Bụi Xưa

Chương 10: Loáng thoáng



Ta cuộn người nằm khóc ở trong chăn vừa tự an ủi, cuối cùng ta sử dụng pháp thuật, ta thi triển thuật để dọn dẹp chăn và bản thân thật sạch sẽ, ta sợ hắn phát hiện mình đang tự an ủi, nên ta hay lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn, nhưng hắn thật sự đã ngủ say, chỉ đưa lưng về phía ta, hô hấp chậm rãi.

Nhưng nước mắt của ta vẫn chảy đến nửa đêm, ta cảm thấy mình thật tuỳ tiện, thật dâm loạn, hắn là một người ngốc mới sẽ làm như vậy, ta là người tu hành tu đạo, có thể nào như vậy được chứ… Trước kia ta chưa bao giờ như vậy.

Ta nằm trong chăn, nhắm mắt lại nhớ đến dương vật thô to ở phía dưới háng của hắn, trợn mắt lại nghĩ đến hắn lạnh lùng, ta suy nghĩ suốt một đêm, chuyện gì cũng nghĩ đến.

Ngày thứ hai, hắn gọi ta rời giường, chuyện của đêm qua ta xem không có, cũng không dám nhìn hắn, càng không trả lời hắn, chỉ trốn ở trong ổ chăn, thở dài bảo hắn đi nấu cơm.

“Đã nấu xong rồi.” Hắn đi tới, ngồi xuống mép giường ta nói.

Ta đương nhiên biết hắn xong rồi, cái mũi của ta không phải không ngửi được, nhưng ta thật sự không dám nhìn đến hắn, hôm nay lại không biết hắn bị làm sao, còn nhìn chằm chằm vào ta, ta sợ hắn sinh nghi sờ sờ ổ chăn, mới xù lông đứng dậy rời giường.

Xiêm y của ta xộc xệch, còn lỏng lẻo lộ da thịt, hắn cách ta rất gần, ánh mắt dừng ở ngực ta, ta nhanh chóng phản ứng muốn kéo nội y lên, hắn so với ta càng nhanh hơn, giơ tay sửa sang lại vạt áo cho ta, hắn cẩn thận hỏi ta: “Ngươi làm sao vậy? Mặt của ngươi rất đỏ.”

“Không có gì…” Hắn ngón tay xẹt qua ta cổ, cả người ta run run, cúi đầu, nói: “Nằm trong ổ chăn buồn quá.”

Hắn đứng gần quá, ta vươn tay đẩy hắn, tay còn chưa đụng tới, hắn đã nắm lấy ta, bàn tay của hắn thật nóng, hơi thở ra cũng nóng, nói: “Nếu ngươi còn mệt, thì đi ngủ tiếp ngủ đi, ta đi dọn dẹp nhà cửa.”

Lời còn chưa có nói xong, hắn đã tránh ra, lòng ta cũng thả lỏng.

Rốt cuộc hắn đi rồi… Ta nằm trong ổ chăn một hồi, ngủ một giấc thật thoải mái dễ chịu.

Sự tình đã trôi qua nhưng mấy ngày nay sau, ta vẫn hay thất thần, càng là không muốn nhìn đến hắn.

Ta luôn suy nghĩ, đêm đó rốt cuộc là hắn nhìn thấy ta sao? Hắn rõ ràng quay đầu lại… Nếu là hắn nhìn thấy ta, lại làm bộ không biết, quay ta giống như một người ngốc.

Nhưng nếu vốn dĩ hắn không biết, khiến ta nghi thần nghi quỷ thì ta không phải càng ngốc sao?

Không lúc nào mà ta không nhớ tới, ngay cả khi ngủ ta cũng thoát không được, ban đêm khi rơi vào ngủ, ta chỉ cần vừa nghe được hắn xoay người, chính mình cũng sẽ bừng tỉnh, ta suy nghĩ có phải hắn muốn đi xuống nhà bếp không, chỗ đó chính là nơi nấu cơm… Không lẽ mỗi đêm hắn đợi đến nửa đêm để thủ dâm sao?

