Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 50



Editor: Qing Yun

Một thư ký quen thuộc của binh đoàn Hồng Lang tìm đến Sở Thiên Tầm: “Thiên Tầm, đoàn trưởng kêu cô đi qua một chuyến.”

Đoàn trưởng của Hồng Lang là Hàn Ngạo, một người đàn ông ngoài ba mươi, tính cách bình tĩnh trầm ổn, xử sự công chính, rất có uy vọng trong đoàn. Anh ta đặt ra quy định cấm ép buộc chèn ép nữ giới trong đoàn cùng chế độ bảo vệ nữ giới cho nên có không ít cô gái trong căn cứ lựa chọn gia nhập binh đoàn Hồng Lang.

Lúc này anh ta mặc một chiếc áo giáp mỏng, bên hông đeo vũ khí có hình dạng đặc biệt, ngồi ở diễn võ trường của binh đoàn Hồng Lang lật xem tư liệu về Sở Thiên Tầm.

Trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn cường tráng, anh ta mặc chiếc giáp nặng, tay cầm khiên to, trên vai đeo thanh kiếm dài. Bên tay trái anh ta là một người phụ nữ trẻ tuổi trên mặt đầy vết sẹo, phía bên phải là ông già dáng người khô gầy ngồi xổm trên đất.

Bốn người này là tiểu đội mạnh nhất của binh đoàn Hồng Lang, năng lực lần lượt là kim loại, phòng ngự, không gian và tinh thần.

Khi Sở Thiên Tầm đi đến, Hàn Ngạo vừa mới xem xong hết tư liệu, hiểu biết đơn giản về Sở Thiên Tầm. Anh ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô gái trẻ tuổi ở trong binh đoàn của mình hai ba năm mà dạo gần đây đột nhiên trở thành cao thủ này.

Từ khi Vương Đại Chí bỏ mình ngoài ý muốn, hầu hết những thành viên có cấp bậc cao trong tiểu đội mà anh ta phụ trách đều bị những tiểu đội trưởng khác mời chào đi mất. Cho đến những ngày gần đây binh đoàn Hồng Lang chuẩn bị phối hợp với thành chủ đi làm nhiệm vụ với quy mô lớn, khi kiểm kê nhân số để quy hoạch chiến lược, Hàn Ngạo mới phát hiện trong đoàn còn dư ra nhân viên nhàn tản là Sở Thiên Tầm.

“Cô, bây giờ đang ở giai đoạn nào?” Hàn Ngạo nhìn cô gái đeo song đao đứng thẳng trước mặt mình, hơi mơ hồ không đoán được cấp bậc của cô.

“Đoàn trưởng, cách đây không lâu tôi mới lên cấp sáu.” Sở Thiên Tầm nói.

Các chiến sĩ bên cạnh Hàn Ngạo trao đổi với nhau ánh mắt kinh ngạc. Ở trong Hồng Lang, chỉ có đoàn trưởng Hàn Ngạo là một thánh đồ cấp bảy duy nhất, những cao thủ còn lại nhiều nhất cũng chỉ ở đỉnh cấp sáu. Trong đoàn xuất hiện thánh đồ cấp sáu từ khi nào mà bọn họ lại không ai phát hiện.

Hàn Ngạo nhìn thoáng qua ông già khô gầy đang ngồi xổm: “Ông Ngô.”

Ông Ngô nhìn Sở Thiên Tầm, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.

Sở Thiên Tầm di chuyển hai chân, thân trên hơi khom, đối diện với ông ta không hề sợ hãi. Ở trong nhận thức của phần lớn con người, thánh đồ hệ tinh thần không có ưu thế khi chiến đấu với ma vật nhưng trong tranh chấp với con người thì thánh đồ hệ tinh thần sẽ có ưu thế áp đảo so với thánh đồ hệ khác cùng cấp bậc.

Huống chi ông Ngô đã ở trung kỳ, năng lực cao hơn một nửa so với Sở Thiên Tầm. Một ít chiến sĩ vây xem đều đang chờ đợi cao thủ vừa xuất hiện này té ngã trước mặt ông Ngô.

Mấy phút đồng hồ sau, ánh sáng đỏ trong mắt ông Ngô biến mất, ông ta đứng dậy ôm quyền với Sở Thiên Tầm rồi lùi ra sau.

Thái độ này tương đương với nhận thua, ít nhất cũng là có ý thừa nhận năng lực của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm cúi đầu chào lại.

