"Đồ ăn vặt em thích tôi đã để trong tủ bếp, em có thể lấy ra ăn."
"Rau quả tươi tôi đã đặt sẵn, mỗi ngày đều sẽ có người giao hàng đến cho em dùng."
"Tôi vắng nhà, buổi sáng quản gia Trung thay tôi pha nước chanh mật ong cho em, uống thường xuyên sẽ không còn bị đau họng khi hát."
"Và em nhớ phải đi ngủ sớm, không được thức khuya, cũng không được tắm đêm, sẽ có hại cho sức khỏe."
Đế Thiết Thành cẩn thận dặn dò từng chút một. Anh đang lo cô sẽ thiếu người chăm sóc, lo đủ thứ trên trời dưới biển,...
"Nhiều vậy sao mà em nhớ hết đây nhỉ. Đế thiếu cũng giữ gìn sức khỏe nhé." Cát Diệp vừa cười nói vừa dúi vào tay anh chú thỏ bông của mình.
"Nếu anh mất ngủ thì hãy ôm nó, vẫn còn lưu mùi hương của em đấy."
Đế Thiết Thành lưu luyến ôm cô vào lòng:
"Quên gì thì quên, miễn đừng quên tôi là được."
Anh cứ giữ chặt cô như thế, như thể sợ cô bốc hơi đi đâu mất. Cát Diệp trong mắt anh là một giọt sương đáng yêu và tinh khiết. Giọt sương nằm ngoan trên phiến lá non, tuy mộc mạc nhưng lại chính là hạt ngọc quý của thiên nhiên tươi đẹp. Chỉ cần chạm mạnh là sẽ tan ra ngay, thế mà lại có biết bao kẻ muốn chạm vào, sao anh có thể rời xa mà không lo lắng cho được?
Cát Diệp áp mặt vào lồng ngực anh, tiếng tim đập thình thịch liên hồi cô đều nghe rõ cả. Nhịp rung thổn thức đó như nói lên tất thảy nỗi lòng bất an.
"Em đánh nhau giỏi lắm, chưa kể lại có cả bé con Pitbull và bạn Tùng Chi yểm trợ nữa. Vậy nên Đế thiếu cứ yên tâm công tác!" cô mạnh miệng khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Nhắc đến Tùng Chi, anh mới nhớ rằng cô gái của anh đang ở tuổi thiếu nữ, cần được tự do bay nhảy với bạn bè nhiều chút mới phải. Nghĩ rồi, anh nói:
"Cho tôi số của em."
"Chẳng phải anh đã có rồi sao? 02..." Cát Diệp bắt đầu đọc số điện thoại.
Đế Thiết Thành phẩy tay:
"À, không phải cái đó, ý tôi là số tài khoản."
Thế là cô cũng lơ ngơ cung cấp cho anh. Chưa đầy vài giây sau, điện thoại cô lập tức reo lên ting ting thông báo đã được nhận chuyển khoản mấy chục ngàn đô.
"Cho em thời hạn một tuần, không tiêu hết đừng trách tôi phạt nặng tay."
Và anh thơm lên má cô một cái nhẹ thay lời tạm biệt, quay bước rời khỏi biệt thự.
Cát Diệp chớp chớp mắt, nhìn vào số dư khổng lồ trong điện thoại, cô dở khóc dở cười.
Chiều, sau khi vừa dạo qua vài bản nhạc cổ điển trong vườn, Cát Diệp chán nản nhận ra thiếu đi anh, mọi thứ điều trở nên thật tẻ nhạt. Cô bèn nhắn tin chủ động hẹn Tùng Chi đi cà phê, bắt tay vào nhiệm vụ tiêu tiền như nước.
Trang điểm theo tông nhẹ nhàng, mặc váy yếm màu nâu kết hợp cùng giày búp bê, cô thanh lịch bước đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có bạn thân đang ngồi chờ sẵn.
"Hớ? Cậu thật sự làm vậy?" Tùng Chi đập bàn ngạc nhiên sau khi nghe Cát Diệp kể về chuyện cô giận dỗi anh hôm qua.
"Ừm, tôi cũng không hiểu vì sao nữa..." cô lưỡng lự thú nhận.
Tùng Chi ôm miệng cười phá lên, làm bao nhiêu thực khách xung quanh cũng nhìn về phía cả hai với ánh mắt dị nghị.
"Bạn cừu non đáng yêu của tôi ơi, cậu đã ghen rồi!"
Ghen?
Cát Diệp cắn môi tự giải nghĩa từ "ghen" trong đầu.
Cảm thấy tức giận khi anh gần gũi với người phụ nữ khác, ích kỉ chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, lo rằng sẽ bị anh rời bỏ,... tất cả những cảm xúc vô danh đó được gọi chung là ghen sao?
"Có lẽ là thế thật." Cát Diệp gật gù cười trừ.
Cô cúi đầu cảm ơn người phục vụ vừa mang đồ uống ra bàn, trầm ngâm nhấp một ngụm nhỏ.
Tùng Chi theo bệnh nghề nghiệp, bắt đầu tra hỏi:
"Ngoài ra còn có cảm giác lạ gì với hắn không?"
Cát Diệp thật thà:
"Xa thì nhớ, gần thì muốn gần hơn nữa, tim đập, má đỏ,..."
"Dừng dừng! Không cần kể thêm đâu. Tôi đã biết chắc cậu bị bệnh gì." Tùng Chi phấn khích bá vai cô bạn ngốc.
Một đêm trời sáng trăng, không có mây đen che khuất, nhưng ngước mắt lên, chỉ thấy đúng một vì sao lấp lánh.
Đêm đó, Đế Thiết Thành trông thấy một vì sao, và anh tự hỏi: là do vũ trụ bao la chỉ tồn tại duy nhất hạt ngọc tinh tú ấy, hay vốn dĩ đã luôn có cả ngàn, cả triệu, tuy nhiên trong đôi mắt kẻ si tình thì chỉ có một?
Cũng ngay trong đêm đó, vào khoảnh khắc chạm mắt cô lần đầu, anh đã tìm ra câu trả lời cho chính mình: là do mắt kẻ si tình chỉ thấy được một mà thôi.
Đế Thiết Thành bước chân vào thế giới nhỏ vụn vỡ của Khắc Cát Diệp, dìu cô ra khỏi bóng tối cô độc, băng bó lại từng vết thương lòng đau nhói.
Anh khuấy đảo nội tâm cô, và thứ đọng lại sau mỗi đợt sóng lòng biển động như thế, chính là một cảm xúc mới mẻ đâm chồi.
Lần này sẽ là gì đây?
Cát Diệp thấy rõ rằng nó thực sự vô cùng mãnh liệt và rộn ràng, tần số, quy mô, tính chất, mọi phương diện đều mạnh mẽ hơn hẳn cả hỉ và nộ.