anh ta nhỉ?
Ting~. Có thông báo tin nhắn từ điện thoại, tôi liền liếc qua rồi cầm lên xem.
[Doãn Doãn, mai gặp ở chỗ cũ nhé!]
Là tin nhắn từ Tử Khâm, tôi nhanh tay phản hồi lại.
[Được!]
Đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon, ngày mai lại thêm một ngày mới thật đặc biệt cho xem.
Nhưng... dù cố ngủ thế nào thì tôi vẫn chẳng thể thiếp đi dù chỉ là một phút, có lẽ do ban ngày đã ngủ quá nhiều nên bây giờ không tài nào chợp mắt nổi.
Nghe tiếng gió ríu rít thổi ở ngoài ban công, tôi liền xuống giường, mở cửa bước ra bên ngoài. Đôi mắt khép lại tận hưởng cơn gió đêm dịu mát của cuối hạ, bây giờ khắp thành phố chẳng còn nghe thấy tiếng ve sầu nữa nhỉ?
"Cô không ngủ à?"
Giật mình với âm thanh vừa vọng bên tai, đôi mắt đang nhắm bỗng bật mở rồi nhìn qua bên cạnh.
Châu Thời Diệc?
Anh ta làm gì ngoài này?
"Tôi... không ngủ được!" Tôi trả lời anh.
Châu Thời Diệc cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ im lặng dựa tay vào lan can rồi đưa điếu thuốc đang rực đỏ một đầu lên miệng.
Đôi môi đó... cũng quyến rũ thật....
Khói thuốc hòa vào làm một với bầu không khí, rồi lại bị gió phả qua chỗ cô gái đứng ngay bên cạnh. Tôi đưa tay lên, dùng ngón trỏ che mũi lại.
"Cô không quen mùi của khói thuốc lá sao?" Có lẽ nãy giờ đang để ý tới hành động của tôi, Châu Thời Diệc hỏi.
Tôi cười trừ, đáp: "Tôi không thích ngửi cái mùi này, với lại cũng không thích những người hút thuốc cho lắm!"
Nghe vậy, Châu Thời Diệc nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay mình, không chần chừ vội dụi nó lên trên thành lan can khiến khói lửa vụt tắt, tôi thắc mắc hỏi:
"Sao vậy?"
"Không có gì!" Anh nhún vai, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt né tránh mà nhìn qua chỗ khác.
Tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, mắt cứ dính chặt lên người Châu Thời Diệc mãi, bất chợt mới thốt lên một câu.
"Anh đẹp trai thật đấy!"
Dường như anh ấy đã nghe thấy lời tôi nói vừa rồi, tuy có quay mặt qua nơi khác nhưng trên tai và gò má vẫn hiện lên màu đỏ nóng như lửa.
Không phải đang xấu hổ đó chứ?
Cặp mắt có chút tò mò liền nghiêng đầu cố nhìn mặt Châu Thời Diệc, nhưng anh ta lại không muốn bị tôi nhìn thấy nên lập tức quay lưng lại. Nếu không phải bởi vì ban công hai nơi cách nhau một khoảng khiến tôi không thể sang bên đó được thì tôi đã bay qua cố nhìn khuôn mặt đó rồi.
Sáng sớm, mắt tôi thâm đen như cặp mắt của gấu trúc, chỉ tại Châu Thời Diệc dễ thương quá mà làm tôi mất ngủ ngay lúc tôi muốn đi ngủ nhất.
Phải lấy kem nền che lại phần mắt mới được, sau khi xong còn phải đến nơi hẹn nữa chứ?
Vẫn là chỗ cũ tại quán cà phê chúng tôi thường gặp mặt, lần này tôi mới là người đến sớm hơn Tử Khâm, phải ngồi đó tận 30 phút mới thấy cô bạn thân này bước vào.
"Cưng chờ mình có lâu không?" Tử Khâm đặt túi xách xuống ghế bên cạnh rồi ngồi đối diện tôi.
Tôi chẳng kiêng nể gì mà trả lời: "Lâu!"
"Lần trước do hôn sự không thành với nhà kia, bố mẹ mình lại bắt đầu sắp xếp cho mình đi xem mắt với người khác rồi!" Tử Khâm than phiền, tay vẫy một cái ra hiệu kêu phục vụ.
"Giống lần trước phải không ạ?" Phục vụ đi lại, cúi chào rồi hỏi.
Tử Khâm gật đầu rồi tiếp tục quay sang nói chuyện với tôi.
"Vậy lần này tớ lại đi thay cậu nữa hả?" Tôi ngờ vực, tay cầm ống hút theo thói quen mà khuấy ly trà chanh.