Lâm Vân ôm lấy Dương Hoa Hạ, ả như thèm thuồng thứ gì đó mà ghì chặt.
Bữa tối. Ba Dương đi làm về vừa lúc thức ăn đã chuẩn bị xong. Thành viên nhà họ Dương đều đầy đủ, Lâm Vân cũng ở đây. Không khí bữa cơm gia đình thật ấm cúng!
"Lâm Vân cứ ăn tự nhiên như ở nhà nhé!" Mẹ Dương nhiệt tình.
"Vâng ạ" Lâm Vân cười rất tươi khác hẳn những nụ cười u ám trước đó.
Sau khi ăn xong, Lâm Vân tạm biệt rồi rời đi. Cạch. Cánh cửa khép lại. Đứng đó, nhìn tấm biển ghi số 22, đôi mắt ả bỗng rơi ra thứ không ngờ tới - nước mắt. Ả đang khóc...
Vì sao chứ?
...****************...
Hành lang ồn ào. Ai đó đang là trung tâm của sự chú ý, của những lời ra tiếng vào, tâm điểm của những đôi mắt cuồng si. Cô Thanh bước vào lớp theo sau là một chàng trai mặc trên mình trang phục học sinh của trường. Cô Thanh lấy giọng: "Khụ khụ" rồi bắt đầu "Xin giới thiệu với cả lớp, đây là bạn mới của chúng ta"
Đầu tiên là chào hỏi: "Xin chào" tiếp theo sẽ giới thiệu tên "Tôi tên là Ưng Bách" và cởi mở "Rất vui được làm quen! Mong các bạn giúp đỡ" rồi kèm theo nụ cười tựa mặt trời mùa hạ.
Ôi! Cái khuôn mặt chữ V, sống mũi cao thẳng tắp, cái nhìn của đôi mắt lạnh lùng sao mà quyến rũ!! Và cái chiều cao mét tám ấy cùng kiểu tóc quá đỗi hợp!!! Cả âm thanh trầm bổng của giọng nói...
Tất cả trên cả TUYỆT VỜI!!!
Trong lớp, đặc biệt là các bạn con gái ầm ĩ hết lên. Úi trời! Nhìn kìa, bên ngoài lớp! Hắn xuất hiện là lớp biến thành cái "sở thú" rồi? Trái lại sự tiếp đón nồng nhiệt đó, đám con trai phần nào đấy gieo nên sự ganh tị.
Bọn con gái điên hết rồi! Thằng học sinh mới này cũng bình thường thôi!! Một bên khác, Lâm Vân ngồi dưới im lặng, chau mày lộ vẻ khó chịu. Hắn chạm mắt ả với biểm cảm không kém phần nguy hiểm.
Liệu là kẻ thù hay là bè lũ?
"Về chỗ ngồi..." Cô Thanh nhận ra sĩ số lớp thiếu "Minh Hạo báo cáo sĩ số"
Quân Minh Hạo - lớp trưởng đứng dậy đáp lời: "Lớp sĩ số 45, vắng 2 là bạn Tân Hi Ngạo và bạn Trương Ý Nhi"
"Ừ, được rồi" Cô Thanh gật đầu ra hiệu lớp trưởng ngồi xuống và nhắc "Cô chưa nhận cuộc gọi hay thông tin gì việc nghỉ học của hai bạn ấy nên các thầy cô bộ môn có hỏi thì cứ bảo "không phép" nếu cô chưa báo thông báo gì"
"Ưng Bách, hiện tại thì lớp chưa có bàn ghế cho em nên tạm thời cứ ngồi vào một trong hai chỗ trống kia. Ra chơi thì lớp trưởng sẽ dẫn em đi lấy bàn ghế." Sắp xếp xong xuôi, cô Thanh mới dạy bài của tiết học. Ưng Bách đã chọn ngồi tạm bàn bên cạnh Dương Hoa Hạ - chỗ ngồi của Trương Ý Nhi. Vì ngoại hình thu hút, hắn được chào đón lắm. Khi vừa mới ngồi xuống đã được bắt chuyện làm quen rồi. Trừ Dương Hoa Hạ vô cảm và ả Lâm Vân tâm trạng khó ở.
Trong tiết học.