Những người xung quanh nghị luận ong ong, người có thể đứng bên cạnh Hàn Hạo đều là người thân thuộc của anh ta, cũng là lực lượng trung kiên của binh đoàn. Hầu hết trong lòng mọi người đều thấy sợ hãi đối với khả năng khống chế tinh thần của ông Ngô. Nhìn thấy Sở Thiên Tầm mới lên cấp sáu mà đã có thể bình an trước mặt ông Ngô, ai ai cũng thấy kinh ngạc.

Người đàn ông cường tráng phía sau Hàn Ngạo bước ra.

“Em gái, tôi vốn dĩ không muốn ra tay với phái nữ nhưng nếu tôi không ra tay thì sẽ đến lượt Tiêm Tiêm ra tay.” Anh ta chỉ người phụ nữ mặt đầy vết sẹo: “Cô ấy là năng lực hệ không gian, không cẩn thận chạm vào một chút là mất tay mất chân ngay, như vậy quá mất hòa khí. Vẫn là hai chúng ta đánh thử để mọi người biết năng lực của cô là được.”

Mọi người xung quanh ồ lên.

“Thiết Nam, anh nhìn vóc dáng con gái người ta, tên to con anh không biết xấu hổ mà xuống tay à?”

Người đàn ông tên là Thiết Nam xấu hổ gãi đầu: “Em gái đừng sợ, hai ta đánh đủ là dừng, tôi sẽ chú ý đúng mực.”

Ý tứ của anh ta là cam chịu mình ở vị trí mạnh hơn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm biết đây là binh đoàn muốn kiểm tra xem trình độ thật sự của mình đến đâu.

Từ sau khi ở bên Diệp Bùi Thiên, Sở Thiên Tầm hành xử trở nên tương đối “độc”, cơ bản đều là ra ngoài săn ma một mình. Ngoài những chiến dịch lớn thì cô không tham dự bất cứ hoạt động nhỏ nào của đội, ở trong binh đoàn cũng chỉ là treo cái tên, cô không tính toán tương lai có liên quan sâu đến binh đoàn.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Sở Thiên Tầm muốn thua quá khó coi trước mắt nhiều người thế này.

Sở Thiên Tầm nhìn tấm chắn hoàn mỹ được khảm ma chủng xa xỉ của Thiết Nam, sợ mình không cẩn thận là chém nó thành hai phần.

Cô tháo song đao của mình xuống: “Nếu chỉ đánh thử thôi thì chúng ta không cần vũ khí nhỉ.”

“Được, có thể, đều theo cô.” Thiết Nam hào phóng đặt tấm chắn và trọng kiếm của mình xuống đất.

Người xung quanh lại cười ầm lên.

“Em gái nghĩ sai rồi, tên kia là hệ phòng ngự, cô không có vũ khí sợ là không thể phá được lớp phòng ngự của người ta đâu.”

“Cô vẫn nên cầm đao lên đi, đua tay chân mấy người chúng tôi đều không phải là đối thủ của Thiết Nam chứ đừng nói là cô.”

Tiếng cười vang còn chưa tan hết thì Thiết Nam phát hiện một thân hình mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện bên chân mình, người kia ép trọng tâm xuống rất thấp, cánh tay như đao cắt đánh về phía đầu gối anh ta.

Thiết Nam có kinh nghiệm phong phú nên không hoảng hốt. Anh ta không lùi bước, phần đầu gối lập tức được một lớp vảy nâu đen bao trùm, đồng thời nắm đấm của anh ta cũng xé gió giáng xuống.

Sở Thiên Tầm đánh trúng lớp vảy cứng rắn của anh ta liền xoay người, hai ngón tay trên bàn tay trái hơi co lại, ba bốn lưỡi dao gió hình trăng non lập tức sinh ra, gào thét đánh vào tay Thiết Nam.

Vảy đen trùm lên cánh tay của Thiết Nam, lớp vảy ấy vừa bị lưỡi dao gió chém đứt là lại có lớp khác xuất hiện.

Chỉ trong vài giây mà hai bên đã anh tới tôi đi, quyền cước cùng dị năng đã đánh qua mấy hồi.

Sở Thiên Tầm linh hoạt ứng biến, tốc độ nhanh như tia chớp. Thiết Nam mạnh mẽ, đao thương bất nhập.