Trước kia có phải cũng như vậy không, trách không được mỗi lần hắn tắm rửa lại lâu như vậy, có phải là ở ngoài phòng làm không…

À… Màn trời chiếu đất…

Ta ngủ không được ngon, cũng nghĩ đến loạn xì ngầu, dần dần ta nhận ra mình bị bỏ bùa, tâm không còn tĩnh, suy nghĩ không còn rõ, điều này bất lợi cho việc tu hành, càng bất lợi với việc ngăn chặn ma khí.

Mỗi lần ta nhìn hắn, liền có cảm giác mình lại quay trở về đêm đó, trong lòng không khỏi nghĩ đông nghĩ tây.

Đặc biệt là tay hắn.

Hắn tay trắng nõn sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mỗi khi hắn gắp đồ ăn thì xương ngón tay hơi hơi nhô lên, thậm chí mu bàn tay hiện mạch máu xanh nhàn nhạt, đều làm ta liên tưởng đến chuyện khác.

Trong lòng bàn tay hắn nhất định có vết chai, cho nên tình hình lúc ấy hắn thủ dâm dùng lòng bàn tay cọ qua đỉnh…

Ta, ta không có vết chai…

Ta nhìn chằm chằm tay hắn mà xuất thần, lại không chú ý hắn cũng đang nhìn ta.

“Làm sao vậy?”

Ta thấy tay hắn giật giật, hướng về mặt ta sờ qua tới.

Ta hoảng sợ.

“Bang” một tiếng, ta đẩy tay hắn ra.

Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, đem tay thu về, dùng tay trái sờ sờ mu bàn tay bị đánh đỏ, hắn bình tĩnh nói: “Ta nhìn mặt ngươi đỏ như vậy nên cho rằng ngươi phát sốt…”

“Ta không sao cả!” Ta mở miệng rồi ngồi một chút đứng lên, khóe mắt hồng hồng thở dốc chạy đi.

Ta chạy vào rừng già núi sâu, cho đến khi trời tối mới trở về, đem việc giết chóc thỏa mãn ma khí trong lòng ta, để nó lấp đầy tâm, rửa đi dục vọng thấp hèn, khiến những suy nghĩ miên man của ta bị dập tắt.

Mải mê tham đấu, đêm nay là ngày rằm trăng tròn lên cao, xiêm y trên người của ta đầy máu, kéo lê bước chân chậm chạp trở về, ta cho rằng hắn đã ngủ, kết quả lại thấy hắn đứng ở cửa, có vẻ như là đợi rất lâu.

Trong sương khói mây mù, hắn mặc xiêm y màu xanh đứng thẳng như ngọc, đang cầm đèn đợi ta.

Ta lập tức dừng lại bước, đứng xa xa nhìn hắn, hắn đang rũ mắt như cân nhắc chuyện gì đó, càng giống như là phát ngốc, sau đó chắc là nghe được động tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, khóe miệng còn gợi lên ý cười.

Một tay hắn chắn gió, che chở ánh nến đi tới bên ta, cúi đầu hỏi: “Trong lòng ngươi không vui?”

Ta nhìn cằm hắn góc cạnh rõ ràng, gió thổi nhẹ qua khiến ánh nến lung lay, lắt lư không rõ hơi hắt ánh vàng ấm áp từ tim nến lên mặt hắn, đồng tử của hắn nâu đậm, đáy mắt hiện lên vẻ kiên cường nghiêm túc, thế nhưng ta nhìn ra vài được vài phần ôn nhu, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Ta không biết tâm tình của mình có ổn định hay chưa, ta cũng không biết chính mình đang suy nghĩ điều gì nữa.

Có lẽ là ma khí trong ta chưa hết, chính mình đem tâm ma đi tàn sát, bây giờ chỉ cần giữ vững đạo trong tâm mà thôi, trong lòng ta tự an ủi chính mình.

Nhưng lòng ta cũng thật sự quái lạ, hắn rõ ràng chính là Sở Huyền Quyết, chỉ là cái gì cũng quên mà thôi, vì sao mà tính cách hoàn toàn trái ngược với ngày xưa.

Trước kia sư huynh là người tu tiên, trong lòng không dính hồng trần, hiện giờ hắn là phàm nhân nên ái dục có cũng là chuyện bình thường.

Hắn phản bội ta, ta nào có thể lại nảy sinh ái dục với hắn?

Ta rốt cuộc nên nhìn hắn như thế nào?

