Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1645: Tôi trung thành với em (25)



Editor: EE

Lal như vậy làm Ninh Thư thật sự không biết nên nói gì mới tốt, nhìn hắn đổ dịch bảo dưỡng lên phần lưng máu thịt đầm đìa.

Lal cười, “Vẫn tốt, dù sao tôi cũng là vũ khí, cô là thân thể máu thịt, không chịu được thương tổn như vậy.”

Ninh Thư nhịn không được nói: “Lần sau đừng ngu như vậy, vũ khí cũng sẽ chết.”

Lal không nói nữa.

Ninh Thư bò dậy, cả người vô lực, đốt ngón tay đầy máu, là do đối cứng với pháp trận mà thành, giờ pháp trận bị phá rồi.

“A……” Nhạc Thanh rít lên, “Tôi hận, tôi hận.”

Thân thể Nhạc Thanh bị khói đen bao phủ, bị ánh nắng chiếu đến, khói đen chậm rãi thu vào trong thân thể, lộ ra một chàng trai ăn mặc thoải mái trông rất tươi sáng.

Tóc cắt gọn, mỹ nam dương quang.

Nhưng Nhạc Thanh là thể linh hồn, không có thân thể.

Ninh Thư không kiềm được hỏi Mai Tử Khanh: “Hai người là tình yêu chị em à?”

Mai Tử Khanh hộc máu: ……

Từ khí chất mà nói, Mai Tử Khanh có cảm giác thành thục hơn Nhạc Thanh, thoả mãn điều kiện tình yêu chị em.

Mai Tử Khanh phụt ra một ngụm máu, dây thừng trên người trói càng thêm chặt, làm cô khó có thể chịu nổi.

Mai Tử Khanh nhìn Nhạc Thanh, nén chịu đau đớn, “Nhạc Thanh, anh thanh tỉnh chút, anh căn bản không thể khống chế được loại lực lượng này, nó sẽ ăn mòn tâm chí anh.”

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Nhạc Thanh nhìn Ninh Thư, hai mắt đỏ máu, mang theo vô tận tà khí, “Cô muốn cứu vớt thế giới tôi không có ý kiến, nhưng cô không được đạp lên Mai Tử Khanh và tôi để trèo lên trên.”

“Cô làm những việc này, cũng chỉ là muốn khoe ra cô đại nhân đại nghĩa thế nào.”

Ninh Thư hộc máu, chỉ vào mũi mình, khó tin hỏi: “Khi nào mà tôi đạp lên hai người trèo lên, tôi bị điên mới thèm quan tâm mấy người.”

Thật là chịu luôn, cạn lời.

Ninh Thư trợn trắng mắt, kết quả nhìn thấy giữa không trung có một người đang đứng, toàn thân đồ đen, im lặng đứng đó nhìn xuống dưới, chẳng phát ra chút tiếng động nào.

Gió nhẹ thổi góc áo lất phất, đeo kính có dây xích vàng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Chỉ lạnh nhạt nhìn.

Hắn xuất hiện từ khi nào, chẳng lẽ vẫn luôn im lặng ở bên quan sát?

Dù là lúc bọn họ liều sống liều chết muốn phá trận, gần như không có biện pháp thành công, hắn cũng chỉ đứng nhìn, không ra tay.

Mấy người thấy Ninh Thư nhìn lên không trung cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhìn thấy Giáo Y đại thúc đứng giữa trời, Mai Tử Khanh và Nhạc Thanh đều biến sắc.

Mai Tử Khanh cố chịu đau đớn toàn thân thể, chắn trước mặt Nhạc Thanh, cầu xin Giáo Y đại thúc, “Nhạc Thanh sẽ thay đổi, xin anh cho hắn một cơ hội, tôi đồng ý chịu bất cứ trừng phạt gì.”

Giáo Y đại thúc đáp xuống dưới, nhưng chân không đạp trên mặt đất mà vẫn lơ lửng.

Ninh Thư lui về sau vài bước, miễn cho lát nữa bị ngộ thương.

Nhạc Thanh cắn chặt răng, như thú hoang bị nhốt, “Tôi có gì sai chứ, anh dựa vào đâu mà muốn loại bỏ tôi.”

Mai Tử Khanh kinh hoảng ngăn Nhạc Thanh, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Nhạc Thanh quát: “Sao em lại sợ hắn như vậy, hắn dựa vào đâu mà vênh váo tự đắc, dựa vào đâu mà có thể loại bỏ anh, anh không sai, anh không sai.”

“Các người dựa vào đâu mà căn cứ vào tiêu chuẩn hẹp hòi để nhận định là tôi sai, tôi không sai, tôi chẳng sai ở đâu cả.”

“Tôi mới chỉ giết vài người thôi mà, nhiều nhiệm vụ giả như vậy, ai dám nói mình chưa từng giết người, trên tay vẫn sạch sẽ không.”

“Tôi không sai, tôi không sai.” Nhạc Thanh lặp lại quan điểm của mình, thần sắc dữ tợn, linh hồn trào ra từng tầng khí đen.