Tiếng vui cười xung quanh dần mất, những người này đều là cao thủ, đương nhiên họ thấy được trận chiến này không dễ dàng. Bọn họ bắt đầu không bàn luận về Sở Thiên Tầm dưới góc nhìn nam nữ mà là thật sự coi cô là đối thủ có thể đánh với mình.

Sở Thiên Tầm đang ở giữa không trung, nắm đấm như đao, mấy lưỡi dao gió nhỏ mà dày đặc, cùng lao tới chỗ Thiết Nam.

Sắc mặt Thiết Nam thay đổi, bắt chéo hai tay bảo vệ khuôn mặt, vảy đen xuất hiện khắp người, anh ta lùi về phía sau hơn mười bước, tiếng leng keng vang lên liên hồi, những lưỡi dao nhỏ đó tìm kiếm nơi yếu nhất của lớp phòng ngự cứng cáp, cuối cùng để lại vài vết rách trên người anh ta.

Thiết Nam biết dù đánh tiếp thì chưa chắc mình đã thua, nhưng như thế khó tránh khỏi có phần khó coi, anh ta bắt đầu hối hận đồng ý buông tấm chắn và vũ khí, thế cho nên mới bị áp chế tới mức gần như không thể động đậy.

Hàn Ngạo đứng lên quát một tiếng: “Đánh hay.”

Những người còn lại cũng vỗ tay theo.

“Thiên Tầm, thiên tài như cô mà tôi mãi cũng không phát hiện được là sai lầm của tôi.” Hàn Ngạo cười nói: “Vương Đại Chí không còn nữa, tôi hy vọng cô sẽ đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng ấy. Người trong đội cô không còn nhiều, tôi sẽ phân phối thêm người từ những đội khách sang.”

Ở Xuân thành, Hồng Lang chỉ xem như tổ chức lính đánh thuê tầm trung.

Những người muốn đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng của binh đoàn Hồng Lang cũng rất nhiều. Đơn giản là vì đoàn trưởng Hàn Ngạo tính cách rộng rãi, đãi ngộ cho các tiểu đội trưởng nhiều hơn hẳn so với những binh đoàn lớn khác. Không chỉ mỗi tháng được cấp một lượng ma chủng cố định mà mỗi lần đoàn đội chiến đấu tiểu đội trưởng còn nhận được một phần chiến lợi phẩm hậu hĩnh, đây là chức vị bao nhiêu người cầu còn không được.

Điều làm bọn họ bất ngờ chính là Sở Thiên Tầm từ chối đề nghị của Hàn Ngạo không chút do dự.

“Xin lỗi đoàn trưởng, tính tôi tương đối tản mạn, có lẽ không thích hợp đảm nhiệm chức vị đội trưởng này.” Cô nói như vậy.

Nụ cười của những người bên cạnh phai nhạt xuống, bọn họ thích đồng đội mạnh, nhưng kẻ mạnh quá thanh cao thì không dễ mến như vậy.

Sắc mặt của Hàn Ngạo lại không thay đổi, là người lãnh đạo binh đoàn, anh ta quý trọng mỗi một người mới, trong lòng anh ta cảm thấy thái độ của Sở Thiên Tầm xa cách là vì ngày thường không hay tiếp xúc với mọi người, anh ta hoàn toàn có thể giữ người lại trước, tình cảm đồng đội thì tương lai chậm rãi bồi dưỡng sau.

Vì thế anh ta thoải mái nói: “Cũng phải, cô vừa mới thăng cấp, chắc vẫn chưa chuẩn bị tốt để quản lý tiểu đội. Như vậy đi, tôi cho cô có đãi ngộ giống như một đội trưởng. Nhưng tạm thời không sắp xếp người và nhiệm vụ bắt buộc cho cô. Cô có thể từ từ chọn thành viên cho tiểu đội của mình, tôi chỉ cần cô tham gia chiến dịch lớn của toàn bộ binh đoàn là được, cái khác tùy cô.”

Chiến dịch lớn toàn bộ thành viên tham gia một năm không có mấy lần, đãi ngộ này coi như cực kỳ hậu hĩnh, Sở Thiên Tầm bèn không từ chối nữa.

Khi Sở Thiên Tầm rời đi, thánh đồ hệ không gian bên cạnh Hàn Ngạo là Diêu Tiêm Tiêm nhìn theo cô rời đi rồi nói.