“Không có…” Ta rũ mắt, không dám nhìn vào mặt hắn nên ta nhìn cổ áo hắn, trong đầu lại phán đoán hắn đang trần truồng, ta đỏ một bên tai, lập tức dời ánh mắt đi, lại dừng ở trước ngực hắn, mặt ta càng nóng muốn chết, đầu ta càng cúi càng thấp.

“Ngươi làm sao vậy?” Trong giọng nói của hắn có chút ý cười.

“Chuyện là, đêm đó…” Da mặt ta đỏ lên, khó có thể mở miệng, nói: “Ngươi…”

“Ngươi còn muốn ăn mì của buổi tối hôm đó sao?”

Mì?

Mì gì?

Ta bị hắn đánh gãy lời, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn hắn.

Hắn khóe miệng lộ ý cười nhìn ta, ánh mắt hơi hơi nóng rực, nói: “Có phải tối nay ngươi muốn ăn món mì mà ta nấu phải không?”

Lúc này ta mới nhớ tới chén mì thịt kia, cái mũi giống như ngửi thấy được mùi hương đó trong không khí, ta nhất thời hoảng hốt, liền gật gật đầu.

Hắn không thèm để ý cả người ta đầy máu, cũng không hỏi ta vì sao trễ như vậy mới trở về, cứ như vậy mà kéo ta vào nhà.

Hắn dùng sức nắm chặt tay ta, tay của ta trắng nõn dính một chút máu.

Hắn bảo ta trước tiên ngồi vào bàn nhỏ, không lâu sau hắn liền bưng mì tới, ta không ăn uống, chỉ gấp vài đũa mì tượng trưng cho có lệ mà chậm rì rì ăn, hắn cũng không thúc giục ta, chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên.

Không khí vốn bình thản, tất cả lại thành ra như vậy, lòng ta lại tràn đầy cảm giác mỏi mệt, lại khó mà vui vẻ.

Lòng ta nói, không thể cứ như vậy mà đặt xuống, Sở Huyền Quyết là tâm ma của ta trước đây, cho dù hiện giờ đã loại trừ hơn một nửa, nhưng ai có thể nói được ta nhất định sẽ không sa ngã đi vào?

Giữ hắn ở lại chính là một quyết định sai lầm, ta nhất thời si ngốc, giữ lại một mạng của hắn, còn cho hắn chỗ ở!

Ta vốn mang nửa dòng máu Ma tộc, bọn họ đều nói rằng việc thèm khát giết chóc chảy mạnh trong thân thể ta, còn nếu tu hành, ta so với người khác càng dễ đọa ma, từ trước đến nay ta thường dựa vào việc giết yêu thú mà kiềm chế, nhưng giữ hắn lại bên người, sau này ta còn có thể nhịn xuống không giết người sao?

Dòng máu Ma tộc… Thật sự là thích giết chóc tàn nhẫn vậy sao?

Vì sao… Vì sao… Ông trời thật là bất công, là Ma tộc phải chịu như vậy sao? Nguyên nhân năm đó vì dòng máu ta mang trong người mà bị đuổi khỏi sư môn… Rõ ràng ta đã tránh được một kiếp, hiện giờ thói cũ nảy mầm, nguyên nhân là hắn lại xuất hiện ở bên ta lần nữa …

Vì sao… Vì sao như thế?!

Đột nhiên hắn nắm lấy tay ta, nhíu mày nói: “Có phải không thoải mái chỗ nào đúng không?”

Ta bị lời nói của hắn cùng bàn tay lạnh lẽo đang giữ lấy ta mà bừng tỉnh, tơ máu trong mắt chậm rãi lui về, ta cũng lúc này mới phát hiện tâm ta vừa rồi quá nóng nảy, thế nhưng ẩn sâu có chút ma tính, ta vô ý ném chiếc đũa, còn đánh nghiêng chén.

Ta lấy tay hắn ra, yết hầu ổn định hơi phát run, nói: “Ngày mai chúng ta đi ra ngoài chọn mua…”

Ta đứng dậy, tuy rằng bản thân kiệt sức nhưng không cho mình có một chút khác thường, nói: “Sẽ ở bên ngoài mấy ngày, ngươi mang theo một ít đồ vật của mình.”

Hắn ngẩn người, hẳn là không nghĩ tới sao ta đột nhiên như thế, nhưng vẫn khẽ mỉm cười đồng ý với ta, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Được.”