Nhạc Thanh gào thét rất to, có cảm giác giãy giụa khi cùng đường.

Giáo Y đại thúc lạnh nhạt nhìn hắn, Mai Tử Khanh phun máu cầu xin, “Xin anh đừng loại bỏ hắn, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hắn, hắn chỉ nhầm đường lạc lối thôi, chỉ có một lần, trừng phạt tôi thế nào cũng được.”

“Đừng nói tôi sai nữa, tôi không sai, tôi không sai.” Thần sắc Nhạc Thanh càng thêm vặn vẹo, gào với Giáo Y đại thúc: “Anh dựa vào đâu mà nói tôi sai.”

Giáo Y đại thúc rút súng từ bên hông ra, chĩa vào Nhạc Thanh, “Sống sót trước súng của tôi đi rồi hẵng tới bàn luận đúng sai.”

Mai Tử Khanh tuyệt vọng, che phía trước Nhạc Thanh, người bị dây thừng siết ra đầy vết thương, nói với Giáo Y đại thúc, “Xin anh bỏ qua cho hắn đi, chỉ một lần thôi.”

Bộ dáng Giáo Y đại thúc vẫn lạnh nhạt, mặc kệ Mai Tử Khanh chắn trước Nhạc Thanh, trực tiếp nổ súng.

Yêu hắn thì chịu đi.

Ninh Thư kéo Mai Tử Khanh qua, mới giúp Mai Tử Khanh không bị bắn trúng.

Không còn Mai Tử Khanh chắn trước mặt, lực lượng xoá bỏ đánh vào người Nhạc Thanh.

“Không……” Mai Tử Khanh tê tâm liệt phế hét lên, dây thừng trên người cô không còn chủ nhân khống chế, thả lỏng ra.

Mai Tử Khanh không màng tới vết thương của mình, lảo đảo chạy tới chỗ Nhạc Thanh.

Nhạc Thanh thống khổ giãy giụa, không biết có phải vì trong thân thể hắn có tà khí cường đại không, mà một súng vẫn chưa đủ loại bỏ hắn.

Mai Tử Khanh chắn trước Nhạc Thanh, quỳ xuống cầu xin Giáo Y đại thúc, “Nếu bây giờ Nhạc Thanh chưa bị xoá bỏ, vậy xin anh bỏ qua cho hắn đi, xin anh, hắn biết sai rồi.”

Giáo Y đại thúc vẫn lạnh mặt, giơ súng chĩa vào Nhạc Thanh đang thống khổ.

Trên người Nhạc Thanh bốc lên khói đen cuồn cuộn, nước nhiễm bẩn tí tách chảy xuống, xèo xèo ăn mòn.

Nhạc Thanh từ một mỹ nam dương quang biến thành một con quái vật, bộ mặt hoàn toàn thay đổi.

“Anh cũng chỉ là dựa vào nhiệm vụ giả mình đang nô dịch nuôi dưỡng thôi, nhiệm vụ giả vất vả cực khổ hoàn thành nhiệm vụ, lực linh hồn lấy được, cuối cùng đều cung cấp cho ký sinh ghê tởm vênh váo như các người.” Thanh âm Nhạc Thanh khàn khàn, rít lên, lại không dám tới gần Giáo Y đại thúc, kiêng kị súng trong tay hắn.

“Tất cả nhiệm vụ giả đều bị các người nô dịch, không vui thì giết.”

Giáo Y đại thúc đẩy mắt kính, dưới ánh mặt trời chiết xạ lại ánh sáng, từ trong mũi hừ ra một tiếng, “Có vấn đề gì à, tôi giết cậu, tựa như cậu giết những sinh linh vô tội đó vậy, cậu nói cậu không sai, vậy cậu có lập trường gì để chỉ trích tôi.”

“Làm sao, đến phiên cậu bị như vậy lại khó chịu?”

Giáo Y đại thúc cười nhạo khinh thường, Mai Tử Khanh ngồi bệt dưới đất, lại phun ra một ngụm máu, thần sắc ảm đạm, không nói nên lời cầu xin nữa.

“Pằng pằng……” Giáo Y đại thúc nã liên tục hai phát súng với Nhạc Thanh.

Nhạc Thanh thống khổ rít lên, cuối cùng linh hồn nổ tung, chỉ còn lại những linh hồn giãy giụa trong đám khí đen.

Không còn Nhạc Thanh khống chế, những tà khí đó quấn quanh linh hồn sinh linh, thống khổ giãy giụa.

Vừa thoát ra là toả ra bốn phía, nơi khí đen đi qua, cây cối đều đen kịt, còn ghê gớm hơn cả chướng khí.

Phía sau Giáo Y đại thúc xuất hiện một cái hố đen, thu tất cả tà khí và linh hồn sinh linh đi.

Sau đó hố đen chậm rãi biến mất.

Xung quanh khôi phục an tĩnh, một mảnh hỗn độn, ánh mặt trời chiếu trên người nhưng người lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.