“Tôi có biết cô gái này, trước kia tôi từng thấy cô ta chiến đấu rồi, mềm yếu có lệ. Cô ta ở Hồng Lang mấy năm, đến cấp bốn cũng không vượt qua được. Rốt cuộc vì sao lại tiến bộ lớn chỉ trong mấy tháng vậy?”

“Tôi biết tôi biết,” Thiết Nam hưng phấn tám chuyện: “Tôi nghe nói cổ yêu đương, tìm được cậu nào đó về nấu cơm cho mình mỗi ngày.”

Diêu Tiêm Tiêm nghe đến đó thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Thay đổi chính mình chỉ vì nuôi một thằng đàn ông.”

Hàn Ngạo biết khúc mắc trong lòng cô ta, bèn vỗ vai cô ta nói: “Đừng nói như vậy. Cô ấy nỗ lực vì cuộc sống của mình vẫn tốt hơn những cô gái không chịu nỗ lực, chỉ biết dựa vào người khác nhiều.”

Nếu ở thời đại hoàng kim, lãnh đạo mà độc tài như Giang Tiểu Kiệt là chắc chắn không được.

Nhưng đến ngày nay, mọi người đã quen hầu như việc gì cũng dùng năng lực để nói chuyện. Bây giờ cao thủ duy nhất, thánh đồ cấp tám duy nhất của Xuân thành chính là Giang Tiểu Kiệt. Binh đoàn mạnh nhất cũng là binh đoàn Bạo Tuyết của Giang Tiểu Kiệt.

Bởi vậy đến sáng ngày thứ ba, toàn bộ các đội trưởng của binh đoàn lớn nhỏ dù là bị thuyết phục hay là bị dọa sợ đều mang theo chiến lực chủ yếu đi tham dự.

Cao thủ của các binh đoàn mặc áo giáp, cầm đao kiếm, khiên chắn, cung tên tập ở mảnh đất trống ngoài cửa thành. Bầu không khí phấn khởi, náo nhiệt vô cùng.

Thành chủ trẻ tuổi Giang Tiểu Kiệt mặc chiếc áo giáp màu bạc có hoa văn màu vàng, tóc mai tung bay, cậu đứng trên đài cao, một chân đạp lên tường mắt nhìn phía trước, sau lưng là nhóm chiến sĩ trẻ tuổi thân hình cường tráng.

Thành chủ tuổi không đến hai mươi, bừa bãi, kiêu căng, thần thái sáng ngời. Khiến vô số thánh đồ nữ đều đặt tầm mắt vào khuôn mặt đẹp trai của cậu.

Sở Thiên Tầm đứng trong đám đông cũng không nhịn được nhìn cậu chăm chú. Ở một thế giới khác, Giang Tiểu Kiệt mà cô quen thuộc vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Cậu hoạt bát sôi nổi, có chút háo thắng, cực kỳ bênh vực người mà cậu tán thành. Sở Thiên Tầm còn nhớ cậu từng đặt đao lên cổ Cao Yến vì muốn cô ấy dừng xe chờ mình lên.

Đáng tiếc ở thế giới kia, sinh mệnh của cậu đột ngột im bặt ở lúc tuổi trẻ nhiệt huyết nhất, khi gặp lại nhau, cậu đã ở trong hình thái sinh mệnh khác với khuôn mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng.

Sở Thiên Tầm rất vui vì có thể gặp lại cậu ở thế giới này, cậu không chỉ còn sống mà sống được tùy ý, rực rỡ, hùng mạnh.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều thích Giang Tiểu Kiệt thế này.

Khi Sở Thiên Tầm đi đến nơi binh đoàn Hồng Lang của mình tập hợp, không ít người trong binh đoàn cảm thấy tức giận không cam lòng vì lệnh cưỡng chế của thành chủ.

“Thành chủ mới thật quá đáng, hầu hết người rơi vào ma quật đều là mấy người vô dụng, dựa vào cái gì mà muốn chúng ta liều mạng vì đám rác rưởi đó, chúng ta lại không phải thánh mẫu.”

“Các anh chưa đi tới đó nên không biết, mặc dù cấp bậc của ma chủng trong đó không cao nhưng số lượng nhiều như bọ ngựa, bọn họ mạnh nên không sợ, mấy người chúng ta lại ăn không tiêu, cái này khác nào muốn dùng mạng của chúng ta để tạo thanh danh trước thành chủ mới lên?”

