Sau khi Dịch Điềm Điềm rời khỏi thì Vương Bắc Thiên bỗng rời khỏi ghế bên cạnh Khẩm Lệ Nhu rồi quay về chỗ ban đầu, anh nói: “Được rồi, em ăn tự nhiên nhé”
Thấy anh rời khỏi đó mặc dù hơi chút thất vọng nhưng cô vẫn bỏ qua đáp lại: “Vâng, cảm ơn anh”
“Cảm ơn cái gì”, anh nhướng mày thắc mắc
“Không có gì em không biết nói gì nên nói đại cậy thôi”, giọng cô hơi yểu xìu
“Ừm không có gì thì em ăn đi”, vẫn tông giọng bình thản ấy anh đáp
Không gian một lần nữa rơi xuống nốt trầm, không khí trở nên ngột ngạt, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, trên đường về cả hai cũng im lặng chẳng nói với nhau thêm được câu nào, cuối cùng vẫn là Khẩm Lệ Nhu không chịu nổi sự yên ắng này nữa nên chủ động lên tiếng: “Anh quen người tên Điềm Điềm khi nãy sao”
“Không hẳn”, anh đáp
“Vậy sao, em tưởng hai người là bạn bè thân thiết”, cô hỏi
“Không phải”, câu trả lời của anh không đúng vào trọng tâm mong đợi của người con gái kế bên, cô bất lực buông xuôi, đúng là người tệ bạc rõ ràng cô đã chủ động hỏi như vậy thì anh phải tính tế hiểu ý chứ, hơi bực bội cô thở hắt ra một hơi nhưng do mất quyền kiểm soát nên hơi thở của cô có phát ra khá mạnh, lúc đó cô như muốn độn thổ xuống đất, trời ơi cô lỡ làm vậy anh có nghĩ cô tỏ thái độ với anh không nhỉ, anh có giận cô vì nghĩ cô là người không hiểu chuyện không nhỉ, bao nhiêu câu hỏi tiêu cực hiện lên trong tâm trí cô tới lúc người đàn ông bên cạnh cất tiếng: “Em muốn hỏi về quá khứ giữa tôi và Dịch Điềm Điềm sao”
Khẩm Lệ Nhu càng xấu hổ hơn nên liền chối bay chối biến: “Đâu…đâu có em…”, cô không biết giải thích như nào nữa vì đó thật sự đúng là điều cô muốn hỏi nhưng bây giờ mà nhận thì có mất mặt quá không nhỉ
“Ừm, em không muốn hỏi thì thôi, tôi tưởng em thắc mắc nên định giải thích”, Vương Bắc Thiên lên tiếng làm phá tan những dòng suy nghĩ đang tuôn trào trong trí óc Khẩm Lệ Nhu
“Anh muốn thì cứ giải thích, em sẽ nghe mà, dù sao cũng là chuyện của anh nên nghe một chút cũng sẽ biết về anh một chút”, cô nói vội
“Biết về tôi để làm gì”, anh vừa hỏi vừa nhìn về phía trước lái xe
“Thì dù sao anh cũng sắp trở thành chồng sắp cưới của em nên phải biết chút ít chứ”, Lệ Nhu ngại ngùng nói
“Ừ nhỉ”, anh trả lời
“Được rồi, giờ thì anh có thể giải thích rồi đấy”, cô nhắc lại vì sợ anh quên mất trọng tâm
“À xém chút quên mất nữa nhỉ”, anh xoay mặt qua nhìn cô nhếch môi cười, Khẩm Lệ Nhu thấy thế thì mắc cỡ muốn chết đi như thể anh đã nắm bắt được hết những suy nghĩ của cô, thấy cô cuối đầu ngại ngùng Vương Bắc Thiên cũng không làm khó cô nữa anh nói: “Dịch Điềm Điềm là con gái của một người bạn cũ thời đi học của ba tôi, từ nhỏ đã bám theo tôi và có bày tỏ tình cảm với tôi nhưng tôi đã nhiều lần từ chối và nói rõ chỉ xem cô ấy là một người bạn rồi vài năm trước gia đình cô ấy chuyển sang nước ngoài lập nghiệp nên từ đó đã cắt đứt liên lạc với nhau”
“À thảo nào”, cô gật gù đáp
“Thảo nào cái gì”, anh hỏi
“Không có gì cả”, cô mỉm cười nhìn anh
Vương Bắc Thiên thấy thế cũng không hỏi gì thêm, vừa lúc đó cũng đã đến cổng nhà của Khẩm Lệ Nhu, anh xuống xe mở cửa cho cô như thường lệ. Từ trong nhà, mẹ Khẩm bước ra tươi cười nói: “Ôi, con rễ Vương đấy à”
Khẩm Lệ Nhu nghe thế tự nhiên đỏ bừng mặt nói trước: “Mẹ à”
“Sao cơ”, bà Khẩm liếc yêu nhìn con gái
“Vâng, chào Khẩm phu nhân con đưa Lệ Nhu về”, Vương Bắc Thiên trả lời
“Từ nay con gọi ta là mẹ vợ cũng được rồi đó”, bà nói rồi cười nhìn về phía cô con gái với ánh mắt trêu ghẹo
“Mẹ à, chúng ta đi vào nhanh đi con lạnh rồi”, cô lên tiếng để kéo mẹ vào trong vì cô ngại lắm rồi
“Được được, đều nghe con”, bà cười rồi vỗ nhẹ vào bàn tay cô
“Vậy con xin phép về trước, chào mẹ”, anh đáp
Nghe anh kêu mẹ mình là mẹ vợ thì cô lại càng ngại ngùng nhưng sự hạnh phúc lại càng tăng nhiều thêm, trong lúc cô hạnh phúc như thả hồn bay lên mây thì anh quay sang nói tiếp: “Tạm biệt em, tôi về nhé”