Ưng Bách cư nhiên mở lời: "Chào bạn" với Dương Hoa Hạ nhưng cô chẳng thèm đếm xỉa. Thấy thế hắn vẫn chưa bỏ cuộc? Hắn nhìn cô, miệng không phát ra tiếng chỉ là khẩu hình nói "Xin chào". Ấy vậy đã có tác động tới cô. Dương Hoa Hạ dừng bút, ngoảnh mặt nhìn hắn.
Tại không gian nào đó.
"Xin chào" - Âm thanh truyền vang vọng. Hồng Úy và Dương Hoa Hạ nghe thấy. Hai người sửng sốt.
Chẳng lẽ là hệ thống yêu quý của cô tìm đến? Không phải.
"Xin chào. Bạn tới rồi!!" Dương Hoa Hạ dường như đã quen từ trước.
"Vâng, bạn ấy nói chuyện với em suốt khi em ở đây" Dương Hoa Hạ trần thuật.
"Người ủy thác! Xin chào!!" Giọng nói đó lần này nhấn mạnh hơn.
"Bạn ấy là Ưng Bách, là một nhà ngoại cảm. Bạn ấy từng nói về mình như vậy." Dương Hoa Hạ cung cấp thông tin.
Nhà ngoại cảm? Ở thế giới này, nhà ngoại cảm có sức mạnh cường đại như vậy à? Có thể nói chuyện với linh hồn ở một chiều không gian khác?
"Xin chào, tôi là Hồng Úy" Cô lịch sự chào hỏi.
"Tên tôi là Ưng Bách, như Hoa Hạ đã nói." Giọng nói vọng lại.
"Hồng Úy! Ra tên chị là Hồng Úy" Dương Hoa Hạ lẩm bẩm ghi nhớ.
"Tôi có một thông tin về người bạn đồng hành của bạn đấy Hồng Úy" Cao độ của giọng nói thay đổi.
Bạn đồng hành ý nói là hệ thống? Ba Trăm sao?
"Ba Trăm làm sao sao?" Hồng Úy bật dậy.
"Ha ha! Cái tên của bạn đồng hành nghe ngộ thật" Sau lời nhận xét có phần bông đùa hắn nói "Phải, Ba Trăm của bạn đã bị NÓ tấn công"
"Nó" là gì? Cô biết chứ! Là năng lượng Đen. Chỉ có người bên cạnh là không hiểu chuyện gì.
"Tình hình giờ như thế nào rồi?" Cô vội hỏi. Nhưng không nhận lại một âm thanh hồi đáp nào. Hồng Úy lo lắng không yên.
Dương Hoa Hạ đứng cạnh an ủi: "Bạn ấy đi rồi, phải chờ thôi! Mọi lần nói chuyện với em đều như thế! Và chắc Ba Trăm cái người mà chị nói đến sẽ ổn thôi"
Không biết Miu Miu của cô ra sao rồi!!Phải mau rời khỏi đây! Hồng Úy hỏi: "Em biết cách rời khỏi đây không?"
Hoa Hạ thành thật: "Có ạ. Đó là chị đấy"
Để thoát khỏi đây thì "Liên quan đến chị á?"
"Vâng, em từng hỏi Ưng Bách. Bạn ấy bảo em chờ, chờ đến khi nào có người vào được nơi này thì khi đó em sẽ sớm được rời nơi này" Dương Hoa Hạ giải thích
Hồng Úy cố lặn ra nụ cười. Trời! Cô có biết đâu! Còn không biết sao mình lại ở đây...
Lâm Vân! Hẳn là có liên quan với Lâm Vân!! Đúng rồi kí ức!
"Em biết Lâm Vân chứ?" Hồng Úy bày mặt nghiêm túc, vấn.
Dương Hoa Hạ gật đầu: "Lâm Vân, em gái của em thì đương nhiên biết" và kể "Em ấy có chút bướng bỉnh nhưng mít ướt lắm. Cãi nhau cái y rằng là em phải phải dỗ dành. Mà cũng thấy thương nữa, em ấy mất ba mẹ từ nhỏ trong một vụ tai nạn. Sau đó ba em dẫn về và từ đó sống cùng nhà em."
"Chị còn muốn biết thêm gì về Lâm Vân nữa không?" Dương Hoa Hạ đặt câu nghi vấn.
Hồng Úy cần yên tĩnh để suy nghĩ: "Chị cần yên tĩnh một lát". Cô ngồi xuống tập trung ngẫm nghĩ cái gì đó.