“Mẹ nó, loại chuyện tạo thanh danh này liên quan đ*o gì đến ông, ông vừa làm vừa chơi, đừng mơ ông dùng hết sức.” Ông Trịnh giận dữ nói với mấy người đội trưởng quen biết ở bên cạnh.

“Trịnh, nói nhỏ chút. Đừng để đoàn trưởng nghe thấy.” Khương Tiểu Quyên cẩn thận kéo nhẹ góc áo của ông ta ở phía sau, lo lắng nhìn về phía đoàn trưởng Hàn Ngạo.

Ông Trịnh là một kẻ hồ đồ nhưng Khương Tiểu Quyên thì không muốn bị ông ta liên lụy. Theo cô ta biết, đoàn trưởng Hàn Ngạo của bọn họ là người ở Vinh thanh đào vong đến từ mấy năm trước.

Nghe nói mẹ của Hàn Ngạo bị chọn là tế phẩm, lúc ấy Hàn Ngạo còn nhỏ yếu cực kỳ, anh ta thà chết chứ không đồng ý, dẫn mẹ bỏ chạy khỏi Vinh thành, một đường lặn lội xa xôi, gặp rất nhiều khó khăn mới đến được Xuân thành.

Ông Trịnh đánh tay Khương Tiểu Quyên, trợn mắt nhìn cô ta, quát to: “Không biết phép tắc, đàn ông đang nói cô xen vào làm gì!”

Nhưng ông ta nhìn về phía đoàn trưởng sắc mặt nặng nề ngồi trên tảng đá, nhớ tới lời đồn về thân thế của anh ta, cuối cùng vẫn ngậm mồm.

“Nhiều người thật, em xem cả Tiểu Quyên cũng đến.” Cao Yến vừa đi vừa nói chuyện với Sở Thiên Tầm: “Ngoài nhân viên canh giữ ra thì có thể nói tất cả những thánh đồ từ cấp ba trở lên đều tham gia. Xem ra lần này thành chủ hạ quyết tâm diệt gọn cái ma quật đó.”

Sở Thiên Tầm “thăng chức” lên làm tiểu đội trưởng của binh đoàn Hồng Lang nhưng trong đội chỉ có cô và Cao Yến, thuận tiện kéo Diệp Bùi Thiên là người nha sang gom thành một tiểu đội ba người.

“Tiết Độc giả là một loại ma vật thù siêu dai, nếu không nhổ cỏ tận gốc thì khi chúng nó hồi sức sẽ mang đến phiền toái vô cùng.” Sở Thiên Tầm nhìn về phía Giang Tiểu Kiệt: “Thành chủ Giang làm như vậy là đúng. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải dốc hết toàn lực.”

“Thiên Tầm, chị phát hiện mấy nay em ủng hộ thành chủ mới lắm nhé, cứ nhắc về cậu ta mãi.” Cao Yến ghé sát đến cười xấu xa: “Nếu để bạn nhỏ Tiểu Lâm biết thì em đoán xem anh ấy có ghen hay không?”

“Được rồi chị Yến.” Sở Thiên Tầm liếc nhìn cô ấy: “Lúc giận dỗi Lâm Phi không tỏ vẻ gì cả nhưng sẽ không nấu cơm đâu.”

Cao Yến lập tức nghiêm túc lại, hiện tại thỉnh thoảng đến ăn ké bữa cơm nhà Sở Thiên Tầm chính là thú vui lớn nhất trong đời của cô ấy.

Cô ấy nắm vai Sở Thiên Tầm, nghiêm trang nói: “Em gái, vì sự nghiệp ăn uống của hai chị em ta, em làm ơn nhất định phải hy sinh nhan sắc của mình, chuyên chú úp sọp bạn nhỏ Tiểu Lâm.”

Sở Thiên Tầm cũng cười đểu: “Nếu em không úp được thì phải làm sao?”

Cao Yến ghé đến nói nhỏ vào tai cô bằng giọng điệu mờ ám: “Nghe nói trong sào huyệt của Tiết Độc giả có rất nhiều loại ma dược đặc biệt này. Đến đó chị lấy cho em một ít nhé?”

Đúng lúc này Diệp Bùi Thiên đi tới, nghe thấy hai chữ ma dược anh liền khó hiểu hỏi lại: “Ma dược gì? Ai bị thương cần ma dược sao?”

Sau đó anh nhìn thấy hai cô gái đi trước cùng nhau quay mặt lại, nghẹn cười, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh.